Danh sách truyện hot gần đây


Sắp tốt nghiệp, tôi đang loay hoay tìm việc thì tình cờ thấy một chương trình thực tế tuyển người chơi không chuyên. Cũng chẳng nghĩ nhiều, tôi đăng ký luôn.Lên chương trình, khách mời bắt đầu kể về những người bạn thuở nhỏ.Tôi nói: “Hồi nhỏ tôi chỉ thích chơi với con trai.”Cư dân mạng: [Lại xuất hiện rồi, “trà xanh” phiên bản tomboy!]Nhưng câu tiếp theo của tôi là: “Hồi bé tôi mê nhất trò nổ phân bò. Con gái chẳng ai chịu chơi chung, còn chê tôi ghê quá. Giờ nghĩ lại thấy đúng là hơi kinh thật. Bị cô lập cũng đáng.”Cư dân mạng: [“Không, chị ơi… cái này…”]

Khi tin tức tôi lén mang thai con của phản diện bị truyền ra ngoài làm cho mọi người đều sửng sốt.Phản diện đuổi bắt tôi khắp nơi.Lúc này, một người phụ nữ có dáng vẻ đầy cao sang và quý phái, đang khóc sưng đỏ hết cả mắt, đưa cho tôi một tấm vé máy bay.“Chạy đi, con trai tôi không phải người tốt đâu.”

Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, bà ấy đã khoe khoang về việc tiền thuê căn hộ của bà đắt đỏ đến mức nào.“Những người nghèo khó như cô chắc cả đời cũng không đủ khả năng để ở đây đâu.”Nhưng thực ra, đây là nhà của tôi, cả tòa nhà này đều đứng tên tôi.

Vào phút cuối cùng của thời hạn nộp nguyện vọng, tôi đã đổi từ Thanh Hoa sang Bắc Đại.Sau khi tắt máy tính, tôi cảm thấy như đã giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cho đến khi dựa vào lưng ghế và vô tình nhìn vào bức ảnh ba người đặt trên bàn.Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Thanh Hoa, tôi tinh nghịch lè lưỡi, còn phía sau, bên trái là Bùi Ngôn Triệt và bên phải là Tống Tinh Dã.Bùi Ngôn Triệt với ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo tôi, nét mặt đượm chút cưng chiều.Tống Tinh Dã thì thản nhiên khoác vai tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt mang chút chiếm hữu.Tôi cười tự giễu, xé bỏ mảnh giấy note dán trên ảnh, hơi ngả màu vàng.Trên đó viết: “Ôn Dự Từ, Bùi Ngôn Triệt, Tống Tinh Dã sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa!”

Bạn Gái Cũ Báo Giá Bạn trai sắp được thăng chức, đặc biệt mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, vậy mà chỉ đưa tôi đúng… năm mươi tệ (khoảng 180k) để đi chợ. Khi tôi tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta lại làm ra vẻ khó xử: “Em yêu, em cũng biết mà, anh phải tiết kiệm để mua nhà cưới em, nên sinh hoạt thường ngày phải bớt xén một chút!” “Anh tin vào năng lực của em, năm mươi tệ làm mâm cơm mười món một canh chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?” Vì muốn bạn trai thuận lợi được thăng chức, tôi đành tự bỏ tiền túi, dốc lòng chuẩn bị thực đơn. Thế nhưng, đúng lúc tôi cầm thực đơn đến tìm anh bàn bạc, lại vô tình nghe thấy anh ôm cô bạn thanh mai trúc mã khoe khoang: “Con nhỏ đó ngu lắm, mai kiểu gì cũng chuẩn bị cả bàn tiệc cho anh, chỗ tiền nó tiết kiệm giúp anh còn đủ để mua nước hoa tặng em!” Tôi đứng trước cửa, không bước vào. Ngày hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị nguyên một bàn tiệc thịnh soạn. Kết quả? Bạn trai tôi vừa thấy mâm cơm đã quỳ xuống.

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân. Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân. Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi: “Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?” “Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.” “Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!” Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng. Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh. Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết. Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm. Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Đòn Livestream Hoàn Hảo Chỉ mới quen nhau ba ngày, bạn trai đã đề nghị cùng đi dạo phố. Anh ta dẫn tôi vào một cửa hàng đồ hiệu do chính mình chọn, lấy ra cả đống quần áo trị giá hàng triệu, còn xé hết mác ngay tại chỗ. Đến lúc thanh toán, anh ta lại giả vờ nói điện thoại hết pin, bảo tôi tự trả. “Em không thể vừa mới yêu đã nghĩ đến chuyện tiêu tiền của đàn ông chứ!” “Nếu không trả nổi, thì đành phải cùng anh đến đồn cảnh sát trình bày lý do làm hỏng đống hàng đắt tiền đó thôi, may ra còn được giảm án.” Trong lúc đó, phòng livestream trên điện thoại anh ta đã chật kín người vào xem “trò cười đào mỏ”. Tôi chẳng buồn để ý đến nụ cười nham hiểm kia, chỉ quay sang lễ tân bình tĩnh nói: “Đống đồ anh ta vừa chọn vứt đi, mấy món còn lại chuyển hết về nhà tôi.” Vài bộ quần áo chẳng đáng gì với tôi cả. Điều tôi thích là cái cảm giác nhìn những kẻ rẻ tiền cứ tưởng mình đang đi săn, mà không biết chính họ mới là con mồi.

Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”

Biết tin phải tăng ca vào dịp 1/5, tôi phát điên lên mạng xã hội.Tôi liệt kê từng món đồ trong văn phòng sếp, từ ghế sofa da thật đến bàn chải đánh răng anh ta dùng.Tôi bảo rằng tan làm sẽ đem hết mấy thứ đó đi bán, rồi lấy tiền gọi 18 nam người mẫu.Không ngờ video lại hot.Bình luận được nhiều lượt thích nhất là của chính sếp:Anh ấy viết: “Cô bị bệnh à? Sao không dứt khoát đem tôi bán luôn đi? Hay là cô còn điều gì lấn cấn chưa giải quyết được?”

Vừa xuống máy bay, tôi liền nhìn thấy tin tức về việc người thừa kế của Tập đoàn Phó Thị đính hôn với thiên kim nhà họ Lục.Buổi lễ được trang trí lộng lẫy và đầy mơ mộng, dưới ánh đèn flash là đôi nam thanh nữ tú nhìn nhau đắm đuối, bạn bè thân quyến phía dưới hò reo chúc phúc, ai ai cũng khen là môn đăng hộ đối, đôi lứa xứng đôi.Nếu như nhân vật chính trong bức hình đó không phải là bạn trai của tôi.Có lẽ tôi cũng sẽ mỉm cười và nói một tiếng rằng họ thật xứng đôi.

Ngày tôi được cha ruột giàu có đưa về nhà, cánh cổng chính bị cô con gái giả mạo khóa lại. Cô ta nói.“Chị đã lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, chắc chị quen vào từ cửa sau hơn.”Tôi cười nhẹ.“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.Cổng chính bị khóa à, thì cứ đạp nó mở ra thôi.”Vậy là, cánh cổng nhà đại gia Lưu hôm đó bị tôi đạp bay.