Danh sách truyện hot gần đây

Song Phượng Hoàng Vào ngày phu nhân tướng quân Dịch gia sinh con, bầu trời trên kinh thành đỏ rực, ánh vàng tràn ngập phòng. Một đạo sĩ đã nói to rằng đây là điềm rất tốt, như thể có sự báo hiệu của phượng hoàng. Tuy nhiên, đạo sĩ không ngờ rằng Dịch gia lại sinh ra hai cô con gái. Mọi người đều cười, làm sao một phượng hoàng có thể có hai con cùng lúc? Vì vậy, đạo sĩ bị đuổi khỏi kinh thành vì bị coi là lừa đảo. Chỉ có tôi biết, ông ấy nói đúng sự thật.

Bạn trai cũ đột ngột trở thành sếp, không những giả vờ không quen biết, mà còn tìm cách chèn ép tôi.Tức quá, tôi dùng tài khoản phụ đi thả thính anh ta trên mạng, làm anh ta quay như chong chóng, miệng gọi tôi “bé con” không ngừng.Trong buổi họp công ty, lúc máy tính anh ta đang trình chiếu lên màn hình lớn, tôi cố tình nhắn từ nick phụ: “Anh yêu à, em nhớ anh chết đi được.”Cả phòng họp lập tức ồ lên.Anh ta nhướng mày, nhìn tôi đầy cưng chiều: “Đang họp, đừng quậy nữa!”

Ta Là Công Chúa Cơ Mà Ta xuyên đến thân thể một vị công chúa vô dụng. Chỉ vì nhìn thám hoa nhiều hơn một chút, liền bị phò mã tát một bạt tai, đẩy xuống ao sen. Hắn nói là muốn cho ta một bài học nhớ đời. Ta lập tức xông vào trong cung tố cáo. Hoàng đế lại chỉ phạt phò mã ba mươi trượng. Hắn chịu xong hình phạt, còn có thể bò dậy đe dọa ta. Ta lập tức quyết định, cũng nên cho hắn một bài học nhớ đời. Ví như… lấy mạng hắn!

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”

Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.

Ta và Bùi Thanh Viêm vốn là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây thơ, vô tư.Cho đến khi chàng đem lòng yêu một thiếu nữ hoàn toàn khác biệt với ta.Chàng vì nàng mà tiêu tiền như nước, cùng nàng cưỡi ngựa chạy rong khắp nơi.Có kẻ nhắc đến ta, người bạn thanh mai của chàng, Bùi Thanh Viêm chỉ nhạt nhẽo đáp:“Tống Thập An quá mực đoan trang, nhạt nhẽo như nước, thực vô vị.”Sau này, ta như ý gả vào Bùi gia, chỉ là tân lang đã không còn là chàng.Bùi Thanh Viêm đỏ mắt hỏi ta vì sao không còn yêu chàng nữa.Ta mỉm cười trả lời chàng: “Yêu chàng, chuyện ấy thực vô vị.”

Người chồng sắp cưới của tôi đã đối xử lạnh lùng với tôi suốt ba năm qua.Tại một buổi tiệc xa hoa mà cả thập kỷ Hong Kong mới thấy một lần, anh ta công khai cầu hôn mối tình đầu của mình.Sau đó, tôi cũng công khai đăng lên mạng xã hội một cách ngọt ngào: “Sắp cưới rồi nhé.”Thế mà anh ta lại gọi cho tôi vào giữa đêm: “Giang Uyển, tôi chưa bao giờ nói sẽ cưới em.”Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi cũng đâu có nói chú rể là anh đâu.”Sau đó, một loạt bức ảnh lan truyền trên mạng, khiến cả thành phố bàng hoàng.Người đàn ông quyền lực nhất Hong Kong đang dang rộng vòng tay để tôi lao vào lòng anh, thậm chí còn chủ động cúi đầu xuống cho tôi hôn.

Sau khi thi đại học xong, tôi quay lại trường để thu dọn đồ đạc, trên bàn của tôi có một cuốn nhật ký.Không phải của tôi, nhưng lại viết tên tôi, một cuốn dày cộm ẩn chứa cả thanh xuân, là cuốn nhật ký của một chàng trai đã thầm thích tôi suốt ba năm.Trong những năm tháng tuổi 17 rực rỡ, giữa những khoảnh khắc mà tôi luôn nghĩ rằng tuổi trẻ của mình thật tầm thường, hóa ra có người đã thích tôi đến vậy.

