Danh sách truyện hot gần đây

Tĩnh Ninh Kiến Xuân Ta là thiếp của Nghiêm phủ. Ta luôn nhu thuận cung kính, với lão gia cũng có thể xem là tình thật ý chân. Nhưng nào ngờ, Nghiêm phủ lại bị tịch biên tài sản. Ngay lúc đó, ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, ta chỉ là thiếp. Thiếp thì không đáng bị liên lụy.

Bạch nguyệt quang của ông trùm giới kinh doanh đã trở về nước.Anh ấy vứt bỏ cả hội nghị quốc tế, không chờ được mà lao đến đón cô ấy.Mọi người đều nói bọn họ sắp kết hôn rồi.Là “chim hoàng yến” hiểu chuyện nhất bên cạnh anh ta, tôi lập tức gom tiền và bỏ trốn.Trước khi ra nước ngoài, tôi nhắn tin tạm biệt anh ấy:【Tôi sắp ra nước ngoài, tạm biệt.】Trước khi ra nước ngoài, tôi nhắn cho anh ta một tin từ biệt:【Tôi sắp ra nước ngoài rồi, tạm biệt.】Không ngờ lại gõ nhầm chữ “nước ngoài (国)” thành “ngoại tình (轨)”.Ngay sau đó, tôi bị một nhóm người mặc đồ đen chặn ngay tại sân bay.Người dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi nói:“Bây giờ em chơi bạo vậy à?”

Lời Nguyền Song Sinh Muội muội song sinh trở thành hoàng hậu nương nương vô cùng tôn quý. Nhưng hôm lại mặt, lại bị mã nô say rượu sờ tay, bị người ta nhìn thấy. Muội muội hoang mang lo sợ khóc lóc đến cầu xin ta nhận tội thay nàng ta. Ta nhất thời mềm lòng, giúp nàng ta. Chẳng ngờ long nhan nổi giận, Thánh thượng chẳng hề để tâm đến tình cảm, thể diện của phụ thân với muội muội, kiên quyết muốn phế đi một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa đội gió quỳ ở ngoài cung điện ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác, chết không nhắm mắt. Mẫu thân một đêm bạc đầu, không bao lâu cũng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng muội muội trở thành Hoàng hậu lại sợ ta vạch trần nàng ta, sau khi mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức lực cuối cùng, rút trâm phượng trên đầu nàng ta xuống, đồng quy vu tận với nàng ta. Khi mở mắt lần nữa, ta với muội muội đều sống lại. Muội muội từ xưa đến nay luôn ích kỷ, lại hiếm có mà để ý tới suy nghĩ của ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”

Tôi thích Hạ Thành Cẩn, nhưng anh ấy không thích tôi.Hehe, vậy thì tôi càng thích hơn.Bạn bè khuyên tôi: “Thay người khác mà thích đi, yêu mà không được đáp lại thì chỉ làm khổ cả thân lẫn tâm.”Nghe mà buồn cười, đàn ông yêu mà không được thì họ sẽ chiếm đoạt bằng mọi giá, thậm chí là giam cầm cuồng loạn.Còn phụ nữ yêu mà không được thì phải hóa thành nữ chính trong truyện ngược, hạ mình cầu xin tình yêu ư?“Xin lỗi nhé, chị đây thích chơi kiểu tình yêu cưỡng chế.”

Bất ngờ bị bỏ thuốc, tôi lăn lộn với kẻ thù không đội trời chung suốt 3 tiếng.Sau chuyện đó, bạn thân hỏi tôi cảm giác như thế nào, nhưng vì muốn giữ thể diện, tôi cứng miệng bảo:“Nhìn thì ngon đấy, nhưng thật ra chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng cảm nhận được gì đã kết thúc rôi.”“Cậu không biết đâu, Giang Dã chỉ được cái mã ngoài thôi, chứ bên trong…”Ai ngờ câu nói đó lại vô tình lọt vào tai kẻ thù của tôi. Anh nhếch mép cười, rồi kéo tôi về đúng khách sạn lần trước.Anh đè tôi xuống, chậm rãi tháo chiếc máy trợ thính trên tai ra, dùng khẩu hình báo hiệu:“Bỏ ra rồi, thì sẽ không dừng lại được đâu.”“Đừng có khóc lóc xin tha như lần trước nữa.”“Dù sao… anh cũng không nghe thấy gì.”

Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.

Ta gả cho Thái tử chỉ là để xung hỉ cho lão Hoàng đế đang hấp hối. Ai ngờ xung quá tay, vừa cưới xong ngày hôm sau đã tiễn người lên đường.

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

Ta nhặt được ba người nam nhân. Một là yêu quái, một là ma đầu, một là thần tiên. Cả ba người bọn hắn đều bị thương nặng, nằm rải rác trên cùng một ngọn núi ở chân núi, lưng chừng núi và đỉnh núi. Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, nhặt từ chân núi lên đỉnh núi, xe đã đầy. Được rồi, về nhà thôi.

Gặp Được Cứu Tinh Trước ngày tuyển phi vào Đông Cung, ta bị người hạ độc, giữa cơn mê loạn, lạc vào hẻm tối, mất sạch trinh tiết trong tay thị vệ Đoạn Minh. Khi ấy, ta ngỡ hắn là ân nhân cứu mạng, đành thuận theo số phận, chấp nhận gả vào Đoạn gia. Sau khi thành thân, hắn một bước lên mây, vinh hoa quyền thế đều nhờ ta dốc lòng phò trợ. Đến ngày hắn được phong làm Đại tướng quân, lại có ba tên ăn mày kéo đến phủ, ngông cuồng gào lớn: “Chúng ta mới là tình lang mà tướng quân phu nhân vụng trộm trước ngày xuất giá!” Ta nổi giận, yêu cầu hắn đuổi đi. Nhưng Đoạn Minh chỉ nở nụ cười tàn nhẫn: “Kẻ làm nhục ngươi trong hẻm năm đó là bọn chúng, không phải ta.” “Ta chẳng qua là nhặt được cái xác sống, không ngờ lại đổi lấy phú quý cả đời.” Chân tướng phơi bày, ta giận đến đỏ mắt, rút trâm cài tóc lao tới muốn giết hắn. Nào ngờ lại bị chính tay hắn đẩy xuống đài cao. Trong cơn đau xé thịt, ta thấy bọn ăn mày lao tới, vây quanh như lũ chó đói. Còn hắn – người từng gọi ta là thê tử – lại ôm tiểu thanh mai, lạnh lùng đứng nhìn. Ta chết không nhắm mắt. Nhưng trời cao có mắt, cho ta sống lại lần nữa – đúng đêm bị hạ dược năm đó. Lúc này đây, ta đang đứng trong ngõ nhỏ, cả người nóng rực như thiêu như đốt…

Song Sinh Ta và tỷ tỷ thành thân cùng ngày, mọi người sau khi thành thân đều rất hạnh phúc. Nhưng mà có một ngày, phu quân ta bị thương hôn mê bất tỉnh, thân là Hoàng hậu, đêm khuya tỷ tỷ lại đến nói muốn cùng ta trao đổi thân phận. Ta vô cùng kinh ngạc, phu quân trên giường mơ hồ gọi một tiếng “Nhu nhi”, đó là khuê danh của tỷ tỷ ta!

Ta và Ninh Vương đã thành thân.Vào đêm động phòng hoa chúc, chàng ấy ép ta phải lập lời thề.Đó là….Ba năm sau ta nhất định phải cùng chàng hòa ly.Vì Ninh Vương là người có tính tình khó lường, âm u và lạnh lùng.Nên ta không dám nhiều lời, vội vàng đáp ứng.Về sau, chàng trở thành Thái tử, ba năm kỳ hạn cũng sắp đến.Ta thăm dò hỏi: “Khi thiếp rời đi, chàng có ban cho thiếp ngân lượng không?”Chàng ấy liếc nhìn ta một cái đáp:“Ừ.”Ta lại hỏi: “Vậy còn cửa hàng? Hoặc là điền trang.”Chàng đột nhiên cười nói: “Nàng có từng nghĩ tới việc không hòa ly với ta không?Nếu như vậy, tất cả mọi thứ mà ta có đều là của nàng.”Ta: “Hả?”Chàng cúi người lại gần ta, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bao gồm cả ta.”