Danh sách truyện hot gần đây
Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.
“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.” Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu. “Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.” Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng. Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính. Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó: [Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.] Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.
Thiên Kim Thất Sủng Một ngày trước sinh nhật thứ 18, anh trai dẫn về một cô gái, nói với tôi: “ Trình Nguyệt, em vốn không phải con gái ruột nhà họ Trình, Ngữ Thanh mới là con gái ruột nhà họ”. Tôi đứng trong phòng khách lớn như vậy, tiếng nói lạnh lùng ấy vang vọng trong đầu khiến tôi phải mất một phút mới định thần lại và hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh. Cô gái được anh trai tôi bảo vệ phía sau lưng rụt rè ngó đầu ra ngoài, lúng túng nhìn quanh ngôi biệt thự tráng lệ của nhà họ Trình, cũng là ngôi nhà mới của cô ấy, dè dặt nhưng thoáng chút ranh mãnh trên gương mặt. Còn tôi, nhìn thấy khuôn mặt cười bệnh hoạn của anh trai tôi, Trình Thần, trong lòng chỉ cảm thấy bơ vơ và lạc lõng vô cùng. Nếu tôi biết rằng mình chỉ đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đầy tàn bạo, tất cả những điều này chỉ là giả thì tôi nhất định sẽ không buồn đến thế.
Độc Sư Vân Cẩm Mẹ giấu ta trong một ngăn bí mật, lúc đó ta cứ nghĩ bà muốn chơi trò trốn tìm với mình. Nhưng bà lại dùng một miếng vải nhét chặt vào miệng ta, nghiêm nghị dặn rằng bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Qua khe hở nhỏ của ngăn bí mật, ta tận mắt chứng kiến một trăm ba mươi hai mạng người của Tấn gia bị giết hại, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Kẻ dẫn đầu cuộc thảm sát là một nam tử phong nhã, vận trường bào trắng như tuyết, chính là Trung thư lệnh Tống Minh của Đại Hạ. Hắn dùng chiếc khăn trắng lau sạch vết máu loang trên lưỡi kiếm, vừa lau vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy âm khí: “Kẻ tiện dân thấp hèn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức mình.” Vậy nên, gia tộc của hắn cũng đáng phải bỏ mạng dưới tay một kẻ tiện dân như ta.
Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.
Khi Tình Cũ Giở Mặt Trêu Chọc Năm năm sau chia tay. Mối tình đầu từng bị tôi chê nghèo kiết xác, giờ đã trở thành tổng tài oai phong trở về. Vừa thấy đứa trẻ bốn tuổi đứng cạnh tôi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xấu thật, vừa nhìn đã biết là con cô rồi.” Tôi suýt bật cười. “Biết sao được, bố đứa nhỏ xấu quá mà.” Khi anh ta trông thấy một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng phệ từ căn biệt thự bước ra, mặt anh ta đen như đáy nồi. “Khúc Tiểu Du, cô cũng giỏi thật đấy. Chỉ để được sống ở khu biệt thự sang chảnh nhất thành phố, đến mức chịu lấy một con heo già?” Về sau, khi biết được sự thật, anh ta quỳ gối lên vỏ sầu riêng mà khóc không thành tiếng. “Du Du… là anh xấu nhất, anh mới là con heo đó. Xin em… cho anh được gặp con một lần thôi…”
Ngày tôi được cha ruột giàu có đưa về nhà, cánh cổng chính bị cô con gái giả mạo khóa lại. Cô ta nói.“Chị đã lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, chắc chị quen vào từ cửa sau hơn.”Tôi cười nhẹ.“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.Cổng chính bị khóa à, thì cứ đạp nó mở ra thôi.”Vậy là, cánh cổng nhà đại gia Lưu hôm đó bị tôi đạp bay.
Ba Mẹ Tôi Ngày tôi được nhận nuôi, mọi người xung quanh đều thở dài với ba mẹ tôi: “Nuôi một đứa con gái bệnh tật thế này, sau này sớm muộn gì cũng là gánh nặng, chi bằng tự sinh một đứa còn hơn.” Về sau, ba mẹ tôi dọn vào biệt thự lớn tôi mua, lái chiếc xe sang tôi sắm. Mọi người lại lần lượt trầm trồ: “Hai người thật có phúc, con nuôi còn tốt hơn cả con ruột!”
Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”
Hồng Trần Như Mộng Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.
Tôi yêu đương với một người qua mạng, anh ta nói anh ta là thái tử Bắc Kinh.Tôi bảo tôi là công chúa Nam Thành.Anh nói anh cao 1m88, có tám múi và “18 cm”.Tôi bảo mình là cỡ D, thân hình nóng bỏng không ai bì kịp.Rồi hai đứa gặp nhau, tôi sốc:“Không thể tin nổi, thái tử Bắc Kinh mà cũng yêu qua mạng sao, đúng là gần gũi thật đấy!”Anh ấy còn sốc hơn:“Không thể tin nổi, thông tin gì cũng là giả, em đúng là chém gió siêu thật!”
Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, bà ấy đã khoe khoang về việc tiền thuê căn hộ của bà đắt đỏ đến mức nào.“Những người nghèo khó như cô chắc cả đời cũng không đủ khả năng để ở đây đâu.”Nhưng thực ra, đây là nhà của tôi, cả tòa nhà này đều đứng tên tôi.