Danh sách truyện mới cập nhật
Từ nhỏ, tôi và Thẩm Nhất Bạch luôn được nhắc đến như những đứa trẻ trong miệng của các bậc phụ huynh, nhưng những lời miêu tả về cậu ta là từ ngữ khen ngợi, còn về tôi thì là những lời chỉ trích.Nhưng tôi không để tâm.Hoa đẹp mà! Thường thì phải đi kèm với lá xanh.Cho đến khi xuất hiện giấc mơ về Chung Thi Lạc, tôi mới nhận ra cuộc sống của chúng tôi giống như một cuốn sách.Thẩm Nhất Bạch là nam chính, còn tôi là nữ phụ độc ác, không có kết cục tốt đẹp.
Vào một lần ngoài ý muốn bị bỏ thuốc, tôi và kẻ thù không đội trời chung của mình đã trải qua một ngày một đêm cùng nhau.Sau đó, bạn tôi hỏi cảm nhận của tôi thế nào. Vì muốn giữ thể diện, tôi bướng bỉnh nói.“Nhìn thì được, nhưng chẳng có tác dụng gì. Tớ còn chưa có cảm giác gì thì mọi thứ đã kết thúc rồi.”Câu nói này lại vô tình bị kẻ thù nghe thấy. Anh ta mỉm cười, kéo tôi trở lại khách sạn mà chúng tôi đã ở lúc đó.Rồi anh đè tôi xuống, từ tốn tháo bỏ máy trợ thính trên tai, dùng khẩu hình để ra hiệu cho tôi.“Tháo nó ra thì sẽ không dừng lại được đâu.”“Đừng có mà khóc lóc cầu xin như đêm đó nữa.”“Dù sao… tôi không nghe thấy gì cả.”
Tôi là người con gái mà Tống Cẩm – vị thiếu gia quyền lực nhất Cẩm thành luôn xem như bạch nguyệt quang trong lòng.Lý do tôi ban chút ít sự quan tâm cho anh ta là vì kiếp trước, tôi đã bị vị hôn thê của anh ta – Giang Nhược bắt nạt đến chết.Với kế hoạch tỉ mỉ của tôi, cuối cùng Giang Nhược đã phải đến cầu xin tôi trả lại Tống Cẩm cho cô ta.Tôi yêu cầu trợ lý ném mười con lươn sống vào mặt cô ta, rồi lạnh lùng nói: “Nuốt sống hết đi, tôi sẽ trả lại anh ta cho cô thôi.”
Tề Dư là học bá đứng đầu trường A, cũng là học sinh có triển vọng nhất của trường A có khả năng cao đậu được vào Đại học Thanh Hoa.Thế nhưng, để có thể tỏ tình thành công với hoa khôi của trường, cậu ấy đã hạ thấp nguyện vọng, tự nguyện theo hoa khôi vào một trường trung cấp kỹ thuật.“Tình Tình, chúng ta là thanh mai trúc mã, chuyện này cậu nhất định phải giúp mình giấu kín bố mẹ.”Khi Tề Dư lại nói với tôi câu này như kiếp trước, tôi chỉ cười và gật đầu, tôn trọng, chúc phúc và khóa chặt bí mật.Thôi nào, kiếp trước, chỉ vì tôi không nhẫn tâm mà nói thật với bố mẹ của Tề Dư, cậu ấy đã ghét tôi suốt cả đời.Kiếp này, tôi chủ yếu là ăn dưa xem kịch, nhưng không ngờ Tề Dư lại mắt đỏ hoe, chặn tôi lại.“Tình Tình, mình coi cậu là bạn tốt. Khi mình sai, tại sao cậu không kéo mình lại?”Phải nói là, trúc mã loại sinh vật này, chẳng lẽ đầu óc không phát triển cùng chiều cao à?
Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, bà ấy đã khoe khoang về việc tiền thuê căn hộ của bà đắt đỏ đến mức nào.“Những người nghèo khó như cô chắc cả đời cũng không đủ khả năng để ở đây đâu.”Nhưng thực ra, đây là nhà của tôi, cả tòa nhà này đều đứng tên tôi.
Ta là bạch nguyệt quang của Lục Cảnh thời niên thiếu.Và người thế thân cho ta, sắp chết rồi.Lục Cảnh ngày đêm ở bên cạnh nàng, thậm chí còn muốn ta nhường lại vị trí chính thất cho nàng.Chàng nói: “Tống Cửu Cửu, nàng còn tranh giành gì với một người sắp chết?”“Nhưng Lục Cảnh, ngày đó là chàng chủ động cầu thân, vị trí chính thất này cũng là chàng muốn dành cho ta.”
