Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Cô Em Gái Ham Mê Sắc Đẹp

Cô Em Gái Ham Mê Sắc Đẹp Em gái tôi là một người cực kỳ ham mê sắc đẹp. Trên xe buýt, cô ta bị một người đàn ông lạ mặt quấy rối tình dục nhưng không hề lên tiếng. “Anh ấy đẹp trai thế này, chắc chắn không cố ý đâu.” Tôi kéo cô ta đi báo cảnh sát, người đàn ông bị tạm giam. Sau khi được thả ra, hắn ta đã bắt cóc và giam cầm em gái tôi. Về sau, tôi tìm được cô ta. Bụng của cô ta đã nhô lên, rõ ràng là đang mang thai. Khi tôi chuẩn bị báo cảnh sát, cô ta đã dùng dao làm bếp chém tôi cho đến chết. Ánh mắt cô ta lạnh lùng, lau đi máu tươi trên mặt: “Tôi không cho phép chị hại chồng tôi ngồi tù thêm lần nữa.” Lại mở mắt ra, phát hiện mình quay lại ngày chúng tôi cùng đi xe buýt. Cơ thể giật mạnh một cái, theo quán tính mà suýt chút nữa ngã nhào về phía trước. Tôi đứng vững lại, nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Tôi đang ở trên xe buýt. Chợt bừng tỉnh, tôi nhận ra mình thế mà đã trọng sinh.  

Tôi Phát Điên Trong Tiểu Thuyết Cứu Rỗi

Tôi Phát Điên Trong Tiểu Thuyết Cứu Rỗi Tôi xuyên vào tiểu thuyết cứu rỗi với vai người qua đường. Nữ chính được nhà hào môn Phó gia ở kinh đô nhận nuôi. Thế nhưng cô ấy lại hút thuốc, uống rượu, hẹn hò với mấy tên côn đồ, thậm chí khi chưa đủ tuổi còn chơi trò “toilet play” với nam chính, lớn lên thì chỉ một lòng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Khi mẹ Phó đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi người, tôi, cũng xuất thân từ trại trẻ mồ côi, lập tức quỳ sụp xuống: “Mẹ ơi! Xin mẹ hãy nhận nuôi con, mẹ biết đấy, từ nhỏ con chưa từng được đi học, con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mẹ!!” Tôi bò rạp dưới đất, méo mó, gào khóc, lê lết trong bóng tối: “Mẹ ơi, làm ơn thương xót con đi. Con cầu xin mẹ, tại sao con lại hèn nhát thế này, thật mất mặt quá, nhưng con chỉ muốn được đi học thôi, con có lỗi gì đâu, hu hu hu…” Mẹ Phó vội vàng đỡ tôi dậy: “Đứa trẻ ngoan, mẹ sẽ nuôi con.”

Trả Giá Cho Tình Yêu

Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc Vị hôn phu vừa mới thi đậu tú tài đã lén lút sau lưng ta tìm cho mình một mối hôn sự tốt hơn. Để lấy lòng người trong mộng, hắn trộm lấy khế nhà nhà ta, bán đi cửa tiệm của ta. Không biết rõ tình hình, ta liền xông vào đánh nhau với kẻ đến thu cửa tiệm. Trong cơn bực tức, ta quyết liều mạng một phen, kéo người nọ đến huyện nha đánh trống kêu oan. Vị huyện lệnh trẻ tuổi vừa mới nhậm chức, lạnh lùng hạ lệnh: “Quỳ xuống, đánh cho ta.” Chân ta mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Còn chưa kịp cầu xin tha mạng, đã nghe thấy tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết vang lên sau lưng: “Ca, không phải lỗi của ta! Không, là lỗi của ta, đừng để bọn họ đánh, đau lắm!”

