Danh sách truyện hot gần đây


Tôi Giàu Lên Sau Khi Ly Hôn Với Chồng Người phụ nữ đó mang thai. Chồng tôi gọi điện nói rằng anh ta không yên tâm để người khác chăm sóc cô ta, muốn tôi đến hầu hạ trong tháng ở cữ. Mỗi tháng trả tôi ba trăm nghìn! Tôi đồng ý, nhưng mẹ chồng lại không vui. Bà nói: “Mẹ có kinh nghiệm, để mẹ chăm sóc cho! Ba trăm nghìn này đưa cho mẹ đi!”

Kiến Xuân Thai Khi thành bị phá, ta và Công chúa cùng bị bắt đi. Phu quân ta mang binh chạy tới, bắt vợ của thủ lĩnh phản quân đến: “Vợ của ngươi, đổi lấy vợ của ta.” Phản quân đáp ứng. Lòng ta đầy chờ mong, lại thấy hắn từng bước từng bước đi về phía…… Công chúa.

Mười Một Năm, Không Gặp Lại Người chồng mà tôi đã yêu 11 năm đột nhiên nói: “Chúng ta ly hôn đi. Anh muốn cho cô ấy một danh phận.” Ngày hôm sau, chúng tôi đến cục dân chính. Kể từ ngày đó, anh ấy không quay về nhà nữa, chỉ có những tin tức của họ xuất hiện liên tục trên mạng xã hội. Còn tôi, cũng từ bỏ việc hỗ trợ công ty của anh, chỉ đứng nhìn xem anh có thể tự mình đi bao xa.

Nơi Giấc Mơ Bắt Đầu Tôi bị sốt 40 độ, bạn trai được công ty gọi đi làm thêm. Nhưng anh ta quên mang khăn quàng cổ, tôi đội tuyết chạy xuống lầu đưa cho, vừa hay nghe thấy anh đang gửi tin nhắn thoại: “Đi làm thêm? Tôi gạt cô ấy đấy, cô ấy chẳng bao giờ giận đâu. “Cô ấy bám người lắm, đuổi cũng không đi. Ranh giới cuối cùng của cô ấy chẳng khác nào không có. “Thật ra cũng khá vô vị, chẳng có chút thử thách nào…” Tôi siết chặt khăn quàng cổ, đứng ngây người tại chỗ. Chỉ cần anh ta quay đầu lại là có thể thấy tôi. Nhưng anh không làm vậy, tiếng cười đùa mỗi lúc một xa dần. Tôi ném chiếc khăn vào thùng rác. Cùng với cả người trong lòng, tôi cũng vứt vào đó luôn.

Ngỗng Se Duyên Mười năm đèn sách ai , một ngày rượt ngỗng khắp trường ai cũng biết. Trên confession của trường, ai đó đã dán bức ảnh mặt mày dữ tợn đang rượt theo đít một con ngỗng. Chủ nhân bé ngỗng giận dữ: “Đứa nào, là đứa nào rượt con trai làm nó sợ tới mức đẻ thì thôi, đã thế còn—” “Nhổ trụi lông đít của nó là ý gì hả!???” Tôi đáp : “Nó cắn nát bài thi cuối kỳ của , rượt nó để nhổ lông thì chẳng lẽ rượt để nhổ ?” Chủ nhân con ngỗng im lặng một lúc, : “… Cũng là .”

Sau Khi Hắn Thay Lòng Đổi Dạ Mười năm sau khi thành thân cùng Chiến Lăng Tiêu, ta phát hiện hắn đã yêu nữ y trong quân doanh của mình. Hắn không hề cảm thấy hổ thẹn, chỉ thở dài như cam chịu mà nói: “Ta sẽ kiềm chế tình cảm của mình. Nàng ấy rất tốt, ta sẽ không hồ đồ đến mức để nàng ấy phải mang tiếng xấu.” Khoảnh khắc đó, toàn thân ta lạnh lẽo, cảm giác như có ngàn cân đè nặng dưới chân. Từ thuở thanh mai trúc mã, đến nay đã trọn mười năm vợ chồng. Hắn lo lắng không phải vì ta phát hiện lời thề trọn đời trọn kiếp của hắn đã bị phản bội, mà là sợ nữ nhân trong lòng hắn mang tiếng tiếng. Hắn quá tự tin vào bản thân. Hắn làm sao lại nghĩ rằng, một người từng không dung nổi hạt cát trong mắt như ta, lại chấp nhận một kẻ bạc tình?

Tình Cổ Ta và Giang Duệ Hành là kẻ thù truyền kiếp nhưng lại bị người trong nhà ép buộc đính hôn. Tất cả chỉ vì hai chúng ta đều trúng phải cổ độc, phải dựa vào nhau để giải trừ. Đêm tân hôn, tình cổ đực cái tựa như hổ đói, khó mà kiềm chế. Chúng ta liều mạng chống cự, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau. Nghĩ đến việc phải chung chăn gối với kẻ mà mình ghét, ta cố gắng hết sức, định dùng lời lẽ thô tục để giữ vững tỉnh táo. “Tên khốn, đồ lưu manh, đồ vô lại…” Nhưng Giang Duệ Hành lại giữ chặt lấy cánh tay đang vùng vẫy của ta, đè ta xuống giường, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mắng một câu, làm mười lần.”

Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.

Độc Sư Vân Cẩm Mẹ giấu ta trong một ngăn bí mật, lúc đó ta cứ nghĩ bà muốn chơi trò trốn tìm với mình. Nhưng bà lại dùng một miếng vải nhét chặt vào miệng ta, nghiêm nghị dặn rằng bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Qua khe hở nhỏ của ngăn bí mật, ta tận mắt chứng kiến một trăm ba mươi hai mạng người của Tấn gia bị giết hại, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Kẻ dẫn đầu cuộc thảm sát là một nam tử phong nhã, vận trường bào trắng như tuyết, chính là Trung thư lệnh Tống Minh của Đại Hạ. Hắn dùng chiếc khăn trắng lau sạch vết máu loang trên lưỡi kiếm, vừa lau vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy âm khí: “Kẻ tiện dân thấp hèn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức mình.” Vậy nên, gia tộc của hắn cũng đáng phải bỏ mạng dưới tay một kẻ tiện dân như ta.

Tĩnh Ninh Kiến Xuân Ta là thiếp của Nghiêm phủ. Ta luôn nhu thuận cung kính, với lão gia cũng có thể xem là tình thật ý chân. Nhưng nào ngờ, Nghiêm phủ lại bị tịch biên tài sản. Ngay lúc đó, ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, ta chỉ là thiếp. Thiếp thì không đáng bị liên lụy.

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.