Tôi và bạn thân vô tình cùng nhau lạc vào thế giới tiểu thuyết.Cô ấy là người luôn theo đuổi và chiều chuộng nam phụ, còn tôi là người đóng vai trò là thế thân cho bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện có phần bệnh hoạn.Bên ngoài, cả hai chúng tôi đều mang dáng vẻ yêu họ nhưng không thể có được tình yêu của họ, nhưng sau lưng, chúng tôi lại cùng nhau tiêu tiền của họ không tiếc tay.Ba năm sống trong sự xa hoa đã trôi qua, cô gái thực sự chiếm được trái tim của nam phụ và nhân vật phản diện đã quay trở lại.Khi biết tin, bạn thân tôi liền gói ghém đồ đạc vào một cái túi nhỏ, nửa đêm gõ cửa phòng tôi: “Tớ đã tiết kiệm đủ tiền rồi, còn cậu thì sao?”Tôi đáp: “Tớ còn thiếu một chút, nhưng có thể tiêu tiền của cậu.”Thế là chúng tôi cùng nhau dàn cảnh giả chết để rời khỏi thế giới này.Ba năm sau, bạn thân tôi không may gặp lại chồng cũ của cô ấy.Tôi vội nói: “Để tớ giúp cậu che giấu, chạy mau đi!”Nhưng khi vừa quay đầu lại, tôi đã va phải một lồng ngực rắn chắc.Nhân vật phản diện điềm tĩnh tháo cà vạt ra, buộc tay tôi lại.
Tôi đã xuyên vào một bộ truyện ngôn tình tổng tài cổ điển, và trở thành bạch nguyệt quang của tổng tài.Khi đối diện với tấm séc mà mẹ tổng tài đưa cho, mắt tôi đỏ hoe, giọng run run:“Tiền thì cháu xin nhận, còn tấm lòng của dì thì xin dì mang về cho.” Nói xong, tôi nhanh chóng chộp lấy tấm séc trên bàn, cố gắng kìm nén nước mắt rồi quay lưng bỏ chạy.Tổng tài và mẹ anh ta đều sững sờ.
Tôi và chị gái là hai con chim hoàng yến được đối đãi tốt nhất ở bên cạnh hai thiếu gia giới Thượng Hải.Chị ấy tựa như một đóa bạch liên hoa tinh khôi, còn tôi là trà xanh thượng hạng. Cả hai được kim chủ xem là thần tài, truyền nhân Thái Địch.Cho đến một ngày, chị tôi phát hiện ra thân phận của mình chỉ là nữ phụ, sau này sẽ bị kim chủ vứt bỏ, chết một cách thảm thương.Chị nói: “Phải tìm lý do làm họ cảm thấy tội lỗi, buộc họ phải để chúng ta ra đi.”Đầu tôi chợt lóe lên ý tưởng, chuyện này dễ như ăn bánh.“Chị đi ngủ với kim chủ của em, em đi ngủ kim chủ của chị, chúng ta cùng diễn màn bắt gian kẻ phản bội.”Vào ngày thực hiện ý đồ, bọn tôi lén lút đổi phòng.Nhưng còn chưa kịp trèo lên giường của em trai kim chủ, tôi đã bị nhấc bổng lên. Bùi Yến vuốt ve phía sau cổ tôi cười lạnh nói:“Em cũng to gan quá nhỉ, mình tôi chưa đủ hay sao, lại còn muốn cả em trai tôi nữa?”
Đêm tân hôn, Bùi Hằng đưa tôi đến giường của Bùi Tấn Châu, chú út của anh ấy.Tôi nghe thấy họ trò chuyện:“Chú út, Vãn Vãn cháu nhường cho chú, dự án để lại cho cháu.”“Không hối hận chứ?”Bùi Hằng không trả lời, nhưng tiếng đóng cửa ra về của anh ấy đã nói lên tất cả.
Vị hôn phu là một quân tử có phẩm hạnh cao quý.Vì muốn chăm sóc cho biểu muội bơ vơ, hắn kiên quyết muốn nhận nàng làm thiếp.Ta đề nghị hủy hôn, Thẩm Hằng khinh miệt cười một cái.“Biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa, nếu ta không nhận nàng làm thiếp thì không ai chăm sóc nàng, nàng chẳng có chút lòng tốt nào sao?”Sau khi hủy hôn, hắn trở thành một quân tử được cả kinh thành khen ngợi, còn ta vì ghen tuông mà danh tiếng tiêu tan.Thấy ta không thể lấy chồng, vị Thám hoa vinh hiển này lại động lòng từ bi.“Dù nàng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng với danh tiếng hiện tại của nàng, ta chỉ có thể nhận nàng làm thiếp.”Ngày hắn đến cửa, người trong cung mang chỉ dụ ban hôn cũng đã đến trước cửa phủ.Ta mỉm cười hỏi hắn: “Ngươi nói ta nên làm Thế tử phi hay rửa tay vào nhà ngươi làm thiếp, thật khó chọn quá.”
Ta và Bùi Thanh Viêm vốn là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây thơ, vô tư.Cho đến khi chàng đem lòng yêu một thiếu nữ hoàn toàn khác biệt với ta.Chàng vì nàng mà tiêu tiền như nước, cùng nàng cưỡi ngựa chạy rong khắp nơi.Có kẻ nhắc đến ta, người bạn thanh mai của chàng, Bùi Thanh Viêm chỉ nhạt nhẽo đáp:“Tống Thập An quá mực đoan trang, nhạt nhẽo như nước, thực vô vị.”Sau này, ta như ý gả vào Bùi gia, chỉ là tân lang đã không còn là chàng.Bùi Thanh Viêm đỏ mắt hỏi ta vì sao không còn yêu chàng nữa.Ta mỉm cười trả lời chàng: “Yêu chàng, chuyện ấy thực vô vị.”