Sau Khi Tặng Búp Bê Cộng Cảm Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Sau Khi Tặng Búp Bê Cộng Cảm Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Tôi đã tặng con búp bê cộng cảm mới phát triển của mình cho kẻ thù không đội trời chung để đánh cắp bí mật. Đối thủ không đội trời chung cầm con búp bê lên hừ lạnh nói: “Yên tâm, nó ở trong tay tôi không sống được đến ngày mai.” Đến đêm khuya, tôi cảm thấy con búp bê bị đặt ở bên gối, còn được đắp lên một chiếc chăn mỏng mềm mại. Đối thủ không đội trời chung còn hôn lên mặt búp bê nói: “Làm sao có thể đáng yêu bằng cô ấy…” Tôi: “…?”  

Vị Trí Đầu Khối, Là Của Cậu

Vị Trí Đầu Khối, Là Của Cậu Tôi và học sinh xuất sắc lạnh lùng là đối thủ. Sau khi phát hiện tôi phái người dụ dỗ anh yêu sớm, anh đè tôi trong lớp học bỏ hoang: “Chơi vui không? Có thứ khác chơi rất hay…” Giọng nói mệt mỏi lười biếng, hơi thở dây dưa. Tôi cố giả vờ bình tĩnh: “Cái gì?” Anh nâng cằm tôi lên: “Chơi vị trí đầu khối, chơi rất hay. Cậu cảm thấy thế nào?” Cái nóng như thiêu đốt len lỏi vào trong áo, mưa phùn lúc nặng lúc nhẹ. Giọng nói vừa nguy hiểm vừa ác liệt vang lên bên tai mang theo tiếng cười khẽ: “Vị trí đầu khối, hiện giờ là của cậu.”

Tuế Tuế Vô Ngu

Tuế Tuế Vô Ngu Khi còn nhỏ, ta nhặt được Thái tử, cùng hắn đi ăn xin suốt ba năm. Về sau, Thái tử được tìm lại, ta được Hoàng đế nhận làm nghĩa nữ. Mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ được hứa gả cho Thái tử. Nhưng Thái tử lại đính hôn với đích nữ của Quốc công phủ. Ngày sinh nhật của hắn, hắn cười nói trước mặt mọi người: “Thiên hoàng quý tộc, sao có thể sánh đôi cùng kẻ ăn mày?” Ta nâng chén, chân thành chúc hắn: “Năm tháng vô ưu.” Hắn còn chưa biết, ta đã nhận thánh chỉ hòa thân. Từ đó về sau, mỗi năm đều không còn A Ngu.

Người Đi Hoa Cũng Tàn

Người Đi Hoa Cũng Tàn Kỷ niệm ba năm ngày cưới, tôi đang mang thai tháng thứ năm, lại chứng kiến cảnh Lục Kỳ Niên cùng một cô gái trẻ trong phòng ngủ. Hắn từ tốn đứng dậy, thong thả mặc áo, rồi đuổi cô gái ấy đi. Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua bụng tôi, tràn đầy sự chắc chắn và ngạo mạn: “Chuyện này sẽ không có lần sau đâu. Gia Nghi, đừng chấp nhặt mấy chuyện này. Sinh đứa con ra mới là chuyện quan trọng.” Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy như chưa từng quen biết người đàn ông trước mặt – người từng nằm bên tôi mỗi đêm. Sau đó, nhân lúc hắn ra ngoài, tôi thu dọn hành lý, mang theo người đập nát ảnh cưới, chém hỏng và phá tung mọi thứ trong căn nhà này, rồi rời đi không quay đầu. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói với bạn: “Tôi muốn xem thử khi Thẩm Gia Nghi sinh con, cô ta còn cứng rắn như thế không.” Hắn còn nói: “Cô ta đã ba mươi tuổi, cái thai cũng hơn năm tháng rồi, chẳng lẽ còn dám bỏ?” Theo ý hắn, tôi đã chủ động liên lạc. Sau khi tôi tiêm thuốc bỏ thai. Để hắn phải chứng kiến cùng tôi, xem đứa con này từng chút một rời bỏ thế giới. Mười năm quen biết, ba năm làm vợ chồng, cuối cùng ngay cả một lời từ biệt êm đẹp, để mỗi người có hạnh phúc riêng, cũng không thể. Vậy thì, cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.

