Danh sách truyện hot gần đây

Lòng Đa Nghi Của Đế Vương Vào năm thứ mười sau khi mẹ ta xuyên không đến đây, phụ hoàng đã thay lòng đổi dạ. Hắn từng khen mẹ ta có tư tưởng mới lạ “Mọi người đều bình đẳng”, giờ lại thành “Yêu ngôn hoặc chúng.” Hắn từng hứa với mẹ ta chỉ có một vợ một chồng nhưng đêm nào cũng có người mới được khiêng vào Dưỡng Tâm điện. Sau đó, để được trở về nhà, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách. Có lúc mẹ cố tình ngâm mình trong hồ ở ngự hoa viên, có lúc chạy lên Lâu Tẩy Tinh nhảy xuống. Nhưng mẹ không về được nhà. Bởi vì mẹ đã ngã hỏng đầu rồi. Lần này, mẹ nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất phụ hoàng.

Giờ học thay chán quá, tôi nhắn tin cho người yêu qua mạng.[Hôm nay nắng to ghê á. À mà nhắc đến to, bên anh có…][Thật ra em thấy cái trò này gượng gạo thật.][À mà nhắc đến gượng gạo…][Haiz, chỉ là mấy câu theo công thức thôi mà.][À mà nhắc đến công thức…]Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích đầy mờ ám.Tôi ngẩng đầu lên thì… trời ơi! Toàn bộ tin nhắn tôi vừa gửi đang hiện to đùng trên màn hình chiếu!Còn chưa kịp phản ứng lại, thì thầy giáo – người có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị – đã đứng ngay bên cạnh tôi, chậm rãi gõ trả lời:[Nắng rất to. Anh đang dạy học. Ngoan nhé.]Sau đó, thầy rút sổ điểm danh ra, nhìn tôi:“Học sinh tên Hạ Nhan?”Tôi giật mình hoảng hốt.Đó là tên tôi dùng khi đi học thay mà!

Tôi và kẻ thù truyền kiếp kết hôn đã ba năm, thì anh ta bị tai nạn xe và mất trí nhớ.Trí nhớ của anh dừng lại đúng cái năm mà mối quan hệ giữa chúng tôi tệ nhất.Anh nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tôi, giọng run rẩy:“Ai cắn vậy?”Nghĩ đến cảnh tối qua anh cắn tôi đến mặt mũi toàn nước, tôi đỏ bừng cả mặt.“Chó cắn đấy…”Sau này, tôi vô tình phát hiện anh lên mạng cầu cứu:“Mất trí nhớ rồi mới phát hiện mình đã kết hôn với người mình thầm yêu suốt mười năm. Nhưng hình như cô ấy đang có chó bên ngoài… Các anh em ơi, tôi phải làm sao đây?”

Ngày tôi ph/ẫu t/huật tim, Hách Kỳ nói công ty có việc gấp, vội vàng rời đi. Tôi nằm trên bàn mổ sống ch .t không rõ, nhưng anh ta mãi vẫn không quay lại. Về sau tôi mới biết, hôm đó là ngày cô bé nghèo mà anh ta tài trợ lên đại học làm thủ tục nhập học. Cô bé bị lạc, gọi điện khóc lóc với “chú Hách” rằng: “Trời mưa rồi… một mình cháu sợ lắm…” Hách Kỳ cuống lên, lái xe khắp thành phố tìm cô, đưa cô đi báo danh, nhận phòng ký túc, thời gian còn sớm, lại đưa cô đi mua đồ, mời cô ăn bữa KFC cô từng ao ước mà chẳng dám ăn. Tôi chất vấn: “Vợ anh đang nằm trên bàn mổ sống ch .t không rõ, anh lại dắt gái đi dạo phố, anh thấy hợp lý à?” Hách Kỳ ung dung thắt cà vạt, bình tĩnh nói: “Anh ở bệnh viện thì cũng chỉ ngồi chờ thôi.” “Bác sĩ rất giỏi, anh tin họ, cũng tin em sẽ vượt qua. Nhìn em bây giờ không phải còn khỏe mạnh đứng đây cãi nhau với anh sao?” “Ninh Ninh là đứa trẻ ở quê, mới hơn mười tuổi đầu, lỡ đi lạc hay gặp kẻ xấu thì sao?”

