Trang chủ Truyện hot

Danh sách truyện hot gần đây

DÀNH TẤT CẢ NUÔNG CHIỀU CHO EM

Người yêu cũ công khai bạn gái mới, để không thua kém anh ta, tôi cũng tìm một bức ảnh trên mạng của một bộ vest nam và đăng công khai.Sau đó, tôi phát hiện ra ánh mắt của sếp tôi- người mỗi ngày mắng tôi tám trăm lần – nhìn tôi ngày càng kỳ lạ.Anh ta không mắng tôi nữa.Cũng không bắt tôi làm thêm giờ nữa.Còn tặng tôi túi Chanel.Và chuyển vào tài khoản của tôi 500.000 nhân dân tệ.Tôi không thể nào hiểu nổi.Cho đến một ngày, tôi phát hiện trong nhà của sếp cũng có một bộ vest giống hệt như trong ảnh.

DẠY ANH CÁCH YÊU EM

Người tôi thích không thích tôi, nhưng anh ấy vẫn cưới tôi.Anh ấy tên là Diệp Nhiễu, là thanh mai trúc mã của tôi.Năm 7 tuổi, anh ấy đã chuyển đến ở nhà tôi, mọi người xung quanh thường đùa rằng anh ấy là “chồng nuôi từ bé” của tôi.Năm tôi 20 tuổi, đột nhiên mắc bệnh nặng, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.Mẹ tôi hay tin vào thần linh, nên tìm người bói toán, và thầy bói nói, việc này phải cưới để giải hạn cho tôi.Và câu nói “chồng nuôi từ bé” trở thành sự thật.Diệp Nhiễu thật sự trở thành chồng tôi. Nhưng tôi biết, anh ấy chưa bao giờ thích tôi.Vì mặc cảm tự ti, anh ấy thậm chí còn ghét tôi, nghĩ rằng tất cả sự quan tâm của tôi đều là sự thương hại.

ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT KỲ PHÙNG ĐỊCH THỦ

Bị ép đi xem mắt.Để làm đối phương nản lòng.Tôi bịa ra: “Tôi không thể có con.”Anh chàng đẹp trai đối diện ngạc nhiên: “Ồ, trùng hợp thật, tôi cũng không thể có con.”Tôi liền cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo bó in hình cậu bé Vượng Tử.Anh ta nhíu mày, giơ lên đôi giày Chelsea vàng.Tôi: “…”Đúng là gặp đối thủ rồi.

Nữ Đế Trọng Sinh

Nữ Đế Trọng Sinh Kiếp trước, ta được Thái tử Yến quốc để mắt tới, theo hắn đến Yến quốc xa xôi, trở thành Hoàng hậu. Không chỉ hưởng hết phú quý, hắn còn vì ta mà không mở hậu cung, chỉ sủng ái một mình ta. Nhưng tỷ tỷ lại gả cho một vị tướng quân què chân, cả đời lận đận, hai người giày vò lẫn nhau. Trở về sau khi được tái sinh, tỷ ấy đã giành trước ta, cùng Thái tử làm chuyện mờ ám, khiến mọi người đều biết. Phụ hoàng vì giữ thể diện, bất đắc dĩ phải thành toàn. Tỷ tỷ cười cong cả mắt: “Muội muội, cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt tỷ. Lần này, đổi lại là muội ở lại đây, từ từ tiêu hao cùng đám tôm tép nhãi nhép kia đi.” Ta cũng cười. Tỷ ấy không biết, đằng sau sự sủng ái dành cho Hoàng hậu, là vực sâu vạn trượng. Đây không phải là vận may trời cho, mà là… Địa ngục trần gian.

Anh Có Dám Yêu Em Không?

Anh Có Dám Yêu Em Không? Kỳ thi đại học năm đó, trên người tôi bỗng dưng xuất hiện một bản đáp án. Giống như đang khiêu khích giám thị: “Nhìn này! Tôi gian lận đó!” Nhưng rõ ràng tôi là học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa mà?! Tôi không hiểu, tôi đã được nhận vào Thanh Hoa rồi, còn gian lận làm gì? Cho đến khi tôi về nhà, mới phát hiện ra — tất cả bắt đầu từ đêm trước kỳ thi đại học. Mẹ nuôi cố tình dùng mực tàng hình viết chữ lên áo tôi, muốn tôi nhường lại suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa theo diện chỉ tiêu tỉnh cho con gái sếp của bà ta. Chỉ để đổi lấy một triệu tệ, làm sính lễ cho người anh trai không cùng huyết thống của tôi. Sau đó, tôi chuyển hướng thi vào Bắc Đại. Nhưng lại bị anh ấy ép vào góc tường, nói rằng: “Không cưới em thì không lấy ai cả.” Ơ… thế thì… cho em gửi lời cảm ơn mẹ trước vậy! Không thể không nói: Một triệu này, thơm thật!

Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh

Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh Kỳ huấn luyện quân sự đại học, tôi bị bắt lại khi đang lén mua đồ ăn ngoài. Anh trai shipper vô cùng chính trực mà nói: “Tôi là anh của con bé, cũng xem là người lớn trong nhà, cái này mấy người cũng quản sao?” Giáo quan quân sự nhìn tôi. Anh cười nhạt nói: “Tôi và em có hôn ước mà sao tôi lại không biết em có anh ruột nhỉ?” Đôi khi chỉ mất vài giây để một người tỉnh táo lại. Ba ngày sau, trong kì huấn luyện quân sự, tôi đã nhìn thấu hồng trần. Trước khi bị trường học đưa vào trong núi, tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện sau này mình phải đối mặt. Bây giờ tôi đã biết là gì rồi. Là báo ứng.

MÙA HÈ ẤM ÁP

Cô bạn thân của tôi vừa chia tay với bạn trai nên đau đớn khóc lóc vật vã, muốn tìm một chốn yên thân để giải tỏa, buông tay cắt đôi nỗi sầu. Cô ấy gọi điện đến rủ tôi đi bar chơi thâu đêm. Kết quả là cô ấy không say, mà tôi thì say khướt.Ngày hôm sau, cô ấy – người không say – đã làm lành với bạn trai, còn tôi, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhìn chàng trai trẻ đang nằm cùng giường với mình, bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.

TÔI XUYÊN KHÔNG THÀNH NHÂN VẬT PHỤ

Tôi xuyên sách rồi, xuyên vào một nhân vật rất xinh đẹp nhưng lại là một nhân vật qua đường.Vai trò duy nhất của tôi trong cuốn truyện này là: khi nam chính bị nữ phụ hạ thuốc, tôi sẽ là người dẫn nữ chính đi bắt gian.Nhưng rồi tôi lại gặp phải một chuyện vô cùng rắc rối.

Vì Anh Mà Em Trở Về

Vì Anh Mà Em Trở Về Năm 1984, bệnh viện quân khu Lĩnh Nam. “Ha, đúng là bản lĩnh! Mới cưới vợ không bao lâu đã làm cô ấy đến mức phải nhập viện!” “Ha ha ha, cậu đừng có bày cái mặt đen ra với tôi. Chuyện này là do vợ cậu gây ra, giờ thì cả khu gia thuộc đều biết ‘chiến tích vẻ vang’ của hai người rồi!” “Rầm—” Cánh cửa bị đẩy mạnh phát ra tiếng động lớn. Đột nhiên, Vệ Thục Phân mở bừng mắt! Trước mắt là một mảng tường trắng xóa, trên tường còn có dòng chữ đỏ chói ghi năm 1984, trông vô cùng nổi bật. Cô trợn to mắt, không thể tin nổi, chẳng phải mình đã chết cô độc vì nhồi máu cơ tim trong căn nhà cũ rồi sao? Sao bây giờ lại trọng sinh về 30 năm trước! Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn, lạnh lùng nhưng đầy từ tính vang lên bên tai: “Vệ Thục Phân, cô có biết xấu hổ là gì không?” Cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh đứng bên cạnh giường. Làn da anh ta ngăm đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh đầy uy nghiêm. Đôi môi mím chặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, áp bức. Vệ Thục Phân sững sờ: “Tần Quảng Xuyên!?” Người trước mặt chính là chồng cũ của cô, đại đội trưởng quân khu Lĩnh Nam, Tần Quảng Xuyên! Thời điểm này, hai người vẫn chưa ly hôn, cô mới theo anh ta đến quân khu được hai tháng. Quan trọng hơn cả, bà ngoại cô vẫn còn sống!

Tranh Giành Nhân Duyên

Tranh Giành Nhân Duyên Mộc vương rơi xuống vực mất trí nhớ, quên mất quận chúa người chàng từng yêu, cưới một thôn nữ như ta làm vợ. Quận chúa khóc lóc cầu xin ta đừng làm liên lụy đến tiền đồ của Mộc vương. Ta giúp chàng khôi phục trí nhớ, giúp hai người nhận ra nhau, rồi tiễn họ rời khỏi thôn trở về kinh thành. Một tháng sau, thị vệ của quận chúa mang đến tin tức họ đại hôn. Còn mang theo binh khí sáng loáng và ngọn lửa ngút trời, tàn sát dân làng, thây nằm la liệt. Ta và con trai bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua, tưới dầu lên, sống sờ sờ bị thiêu thành người than. Lần nữa mở mắt ra, đứa con trai bốn tuổi nước mắt lưng tròng lay ta. “Mẹ, con mơ thấy ác mộng.” 

Tôi Không Còn Là Của Anh

“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.” Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu. “Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.” Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng. Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính. Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó: [Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.] Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.