Danh sách truyện hot gần đây
Tĩnh Ninh Kiến Xuân Ta là thiếp của Nghiêm phủ. Ta luôn nhu thuận cung kính, với lão gia cũng có thể xem là tình thật ý chân. Nhưng nào ngờ, Nghiêm phủ lại bị tịch biên tài sản. Ngay lúc đó, ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, ta chỉ là thiếp. Thiếp thì không đáng bị liên lụy.
Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân. Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân. Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi: “Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?” “Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.” “Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!” Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng. Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh. Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết. Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm. Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…
Xuân Về Chốn Cũ Năm tốt nghiệp cấp ba, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Cố Tùng trước toàn trường. Tôi nói mình đã có bạn trai rồi. Cậu ấy lễ độ gật đầu, xoay người rời đi. Rạng sáng ngày hôm sau lúc bốn giờ, cậu ấy bay ra nước ngoài du học. Tôi thì như thường lệ, tranh thủ trời chưa sáng đã ra giành sạp bán bữa sáng. Tám năm sau. Tôi ôm đứa con gái đang bệnh nặng, mang theo bảy nghìn tệ (~24.5tr) cuối cùng trong người, ngồi lên chuyến tàu đi về Bắc Kinh. Xem xong hồ sơ bệnh án, bác sĩ lắc đầu. “Toàn Bắc Kinh e là chỉ có một bác sĩ có thể làm được ca phẫu thuật này. “Là một chuyên gia vừa từ nước ngoài trở về, từng chủ trì một ca phẫu thuật cho bệnh nhân có tình trạng tương tự bé con nhà cô.” Nói đến đây, ông ta vui vẻ gọi người đàn ông phía sau tôi: “Để tôi giới thiệu một chút, chính là vị này – Cố Tùng, bác sĩ Cố.”
Người tôi thích không thích tôi, nhưng anh ấy vẫn cưới tôi.Anh ấy tên là Diệp Nhiễu, là thanh mai trúc mã của tôi.Năm 7 tuổi, anh ấy đã chuyển đến ở nhà tôi, mọi người xung quanh thường đùa rằng anh ấy là “chồng nuôi từ bé” của tôi.Năm tôi 20 tuổi, đột nhiên mắc bệnh nặng, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.Mẹ tôi hay tin vào thần linh, nên tìm người bói toán, và thầy bói nói, việc này phải cưới để giải hạn cho tôi.Và câu nói “chồng nuôi từ bé” trở thành sự thật.Diệp Nhiễu thật sự trở thành chồng tôi. Nhưng tôi biết, anh ấy chưa bao giờ thích tôi.Vì mặc cảm tự ti, anh ấy thậm chí còn ghét tôi, nghĩ rằng tất cả sự quan tâm của tôi đều là sự thương hại.
Tôi và bạn thân vô tình cùng nhau lạc vào thế giới tiểu thuyết.Cô ấy là người luôn theo đuổi và chiều chuộng nam phụ, còn tôi là người đóng vai trò là thế thân cho bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện có phần bệnh hoạn.Bên ngoài, cả hai chúng tôi đều mang dáng vẻ yêu họ nhưng không thể có được tình yêu của họ, nhưng sau lưng, chúng tôi lại cùng nhau tiêu tiền của họ không tiếc tay.Ba năm sống trong sự xa hoa đã trôi qua, cô gái thực sự chiếm được trái tim của nam phụ và nhân vật phản diện đã quay trở lại.Khi biết tin, bạn thân tôi liền gói ghém đồ đạc vào một cái túi nhỏ, nửa đêm gõ cửa phòng tôi: “Tớ đã tiết kiệm đủ tiền rồi, còn cậu thì sao?”Tôi đáp: “Tớ còn thiếu một chút, nhưng có thể tiêu tiền của cậu.”Thế là chúng tôi cùng nhau dàn cảnh giả chết để rời khỏi thế giới này.Ba năm sau, bạn thân tôi không may gặp lại chồng cũ của cô ấy.Tôi vội nói: “Để tớ giúp cậu che giấu, chạy mau đi!”Nhưng khi vừa quay đầu lại, tôi đã va phải một lồng ngực rắn chắc.Nhân vật phản diện điềm tĩnh tháo cà vạt ra, buộc tay tôi lại.
