Danh sách truyện mới cập nhật
Xuân Tỳ Cô gia lấy bạc hồi môn của tiểu thư để mua một xuân tỳ. Loại nha hoàn này được gọi là đẩy mông tỳ, chuyên phụ giúp chủ nhân trong chuyện phòng the. Trong cơn say, nhờ sự “phụ trợ” của nàng ta, công tử lại hành hạ tiểu thư đến chết. Ta hận ả nữ nhân phóng đãng này đến tận xương tủy. Nhưng sau đó, nàng lại quỳ trước linh vị của tiểu thư, dập đầu đến khi máu chảy đầm đìa. “Phu nhân, ta nhất định sẽ báo thù cho người.”
Giang Uyển Kiếp trước, ngay từ đầu, Hạ Sính đã nhận nhầm tôi là con trai. Hắn cố tình hại tôi què chân chỉ để dọa cho cô gái bên cạnh hắn phải khóc. Ai bảo cô gái ấy lúc nào cũng lạnh lùng, hờ hững. Nhà họ Hạ vì muốn bù đắp nên đã đón tôi từ gánh xiếc về nuôi dưỡng. Lúc này Hạ Sính mới biết tôi là con gái, thái độ của hắn lập tức thay đổi, trở nên dịu dàng và chu đáo. Còn tôi cũng mới hiểu cô gái ấy hóa ra là em gái nuôi của hắn, quan hệ giữa họ cực kỳ căng thẳng. Dù Hạ Sính có đối xử thân thiết với tôi thế nào, cô ấy cũng chẳng mảy may để ý, ngược lại còn khiến Hạ Sính tức điên lên. Cho đến khi cô ấy bắt gặp cảnh Hạ Sính cầu hôn tôi, gương mặt vô cảm kia bỗng chốc rơi lệ. Hạ Sính lập tức đẩy tôi ra, ôm lấy cô ấy, người có tình cuối cùng cũng bên nhau. Sợ tôi ở lại sẽ khiến cô gái kia ghen tuông, hắn chẳng màng cơn mưa lớn mà đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi vừa sốt cao vì dầm mưa lại vừa khó khăn khi di chuyển, cuối cùng bị một gã đàn ông say rượu kéo vào hẻm, làm nhục đến chết. Khi mở mắt ra, tôi sống lại trở về lúc bắt đầu. Lần này, tôi hoàn thành màn biểu diễn, đáp đất một cách hoàn hảo. Nhưng tôi vẫn giả làm con trai, ôm bó hoa bước về phía chỗ ngồi của Hạ Sính. Sau đó, tôi tặng hoa cho cô gái đang ngây người bên cạnh hắn. Khiến cô ấy thích mê.
Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.
Hối Tiếc Trước khi đi ngủ, ta nằm tựa đầu trên vai phu quân. Hắn nhìn thấy một sợi tóc bạc trên đỉnh đầu ta liền rút tay lại, không nói gì. Ba ngày sau, hắn đưa về một nữ nhân có dung mạo giống ta. Nữ tử kia xuân xanh mười tám, phong nhã hào hoa. Từ đó, phu quân không còn bước vào phòng ta nữa. Ta hiểu duyên phận đã tận, liền thu dọn hành lý, chuẩn bị về phương Nam. Hắn lại ngăn cản, nói: “Ta chỉ nạp một tiểu thiếp, sao nàng không thể rộng lượng chút?” Ta không trả lời, sáng hôm sau đã vội đến bến đò. Khi thuyền rời bến, ta thấy phu quân dẫn theo một nhóm người đuổi theo. “Thuyền gia, nhanh lên một chút.” “Ồ, kia chẳng phải là Lục hầu gia sao? Phu nhân là hầu phu nhân à?” “Không, ta đã hòa ly rồi.” “Tại sao hòa ly?” Ta trầm mặc một lúc, rồi đáp: “Vì một sợi tóc bạc.”
Ngôn Linh Sư 4: Thế Giới Đại Học Đêm trước kỳ thi đại học, cả lớp tôi đều thức tỉnh hệ thống, chỉ riêng tôi thì không. Mọi người tự nhận mình là “đứa con được chọn của trời”, cười nhạo tôi là kẻ vô dụng. Bạn trai cũng chia tay tôi để đến với cô gái từng bắt nạt tôi. Nhưng họ không biết rằng, tôi là một Ngôn Linh Sư. Chỉ cần tôi mở miệng, hệ thống của tất cả bọn họ sẽ lập tức mất hiệu lực.
Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc Cha ta giấu một đôi mẹ con ngoại thất suốt bảy năm, cuối cùng cũng bị nương phát hiện. Nương tức giận đến mức muốn lập tức hòa ly, nhưng ta không đồng ý. Bởi vì ta đã trọng sinh. Ta biết rằng cha sắp chết. Sau khi ông qua đời, Hoàng thượng sẽ ban thưởng rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ lại rơi vào tay đôi mẹ con ngoại thất kia. Chỉ cần không hòa ly, chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý và mãi mãi đè bẹp họ dưới chân.