Gả Nhầm Rồng Vàng Phu quân ta thu nhận thê tử của cố nhân, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương. Không bao lâu sau, hai người ấy lại nảy sinh tình ý. Ngày loạn quân công thành, chàng đem ta giao nộp, lại còn lạnh lùng nói: “Nàng chính là Tần Phương Hảo. Dung mạo này, không thể giả được.” Ta rơi vào tay phản quân, vốn định lấy cái ch .t giữ lấy thanh danh. Ngay lúc đó, trước mắt ta chợt hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng: 【Nữ chính, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Tên cặn bã kia có gì tốt? Đại ca phản quân kia mới thật sự là cực phẩm!】 【Hắn biết ngươi không phải Tần Phương Hảo, vẫn lén sai người vẽ chân dung ngươi mỗi đêm, rồi nhìn ngươi mà…】 【Aaaa, tại sao lại chặn màn đạn của ta?!】 【Nữ chính, nàng không nhớ tiểu mã nô bên hồ Đại Minh năm xưa nữa sao?】 【Chỉ cần nàng mềm lòng một câu, mã nô sẽ lập tức quỳ dưới váy nàng! Mạng là của nàng, cơ bụng là của nàng, thận… cũng là của nàng!】

Khi Nhà Không Còn Là Nơi Để Về Mẹ tôi nhặt được hai chiếc vali to đùng, bên trong nhét đầy năm trăm vạn tiền mặt. Sợ số tiền này là bất hợp pháp, tôi gọi điện báo cảnh sát từ bốt điện thoại đầu làng. Tiền bẩn bị thu giữ, chúng tôi được thưởng năm vạn. Còn chưa kịp kể công, tôi đã bị cả nhà treo lên đánh cho một trận. “Biến năm trăm vạn thành năm vạn, đồ sao chổi!” Bố bắt tôi đền nhà mới, xe mới. Anh thì bắt tôi đền tiền cưới vợ. Càng mắng càng hăng, cuối cùng bọn họ lỡ tay đ*nh tôi ch.t tươi. Đến lúc ch.t, tôi vẫn không hiểu—rõ ràng là tôi giúp cả nhà tránh bị truy s á t bởi tội phạm, sao lại đáng bị đánh ch.t chứ? Lúc mở mắt ra, trước mặt là một đám đàn ông mặt mày dữ tợn, đầy sẹo. Tôi chủ động bước tới, dẫn đường: “Các chú đang tìm hai cái vali to phải không?”

Ngàn Lần Mộng Tìm Người Mùa hè năm 1983, văn phòng giáo viên trường cấp ba Hưng Hoa. “Thầy Vương, em suy nghĩ xong rồi. Em sẽ tiếp tục học lên, nhưng đổi từ suất vào Bắc Đại sang chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng.” Gió cuối thu se lạnh, thân hình Trình Dịch Kiều mảnh mai yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Thầy Vương ngây ra trong giây lát, sau đó vui mừng tột độ: “Cuối cùng em cũng chịu nghĩ thông rồi à, Trình Dịch Kiều! Thầy còn tưởng em định nhường suất vào Bắc Đại cho em họ chỉ vì muốn cưới Tham mưu Sĩ. Nhưng chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng thì rất đặc biệt, phải xóa bỏ thân phận, sống ẩn danh. Em đã bàn bạc với gia đình chưa?” “Không cần bàn. Chuyện này em tự quyết.” Nghe nhắc đến hai chữ “gia đình”, trong mắt Trình Dịch Kiều thoáng hiện lên đau đớn, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại. Một khi đã biến mất khỏi thế giới của họ, có lẽ sẽ không còn ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì từ cô nữa.

Tôi trở lại ngày anh ấy tỏ tình với tôi.Thiếu niên ấy ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mới châm.Ánh mắt của anh ấy lướt qua phòng một vòng rồi dừng lại ở góc.“Vậy thì cô ấy đi.”Trong bầu không khí im lặng, giọng anh không quá cao cũng không quá thấp, toát lên vẻ hời hợt đầy khinh suất.“Này, tôi thích cậu.”