Người Truy Hồn 3: Mẹ Tôi Là Ảnh Hậu

Người Truy Hồn 3: Mẹ Tôi Là Ảnh Hậu  Là một ngôi sao điện ảnh quốc dân kỳ cựu, tôi đã dốc hết mọi nguồn lực để nâng đỡ con trai mình trở thành một ngôi sao thế hệ thứ hai hàng đầu. Nhưng rồi nó lại yêu em gái nuôi không cùng huyết thống, ép tôi phải nâng đỡ người trong mộng của nó, cuối cùng không tiếc dùng cái chết để uy hiếp tôi. Trong lúc cứu nó, tôi đã chết đuối, phản ứng đầu tiên của nó là ôm chặt em gái nuôi của nó vào lòng: “Giờ thì không còn ai ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa rồi.” Tôi tức đến nỗi không nằm yên trong quan tài được, thế là được tái sinh. Lần này, con trai tôi lại nắm tay em gái nuôi đứng trước mặt tôi: “Mẹ không cho Mạc Mạc đóng vai nữ chính, con sẽ nhảy xuống sông.” Tôi mỉm cười: “Nhảy đi, nhảy đi, dù sao cũng là mẹ con, mẹ sẽ ném thêm vài chiếc bánh ú xuống sông cho con!”

Và Rồi Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Mình

Và Rồi Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Mình Kẻ thù không đội trời chung của tôi bị mất trí nhớ, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên những dòng bình luận: [Tuyệt vời, nam chính mau hủy hôn ước với cô ta, đi tìm nữ chính đi.] [Ả nữ phụ độc ác cuối cùng cũng sắp xuống mồ!] Vì vậy, khi Tạ Ứng làm ầm ĩ đòi hủy hôn với tôi. Tôi đặt chú chó Samoyed nhỏ vào lòng anh: “Con trai anh, ba ký tám, mới sinh.” Tạ Ứng sững sờ. Từ đó, anh bắt đầu cuộc sống của một người ba hiền từ, sáng dắt chó đi dạo, trưa cho chó ăn, tối tắm cho chó. Cho đến một đêm nọ. Anh đột ngột ngồi dậy trên giường, hét lớn: “Lừa đảo!” “Người với người không thể nào sinh ra chó con!”  

Gió Lặng Hoa Nở

Gió Lặng Hoa Nở Ngày tướng quân phủ bị tịch biên, phu nhân gọi chúng ta đến bên cạnh, trả lại khế ước bán thân, bảo chúng ta rời đi. Trong tay nải nhỏ của ta chỉ có vài bộ y phục và chút bạc tích góp bấy lâu. Trước lúc chia tay, phu nhân lén đưa cho ta hai cây trâm bạc, nói: “Giờ phủ đã bị tịch biên, ta không còn gì để cho ngươi, chỉ còn lại hai cây trâm này, xem như chút tình nghĩa chủ tớ giữa chúng ta.” Ta nắm chặt tay nải, cắn răng nhảy khỏi chiếc xe trở về quê nhà.

Giấc Mộng Dưới Gốc Đỗ Quyên

Giấc Mộng Dưới Gốc Đỗ Quyên Ngày đại hôn của Yến hầu, mọi người đều cho rằng ta sẽ gây chuyện, liền nhốt ta trên gác mái. Sau khi được thả ra, ta không khóc không nháo, còn tạc một đôi tượng hỉ nương để làm lễ vật chúc mừng. Thế nhưng Yến hầu vẫn không yên tâm, liền gả ta đến nước Hoài Nam để kết thân. Hoài Nam vương ấy, đã bảy mươi tuổi rồi. Hắn cam đoan với ta: “Nhiều nhất hai năm, ca ca sẽ tới đón muội.” Thế nhưng, khi hắn dẫn quân áp sát thành, tìm khắp đất phương Nam, lại nghe nói chưa từng gặp qua tiểu vương phi nào mười bảy tuổi cả.