Trang chủ Truyện hot

Danh sách truyện hot gần đây

Đèn Lòng Không Độ Kẻ Trong Mộng

Đèn Lòng Không Độ Kẻ Trong Mộng Hứa Nghiễn Hàn đã chet. Trước lễ tang, vợ của anh là Diệp Trích Tinh, thu dọn di vật của chồng thì phát hiện một quyển album dày cộp. Bìa ngoài viết hai chữ — [Tình cảm chân thành]. Cô mở ra, từng mảnh ký ức trong đó lại không hề có bóng dáng người vợ là cô. Mà là Thẩm Niệm Hoan — cô gái mà năm xưa Hứa Nghiễn Hàn từng nhận nuôi. Trước giờ Diệp Trích Tinh vẫn luôn nghĩ, tình cảm của Hứa Nghiễn Hàn dành cho Thẩm Niệm Hoan chỉ là sự quan tâm của người trưởng bối đối với hậu bối. Thế nhưng lúc này, trong album là đủ mọi khoảnh khắc về Thẩm Niệm Hoan: khi cười, khi ngủ, khi rơi nước mắt… Mỗi một tấm ảnh đều chan chứa tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu. Ngay dưới bức ảnh Thẩm Niệm Hoan mặc váy cưới ngày xưa, còn có một dòng chữ: “Đời này không thể cưới người mình yêu, thà qua loa mà sống cho xong.”

Thanh Mai Đột Ngột Xuất Hiện

Thanh Mai Đột Ngột Xuất Hiện Bạn thân gửi tôi một đoạn video: trong một buổi tiệc rượu, chồng tôi bị bôi đầy kem lên mặt, còn cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta thì đang… liếm từng chút một. Tôi xách nguyên cái bánh kem to đến đó, không nói không rằng, úp thẳng vào đầu chồng. Quay sang nhỏ thanh mai, tôi lạnh giọng nói: “Liếm hết đi! Không liếm sạch thì đừng hòng bước ra khỏi đây!”

Ba Mẹ Tôi

Ba Mẹ Tôi Ngày tôi được nhận nuôi, mọi người xung quanh đều thở dài với ba mẹ tôi: “Nuôi một đứa con gái bệnh tật thế này, sau này sớm muộn gì cũng là gánh nặng, chi bằng tự sinh một đứa còn hơn.” Về sau, ba mẹ tôi dọn vào biệt thự lớn tôi mua, lái chiếc xe sang tôi sắm. Mọi người lại lần lượt trầm trồ: “Hai người thật có phúc, con nuôi còn tốt hơn cả con ruột!”

Ba Mẹ Tôi

Chữa Lành
Tám Năm Hóa Thành Không

Tám Năm Hóa Thành Không Tám năm hôn nhân, tôi rốt cuộc cũng buông tay. Vào đúng ngày kỷ niệm cưới năm thứ tám, chồng tôi tặng tôi 999 đóa hồng. Ngay khi vừa rời khỏi bàn phẫu thuật, tôi bình tĩnh gọi điện, yêu cầu ly hôn. Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng cô bồ nhỏ của anh ta, vừa khóc vừa xin lỗi: “Trình phu nhân, là lỗi tại em tự ý quyết định, xin chị đừng giận tổng giám đốc Trình.” Trình Dật Thần, người chồng luôn lịch sự ôn nhu trước mặt thiên hạ, chỉ nhẹ giọng nói với tôi: “Tùy em.” Lần tiếp theo gặp lại anh ta, đã là nửa tháng sau. “Nấu cho tôi bát mì.”

Ăn Cháo Đá Bát

Ăn Cháo Đá Bát Đoạn Gia Hi là người chồng tôi tự mình chọn ở trại trẻ mồ côi. Hai mươi năm sau, hắn trở thành sói mắt trắng đ âm sau lưng ba mẹ tôi, mơ tưởng đến tài sản nhà tôi. Cuối cùng lấy tài sản nhà tôi làm sính lễ, cầu hôn với bạch nguyệt quang, người từng ở cùng trại trẻ mồ côi với hắn. Tôi ôm hận mà chet, lại trở về ngày cùng ba mẹ bước vào cô nhi viện.

Kẹo Sữa Bạch Thố

Kẹo Sữa Bạch Thố Tôi nằm trên bàn mổ, bác sĩ chính lại là bạn trai cũ của tôi. Anh nhìn xuống chỗ đó của tôi, rồi tức quá mà bật cười: “Em xăm cái quỷ gì ở đây vậy?”

Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ

Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, tiểu tam vác cái bụng bầu tới tận cửa. Cô ta cười toe toét, đưa cho mẹ tôi một cái đồng hồ: “Cô soi mặt vào nước tiểu mà xem lại cái bộ dạng đàn bà già nua nhà cô kìa, bảo sao chồng tôi thấy cô là buồn nôn. Tốt nhất là ly hôn sớm, tha cho chồng tôi đi. Thu dọn đồ đạc, kiếm ông già nào đó mà gả, biết đâu còn được nếm lại mùi đàn ông.” Tôi lập tức tặng cô ta hai bạt tai, rồi đè đầu cô ta xuống bắt phải quỳ gối xin lỗi mẹ tôi. Ba tôi định cản, tôi chỉ thẳng vào mặt ông ta: “Thứ gà rừng nào cũng dám dắt về nhà à? Nói thêm một câu nữa tôi bứt sạch lông nó rồi nhét vô mõm chó của ông đấy! Biến ngay! Không thì tôi đánh luôn cả ông!”

Thanh Mai Trúc Mã

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm

Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm Mười hai tuổi năm ấy, chỉ vì ba lượng bạc, nương liền đem ta bán cho một bà mối. Bà mối kia khôn ngoan, lại dùng năm lượng bạc bán ta cho Vương gia trong trấn làm con dâu nuôi từ bé. Chỉ là ta không đủ khôn khéo, lang quân chán ghét, cha mẹ chồng không ưa, ngày ngày bị đánh mắng, trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn. Cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Mùa đông năm ta 16 tuổi, một lần nữa bị nhốt vào phòng củi. Áo mỏng thân lạnh, gió lớn thổi cửa sổ vang lên “ù ù”. Ta vớ lấy dao chẻ củi sau cửa, phá khóa mà ra. Trong bóng đêm lặng lẽ lên thuyền xuôi về phương Nam.

Mười Ngày Nữa Em Sẽ Quên Anh

Mười Ngày Nữa Em Sẽ Quên Anh Mẹ, chú Đoạn, hồ sơ du học của con được duyệt rồi. Con quyết định sẽ ra nước ngoài.”Trong phòng khách yên ắng, giọng nói của Hướng Vân Lộc vang lên nhẹ nhàng như giọt nước rơi xuống mặt hồ, gợn sóng rất khẽ.Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa, nghe vậy thì mừng rỡ không thôi:“Nhanh vậy sao? Khi nào con đi?”“Mười ngày nữa.”Bà Hướng không ngờ lại gấp đến thế. Vừa xúc động, khóe mắt bà lại ánh lên vẻ không nỡ:“Vậy để mẹ giúp con thu dọn hành lý ngay bây giờ. Lần đầu con đi xa, lại là ra nước ngoài, mẹ thật sự không yên tâm. Mẹ đã liên hệ với một người bạn cũ, con trai bác ấy cũng đang học ở London. Nếu có chuyện gì thì con cứ tìm cậu ấy, không cần ngại. Mà con với cậu ấy từng được hai bên gia đình định sẵn hôn ước từ nhỏ đấy, nếu hợp thì làm bạn trai bạn gái, không thì làm bạn cũng được.”Hướng Vân Lộc khẽ gật đầu:“Dạ, mẹ.”Nghe con trả lời như thế, mẹ Hướng thoáng ngỡ ngàng:“Vân Lộc, con đồng ý rồi sao? Vậy là con và bạn trai trước kia… chia tay rồi à?”Cô lập tức im lặng.Ba Đoạn như bừng tỉnh ra điều gì đó, đập mạnh tay xuống bàn:“Nó không chịu về gặp gia đình, rõ ràng là chẳng nghiêm túc gì với con cả. Chia tay là đúng rồi!”“Bạn trai? Bạn trai nào cơ?”Một giọng nói đột ngột phá vỡ không khí trầm lắng trong phòng.

Hóa Ra Là Thích

Hóa Ra Là Thích Nửa đêm, kẻ thù không đội trời chung đột nhiên gửi qua một tấm ảnh cơ bụng. Ba giây sau, hắn giải thích: 【Xin lỗi, trượt tay.] Ba giây tiếp theo: 【Cậu chưa thấy hả? Đây là ảnh cơ bụng của tôi đấy. 【Là của tôi thật, không phải của ai khác. 【Hello? Không có ở đó à? 【Thôi quên đi, để tôi thu hồi lại, vừa hay cậu chưa kịp xem. 【Thôi toang rồi, không thu hồi được nữa, bực quá trời! 【Không được xem đó! 【Trời ơi, xấu hổ chết mất, cậu không được xem! 【Tôi bảo không được xem, cậu có nghe thấy không?!] Tôi: “…”

Anh Ấy Lại Đang Dỗ Người Khác Rồi

Anh Ấy Lại Đang Dỗ Người Khác Rồi Chưa đầy một năm sau khi kết hôn, tôi và Chu Nghiễn đã cầm trên tay giấy ly hôn. Khi bạn bè hỏi đến, tôi chỉ cười nhạt: “Nhìn mãi một khuôn mặt, cũng thấy chán thôi.” Bạn tôi bảo tôi lạnh lùng quá, nhưng cô ấy đâu biết— Đó chính là lời Chu Nghiễn nói để dỗ vui một thực tập sinh.