Danh sách truyện hot gần đây

Năm đó còn nhỏ dại, tôi đã suýt cắt của quý của Tống Diễn.Lớn lên nghe tin phải kết hôn với anh ta, tôi sợ đến bốc khói bảy màu, lập tức bỏ chạy.Tống Diễn tóm chặt lấy tôi, nghiến răng nghiến lợi:“Chơi tôi xong còn muốn chạy?”Tôi run lẩy bẩy:“Tôi… tôi sợ anh trả thù, nhốt tôi lại!”Tống Diễn nhắm mắt, thở dài:“Làm ơn, xóa ngay cái app đọc tiểu thuyết của em đi!”

Lục Tấn Nguyên lần đầu gặp tôi trong buổi xem mắt đã đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn không thể không giật mình khi nhìn thấy vết sẹo lộ ra dưới khóe mắt bên phải của anh ấy.Có lẽ anh ấy đã nhận ra phản ứng của tôi, nên đứng dậy nói sẽ đi vào nhà vệ sinh, để lại một chút thời gian cho tôi tiêu hóa cú sốc vừa rồi.Đúng lúc đó mẹ tôi gọi điện hỏi tình hình buổi xem mắt thế nào.Tôi thuật lại sự thật cho mẹ trong cuộc gọi.“Anh ấy có một vết sẹo lớn trên mặt, trông hơi đáng sợ.”Lời vừa dứt, bóng dáng cao lớn vạm vỡ của Lục Tấn Nguyên đã xuất hiện trong tầm mắt tôi.Chắc chắn anh ấy đã nghe thấy những gì tôi nói.Mẹ tôi vẫn tiếp tục hỏi qua điện thoại, nói rằng sẽ tìm người giới thiệu để hỏi rõ chuyện.Tôi cầm điện thoại, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong trẻo của Lục Tấn Nguyên, cảm giác vô cùng bối rối.Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh, và anh biết tôi bị vết sẹo trên mặt anh làm cho hoảng sợ.Sau này, khi tình cảm dần sâu đậm, anh thường tắt đèn trước, nói rằng sợ tôi nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của anh sẽ mất hứng.

Năm thứ tư làm chim hoàng yến của Tống Cảnh Uyên. Anh ta chán tôi rồi, đòi chia tay.Tôi vốn định khóc lóc, làm ầm lên, dọa tự tử để níu kéo. Giống như bao lần trước, diễn một màn si tình để anh ta cảm thấy được yêu.Nhưng ngay lúc đó, những dòng bình luận hiện lên trước mắt tôi lại viết rằng:[Lần này Tống Cảnh Uyên nghiêm túc rồi.][ Anh ta đã thích người khác, đây thực sự là lần cuối cùng nam chính và nữ phụ gặp nhau rồi]Tôi sững người, nghẹn lời.Chỉ âm thầm rơi nước mắt, đồng thời dùng ngón út móc lấy những tờ tiền rơi dưới đất, cuộn lại nhét vào lòng bàn tay, rồi giấu sâu vào tay áo.

Xuân Về Chốn Cũ Năm tốt nghiệp cấp ba, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Cố Tùng trước toàn trường. Tôi nói mình đã có bạn trai rồi. Cậu ấy lễ độ gật đầu, xoay người rời đi. Rạng sáng ngày hôm sau lúc bốn giờ, cậu ấy bay ra nước ngoài du học. Tôi thì như thường lệ, tranh thủ trời chưa sáng đã ra giành sạp bán bữa sáng. Tám năm sau. Tôi ôm đứa con gái đang bệnh nặng, mang theo bảy nghìn tệ (~24.5tr) cuối cùng trong người, ngồi lên chuyến tàu đi về Bắc Kinh. Xem xong hồ sơ bệnh án, bác sĩ lắc đầu. “Toàn Bắc Kinh e là chỉ có một bác sĩ có thể làm được ca phẫu thuật này. “Là một chuyên gia vừa từ nước ngoài trở về, từng chủ trì một ca phẫu thuật cho bệnh nhân có tình trạng tương tự bé con nhà cô.” Nói đến đây, ông ta vui vẻ gọi người đàn ông phía sau tôi: “Để tôi giới thiệu một chút, chính là vị này – Cố Tùng, bác sĩ Cố.”

Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.