Tôi xuyên sách rồi, xuyên vào một nhân vật rất xinh đẹp nhưng lại là một nhân vật qua đường.Vai trò duy nhất của tôi trong cuốn truyện này là: khi nam chính bị nữ phụ hạ thuốc, tôi sẽ là người dẫn nữ chính đi bắt gian.Nhưng rồi tôi lại gặp phải một chuyện vô cùng rắc rối.
Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?
Hoa Yêu Trong Cung Tôi là một đóa hoa do Thẩm Diễn trồng, được hắn dốc lòng vun trồng, chăm bón. Vào ngày hắn thí quân* xưng đế, tôi cuối cùng tôi cũng biến thành người. (*G.iết vua) Giữa đêm, tôi len lén lẻn vào tẩm cung của hắn, nằm lăn ra ngủ bên cạnh hắn, lại bị bàn tay to lớn của hắn b.óp c.hặt lấy cổ. Tôi đáng thương nhìn hắn: “Trước giờ ta vẫn ngủ như thế này mà…”
Sau khi cứu rỗi thành công nhân vật phản diện mắc bệnh kiều, lúc rời đi, tôi ôm anh ấy nói:“Em muốn kết hôn.”Lục Thì Yến im lặng, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ quay người bước ra khỏi cửa, sau khi anh ấy vừa đi khỏi, tôi lợi dụng cơ hội để giả chết và quay trở lại thế giới ban đầu.Chưa kịp ngồi ấm ghế thì đã nghe thấy cảnh báo: “Nhiệm vụ cứu rỗi thất bại, hãy quay lại để khắc phục.”Giây tiếp theo, tôi lại trở về thế giới trong tiểu thuyết, nhưng đã bảy năm trôi qua kể từ khi tôi rời đi, và Lục Thì Yến đã trở thành một ông trùm đầy quyền lực ở thành phố A.Lúc này, anh ấy vừa ném một người phụ nữ có gương mặt giống tôi đến chín phần xuống đất:“Cô gan thật đấy, dám dùng gương mặt của cô ấy để đến kết hôn với tôi! Cô không biết người tôi hận nhất đời này chính là cô ấy sao?”
Vào phút cuối cùng của thời hạn nộp nguyện vọng, tôi đã đổi từ Thanh Hoa sang Bắc Đại.Sau khi tắt máy tính, tôi cảm thấy như đã giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cho đến khi dựa vào lưng ghế và vô tình nhìn vào bức ảnh ba người đặt trên bàn.Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Thanh Hoa, tôi tinh nghịch lè lưỡi, còn phía sau, bên trái là Bùi Ngôn Triệt và bên phải là Tống Tinh Dã.Bùi Ngôn Triệt với ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo tôi, nét mặt đượm chút cưng chiều.Tống Tinh Dã thì thản nhiên khoác vai tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt mang chút chiếm hữu.Tôi cười tự giễu, xé bỏ mảnh giấy note dán trên ảnh, hơi ngả màu vàng.Trên đó viết: “Ôn Dự Từ, Bùi Ngôn Triệt, Tống Tinh Dã sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa!”
Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.
Biết tin phải tăng ca vào dịp 1/5, tôi phát điên lên mạng xã hội.Tôi liệt kê từng món đồ trong văn phòng sếp, từ ghế sofa da thật đến bàn chải đánh răng anh ta dùng.Tôi bảo rằng tan làm sẽ đem hết mấy thứ đó đi bán, rồi lấy tiền gọi 18 nam người mẫu.Không ngờ video lại hot.Bình luận được nhiều lượt thích nhất là của chính sếp:Anh ấy viết: “Cô bị bệnh à? Sao không dứt khoát đem tôi bán luôn đi? Hay là cô còn điều gì lấn cấn chưa giải quyết được?”