Trong trò chơi thử thách lớn, tôi thua, bạn trai ép tôi phải ăn cơm trong bát của một sinh viên nghèo.“Còn đứng ngây ra đó làm gì?Mau đi đi, tôi không thể chờ để xem biểu cảm của cậu ta khi tức giận là thế nào đây này.”Đây là… tôi đã quay về mười năm trước sao?Tôi tiến đến trước mặt sinh viên nghèo, gắp một miếng củ cải muối bỏ vào miệng.Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.Sau đó, trước ánh mắt của mọi người, tôi đặt hết sườn chua ngọt, thịt kho… vào khay ăn của anh ấy.“Đây là bù đắp cho miếng củ cải mà tôi đã ăn của cậu, hy vọng cậu không chê.”Tôi nhìn người sẽ thống trị cả giới công nghệ trong tương lai, mỉm cười rạng rỡ.“Xin chào Hứa Tuấn 17 tuổi, tôi là Mộng Di 17 tuổi.”Năm đó anh tự ti, còn năm đó tôi rực rỡ.

Trong buổi ghi hình chương trình tạp kỹ, vì hiệu ứng chương trình, tôi phải gọi điện cho người yêu cũ.Tôi cứ tưởng anh ta đã chặn tôi từ lâu rồi, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng ngái ngủ: “Muốn quay lại à?”Fan nổ tung, còn tôi cũng choáng váng theo.Không còn cách nào khác, tôi đành dồn hết can đảm hỏi: “Anh có thể cho em mượn 100 vạn tệ được không?”Sau đó, anh ép tôi vào tường.Anh nói: “Quay lại nhé? Anh có nhiều 100 vạn tệ lắm, tất cả đều là của em.”

Chim Lượn Giữa Trùng Sơn Mọi người đều nghĩ rằng tôi không thể rời xa Giang Niệm Từ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã làm “liếm chó” của anh ta suốt ba năm. Cho đến khi Chu Ngọc Sơn trở về. Trong phòng bao, Giang Niệm Từ ôm eo một cô gái, nhắn tin cho tôi: “Đem chiếc váy mới đến đây, cái này bẩn rồi, không dùng được nữa.” Tin nhắn vừa gửi đi, biểu tượng cảm thán to đùng hiện lên, báo hiệu rằng tôi đã chặn anh ta. Anh ta tưởng rằng tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi nhìn thấy tôi tại buổi tiệc chào đón công tử nhà họ Chu trở về nước. Lúc đó, anh ta mới hiểu rằng bản thân chỉ là kẻ thay thế. Hóa ra, ngọn núi mà tôi luôn nói rằng không thể vượt qua, chính là chỉ về Chu Ngọc Sơn. Hôm đó, anh ta gọi tôi lại. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mỉa mai: “Chu Du, cô dám chơi tôi à?”

Âm Dương Sai Lệch Mười tám năm trước, vào ngày mẫu thân ta hạ sinh long phượng thai, một đạo sĩ du hành ghé qua, chỉ vào hài tử trong lòng phụ thân ta mà nói:“Đứa trẻ này, tương lai thẳng tới mây xanh, tiền đồ vô hạn.”Phụ thân ta trừng mắt, nhìn đạo sĩ, lại cúi đầu nhìn ta, vội vã vén tấm tã lót, thoáng chốc nổi giận đùng đùng, quát lớn sai người đ ánh đuổi đạo sĩ ra ngoài.“Con mẹ nó, đây là nữ nhi của ta!”Mười tám năm sau, đêm trước ngày xuất giá, ta cùng huynh trưởng gặp nhau tại từ đường.Ta siết chặt chiếc khăn voan đỏ trong tay, huynh cầm lấy hỷ báo đỗ hội nguyên, hai mặt nhìn nhau.Ta hỏi: “Đổi không?”Huynh đáp: “Đổi!”Trời vừa rạng sáng.Ta bước lên điện ứng thí, huynh gả vào danh môn.