Dỗ Anh Đi Lúc đang chán chường khi đi dạy thuê, tôi nhắn tin cho bạn trai mạng. 【Hôm nay nắng to thật đấy, à mà nhắc đến to thì…】 【Thật ra em thấy cái meme này gượng gạo ghê.】 【Mà nhắc đến gượng gạo thì…】 【Haiz, cũng chỉ là theo công thức thôi mà.】 【Mà nhắc đến công thức thì…】 Bỗng xung quanh vang lên tiếng cười ám muội. Tôi ngẩng đầu lên, tin nhắn tôi vừa gửi… lại hiện to đùng trên màn chiếu?! Còn chưa kịp phản ứng, vị giáo viên lạnh lùng, cấm dục đang đứng cạnh tôi, từ tốn trả lời một tin nhắn mới: 【Nắng to thật. Anh đang dạy, ngoan nhé.】 Sau đó, anh ấy rút bảng điểm danh ra, nhìn tôi: “Hạ Nhan?” Tôi lập tức chột dạ. Đó là cái tên tôi dùng khi… đi dạy thuê mà!

Tin tốt là, tôi đã có thành tựu rồi, được tham gia cùng một chương trình tạp kỹ với ảnh đế.Tin xấu là, ảnh đế đó lại là Tạ Du – nổi tiếng với miệng độc như dao.Tôi sợ đến run tay trong phòng mật thất, Tạ Du lạnh nhạt mở miệng: “Tuổi trung bình mắc Parkinson là 55 tuổi, cô 55 rồi à?”Tôi: “……”Bình luận trực tiếp đang cười hả hê, bỗng khựng lại trong giây kế tiếp.Vì tôi đưa bàn tay đang run như sàng sẩy vào tay anh ta: “Vậy anh thương người già yếu một chút đi.”Tạ Du: “……”Bình luận: “?!”

Tôi là một sinh viên nghèo, nhờ có sự tài trợ từ gia đình Yến Hứa mà tôi mới được vào đại học.Khai giảng xong, tôi lập tức đi tìm Yến Hứa, muốn cảm ơn anh ấy và trả món ân tình này.Nhưng Yến Hứa lại chê tôi nghèo, không muốn dính dáng gì đến tôi.Hôm đó, anh cố ý chỉ vào người bạn bên cạnh và nói:“Em nhận nhầm người rồi, cậu ấy mới là Yến Hứa.”Tôi tin thật, coi người đó là Yến Hứa và hết lòng cảm ơn.Một tháng sau, chính Yến Hứa lại tìm đến tôi:“Làm bạn gái tôi, coi như trả ơn.”Người trả lời anh ấy lại là người bạn kia:“Hoan Hoan trả ơn rồi.”“Khi nào? Sao tôi không biết?”“Vừa nãy, cô ấy cảm ơn đến khản cả giọng, nghe dễ chịu muốn chết.”

Bị thanh mai trúc mã đẩy vào giường của ông chú tàn tật, tôi vừa định nhảy cửa sổ bỏ trốn.Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một loạt bình luận chạy ngang.【Cảnh báo phía trước! Nữ phụ ác độc gãy chân, nữ chính lên thay thế mở khóa chế độ cưng chiều!】【Ông chú này tuy cổ hủ, nhưng lại rất hào phóng! Mỗi tháng cho vợ 5 triệu tệ tiền tiêu vặt đấy!】【Còn có cả phân đoạn đầu với xe lăn nữa chứ! Nữ chính tự ngồi lên rồi tự di chuyển, xem mà mặt đỏ bừng luôn. Sau này khi anh ấy chữa khỏi chân thì còn dữ dội hơn. Đây chính là kiểu kết hôn trước, yêu sau đầy sảng khoái!】Năm triệu tệ!Tôi lặng lẽ rút chân khỏi bệ cửa sổ.Tiền thì không quan trọng lắm… Quan trọng là tôi thích tự mình động…