Tiên Cốt Kiếp trước, sư muội mới vào tông môn dường như là khắc tinh của ta. Nàng ta khóc lóc nói rằng trứng linh thú mà ta liều mạng lấy được là nàng ta nhìn thấy trước. Thế là ta bị chỉ trích là cướp cơ duyên của người khác. Nàng ta khóc lóc nói rằng nàng ta và vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta tình đầu ý hợp. Vì vậy ta bị mắng là kẻ cướp chồng người khác. Cuối cùng, nàng ta khóc lóc cầu xin ta dùng toàn bộ tiên cốt để cứu nàng ta, nhưng ta từ chối. Thế là ta bị chế giễu là không có tầm nhìn xa trông rộng. Ta bị cả giới tu tiên cùng nhau công kích, mang tiếng là yêu nữ, thà bị muôn vàn linh pháp chém thành tro bụi, cũng không để nàng ta cướp đi tiên cốt của ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày tiểu sư muội nhập môn. Ta cười tươi với nhị sư huynh, cũng là vị hôn phu của ta là Thanh Dã. Ta làm nũng với hắn ta, đổi quà tặng tiểu sư muội với hắn ta. Sau đó, ta nhìn tiểu sư muội nghi hoặc hỏi với không khí: “Sao lại là nam nhân?”

Lòng Đa Nghi Của Đế Vương Vào năm thứ mười sau khi mẹ ta xuyên không đến đây, phụ hoàng đã thay lòng đổi dạ. Hắn từng khen mẹ ta có tư tưởng mới lạ “Mọi người đều bình đẳng”, giờ lại thành “Yêu ngôn hoặc chúng.” Hắn từng hứa với mẹ ta chỉ có một vợ một chồng nhưng đêm nào cũng có người mới được khiêng vào Dưỡng Tâm điện. Sau đó, để được trở về nhà, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách. Có lúc mẹ cố tình ngâm mình trong hồ ở ngự hoa viên, có lúc chạy lên Lâu Tẩy Tinh nhảy xuống. Nhưng mẹ không về được nhà. Bởi vì mẹ đã ngã hỏng đầu rồi. Lần này, mẹ nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất phụ hoàng.

Trời Quang Mây Tạnh Tiểu thư luôn nói với ta rằng mọi người đều bình đẳng, nàng vẫn luôn coi ta như tỷ muội. Nàng không cho phép ta hành lễ với nàng, vì thế mà ta bị phu nhân trách phạt. Nàng không thưởng tiền cho ta, nói rằng chưa bao giờ coi ta là người hầu, vì thế mà mẫu thân ta không có tiền chữa bệnh. Nàng không cho phép ta làm thiếp của thiếu gia, muốn ta kiên trì một đời một thế một đôi, hoàn toàn cắt đứt đường lui của ta. Sau này ta vì cứu nàng rơi xuống nước mà sinh bệnh, nàng khóc đến đứt ruột đứt gan. Nhưng khi biết ta mắc bệnh lao, nàng lại sai người đuổi ta ra khỏi phủ, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không cho. Ta bị bọc trong chiếu rơm, chết không nhắm mắt. Mở mắt lần nữa, ta lại sống lại thời điểm làm nha hoàn cho tiểu thư.

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…

Giờ học thay chán quá, tôi nhắn tin cho người yêu qua mạng.[Hôm nay nắng to ghê á. À mà nhắc đến to, bên anh có…][Thật ra em thấy cái trò này gượng gạo thật.][À mà nhắc đến gượng gạo…][Haiz, chỉ là mấy câu theo công thức thôi mà.][À mà nhắc đến công thức…]Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích đầy mờ ám.Tôi ngẩng đầu lên thì… trời ơi! Toàn bộ tin nhắn tôi vừa gửi đang hiện to đùng trên màn hình chiếu!Còn chưa kịp phản ứng lại, thì thầy giáo – người có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị – đã đứng ngay bên cạnh tôi, chậm rãi gõ trả lời:[Nắng rất to. Anh đang dạy học. Ngoan nhé.]Sau đó, thầy rút sổ điểm danh ra, nhìn tôi:“Học sinh tên Hạ Nhan?”Tôi giật mình hoảng hốt.Đó là tên tôi dùng khi đi học thay mà!

Tôi và kẻ thù truyền kiếp kết hôn đã ba năm, thì anh ta bị tai nạn xe và mất trí nhớ.Trí nhớ của anh dừng lại đúng cái năm mà mối quan hệ giữa chúng tôi tệ nhất.Anh nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tôi, giọng run rẩy:“Ai cắn vậy?”Nghĩ đến cảnh tối qua anh cắn tôi đến mặt mũi toàn nước, tôi đỏ bừng cả mặt.“Chó cắn đấy…”Sau này, tôi vô tình phát hiện anh lên mạng cầu cứu:“Mất trí nhớ rồi mới phát hiện mình đã kết hôn với người mình thầm yêu suốt mười năm. Nhưng hình như cô ấy đang có chó bên ngoài… Các anh em ơi, tôi phải làm sao đây?”