Không Muộn Trúc mã ngày ngày lôi kéo tôi làm những chuyện xằng bậy. Ăn quen bén mùi, vậy mà anh ta chưa từng cho tôi một danh phận. Đám bạn của anh ta nhao nhao: “Lục Thận, được đấy nhé, dễ dàng chiếm được thế cơ mà. Thẩm Yểu ngày nào cũng quấn lấy mày, sao còn chưa cho người ta một danh phận?” Lục Thận nheo mắt cười khẩy: “Tao phải luyện tập trước đã.” Tôi ném bỏ chiếc bánh kem mà tôi tự tay làm, ôm quà đi ra khỏi chỗ đó. Lục Thận cứ nghĩ chỉ cần lạnh nhạt vài ngày là tôi sẽ vội vàng quay lại xin lỗi, làm lành với anh ta. Nhưng ngày qua ngày, tôi vẫn biệt tăm. Cuối cùng, Lục Thận mắt đỏ hoe đến chặn trước cửa nhà tôi, giọng khàn đặc: “Yểu Yểu, làm bạn gái anh nhé?” Cánh cửa mở ra, một người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo tôi: “Vợ à, anh ta là ai vậy?”
Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Niang tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”
Y Nữ Sở Tương Ba năm sau khi gả cho nam phụ thâm tình, hắn dẫn nữ chính đến trước mặt ta. Hắn đưa cho ta một tờ hưu thư, muốn ta cùng hắn diễn một vở kịch. Hắn nói nam chính đã phụ bạc nữ chính, nhưng vẫn không chịu buông tay, cứ dây dưa mãi. “Nguyệt Dao gả cho ta, hắn mới thực sự tin rằng Nguyệt Dao đã không cần hắn nữa. “Đã diễn thì phải làm cho trọn vẹn, chỉ là uất ức cho nàng, phải đến Sâm Châu ở một thời gian.” Ta hiểu rõ, ký tên vào hưu thư, thu dọn hành lý. Chỉ là lúc sắp rời đi, Tiêu Cẩn An lại gọi ta lại. “A Tương, ta sẽ không phụ nàng, chuyện này xong, ta sẽ lập tức đi đón nàng về!” Ta mỉm cười gật đầu. Hôm ấy trời mưa to, gió lớn, có lẽ Tiêu Cẩn An không nghe được câu trả lời của ta. Ta nói: “Không cần đón ta.” Bởi vì ta sẽ không đến Sâm Châu chờ hắn. Cũng sẽ không quay về nữa.
Triệu Vân Thư Vị hôn phu cao quý của ta đã trở thành tù nhân. Hắn bị đánh đến điếc một bên tai, bị ném ra đường để bán. Ta ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Lúc này ta đến để hủy hôn, chàng không cảm thấy ta là người thừa nước đục thả câu chứ?” Trời cao có thể chứng giám! Hôm qua khi ta đến, hắn vẫn là thế tử cao cao tại thượng! Sao chỉ qua một đêm, lại trở thành tội nô thế này? Hắn mở mắt, bình thản nhìn ta. Sau lưng truyền đến tiếng la hét: “Còn mua nữa hay không? Nếu không mua thì để chúng ta xem hàng!” Toàn bộ các bà chủ lầu xanh trong kinh thành đều đang chờ xem hàng. Mua hắn về, thì chẳng khác nào có cây hái ra tiền. “Cô nương xem bộ dạng nghèo hèn này, chắc chắn không mua nổi đâu.” Nghe thấy câu này, ta lập tức nổi giận: “Xem thường ai hả? Người này ta mua!”
Tình yêu của Tiểu Mãn Mười năm thích Vệ Chiêu, hắn vẫn luôn chê ta ngốc nghếch. Về sau, vì cứu hắn mà ta trúng cổ độc, lời nguyền khiến ta sẽ yêu người đầu tiên mà ta nhìn thấy khi mở mắt. Kẻ ăn chơi không ai coi trọng kia lại chưa bao giờ chê bai ta. Hắn hái hoa cho ta, tìm ánh sáng của đom đóm khó gặp giữa mùa đông, dịu dàng dỗ dành mỗi khi ta gặp ác mộng. Khi biết ta mất tích mấy ngày, Vệ Chiêu không nhịn nổi nữa, cuối cùng tìm thấy ta trên giường của gã ăn chơi nhà họ Cố. Hắn túm lấy cổ áo ta, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ như nghiến qua kẽ răng: “Tránh xa tên vô dụng đó ra, ta cưới nàng.” Ta ngẩng đầu, bối rối nhìn hắn. Nhưng Tiểu Mãn đã có người trong lòng rồi mà.
Sau Khi Hắn Thay Lòng Đổi Dạ Mười năm sau khi thành thân cùng Chiến Lăng Tiêu, ta phát hiện hắn đã yêu nữ y trong quân doanh của mình. Hắn không hề cảm thấy hổ thẹn, chỉ thở dài như cam chịu mà nói: “Ta sẽ kiềm chế tình cảm của mình. Nàng ấy rất tốt, ta sẽ không hồ đồ đến mức để nàng ấy phải mang tiếng xấu.” Khoảnh khắc đó, toàn thân ta lạnh lẽo, cảm giác như có ngàn cân đè nặng dưới chân. Từ thuở thanh mai trúc mã, đến nay đã trọn mười năm vợ chồng. Hắn lo lắng không phải vì ta phát hiện lời thề trọn đời trọn kiếp của hắn đã bị phản bội, mà là sợ nữ nhân trong lòng hắn mang tiếng tiếng. Hắn quá tự tin vào bản thân. Hắn làm sao lại nghĩ rằng, một người từng không dung nổi hạt cát trong mắt như ta, lại chấp nhận một kẻ bạc tình?