Cứu Rỗi
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Cung Nữ Thiếu niên bạo quân kia tính tình thất thường, hiếu sát thành tính. Đại tỷ ta vốn được chọn tiến cung làm cung nữ, vậy mà lại cố tình lăn lộn với vị hôn phu của ta để trốn tránh. Cả nhà liền ép ta thay nàng vào cung. Chỉ có điều bọn họ không hề biết, ta bẩm sinh có đôi mắt âm dương. Đêm đầu tiên hầu hạ bạo quân, ta vừa ngẩng đầu lên đã chết trân tại chỗ.
Cơn Giông Tội Lỗi 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”
Phượng Hoàng Tái Sinh Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, là mẫu thân của hai thiên kim – một thật, một giả. Ngày thiên kim thật trở về, ta trông thấy những dòng chữ hiện lên trên đầu nàng. “Thiên kim thật thật đáng thương, trải qua muôn vàn khổ nạn tìm về với cha mẹ ruột, nhưng họ lại càng yêu quý thiên kim giả hơn, khiến nàng bị hành hạ đến chết.” “May thay, sau khi thiên kim thật chết đi, bọn họ mới tỉnh ngộ, giết chết thiên kim giả để báo thù, từ đó sống trong nỗi đau suốt phần đời còn lại.” Ta nhìn hai cô nương vừa tròn mười sáu tuổi trước mặt, thầm nghĩ: “Đều phải chết sao? Không! Một người cũng không thể chết!”
Người Mẹ Già Tôi rất ghét mẹ mình, bởi vì bà sinh tôi khi đã 42 tuổi. Mỗi lần họp phụ huynh, bà là người mẹ già nhất, thậm chí còn bị nhầm thành bà nội của tôi. Từ khi tôi lên 10, mẹ bắt đầu thường xuyên ốm đau. Dù có phải nhập viện, bà vẫn lén lút trốn về nhà nấu cơm cho tôi. Thế nhưng tôi vẫn ghét bà. Khi tôi vào cấp hai, mẹ gần 60 tuổi. Bà liên tục đổ bệnh, tôi buộc phải chăm sóc bà. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp, tôi lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc một người già. Những ngày tháng ấy như một con đường không thấy điểm dừng. Tôi không thể kiềm chế được sự oán hận đối với bà. Một ngày nọ, khi tôi đang học lớp 12, mẹ bất ngờ để lại một bức di thư rồi rời khỏi nhà. Bà nói, bà không muốn trở thành g/ánh nặ/ng của tôi, nên quyết định tự k/ết t/húc cuộ/c đời mình.
Xuân Về Chốn Cũ Năm tốt nghiệp cấp ba, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Cố Tùng trước toàn trường. Tôi nói mình đã có bạn trai rồi. Cậu ấy lễ độ gật đầu, xoay người rời đi. Rạng sáng ngày hôm sau lúc bốn giờ, cậu ấy bay ra nước ngoài du học. Tôi thì như thường lệ, tranh thủ trời chưa sáng đã ra giành sạp bán bữa sáng. Tám năm sau. Tôi ôm đứa con gái đang bệnh nặng, mang theo bảy nghìn tệ (~24.5tr) cuối cùng trong người, ngồi lên chuyến tàu đi về Bắc Kinh. Xem xong hồ sơ bệnh án, bác sĩ lắc đầu. “Toàn Bắc Kinh e là chỉ có một bác sĩ có thể làm được ca phẫu thuật này. “Là một chuyên gia vừa từ nước ngoài trở về, từng chủ trì một ca phẫu thuật cho bệnh nhân có tình trạng tương tự bé con nhà cô.” Nói đến đây, ông ta vui vẻ gọi người đàn ông phía sau tôi: “Để tôi giới thiệu một chút, chính là vị này – Cố Tùng, bác sĩ Cố.”
Người Mẹ Giả Của Tôi Khi Giang Nồng đến nhà tôi, mẹ đã chia đôi tình yêu của mình. Giang Nồng được phần lớn, còn tôi chỉ có một phần nhỏ. “Con còn có bố, nhưng Tiểu Nồng chẳng còn ai cả.” Vì vậy, việc mẹ thiên vị cậu ta là điều hiển nhiên. Sau này, tôi không cần mẹ nữa. Tôi không giống mẹ mình, tình yêu của tôi không thể chia nhỏ. Tôi dành toàn bộ tình yêu của mình cho mẹ mới.
Bố Tôi Vỡ Nợ Bỏ Trốn Năm tôi tám tuổi, bố tôi trốn nợ, mẹ tôi nhanh chóng tái giá. Họ chẳng ai muốn nuôi tôi – một đứa con dư thừa. Bồ của bố tôi còn buông lời cay độc, nói sẽ ném tôi vào thùng rác. Nhưng khi tôi bị bắt nạt ở trường, chính bà ấy lại như một con sư tử cái, lao vào bảo vệ tôi bằng mọi giá. Bà ta làm việc quần quật, chắt chiu từng đồng để giúp tôi thi đỗ vào một trường đại học danh giá. Khi tôi trở thành một luật sư thu nhập hàng triệu, bố mẹ ruột lại tìm đến để ăn năn hối lỗi. Mong tôi quay về bên họ. Tôi cười lạnh, nói sẽ kiện họ vì tội bỏ rơi con cái.
Chí Hướng Lăng Vân Ngày mẹ ta hạ sinh, cao tăng xem mệnh. “Sinh nữ làm hậu, sinh nam làm tướng, riêng sinh đôi bất tường, phải trừ khử.” “Đại nhân, chuyện liên quan đến tiền đồ của tướng quân phủ, liệu có chắc chắn không?” Cha ta tuyệt vọng nhìn hai đứa trẻ trong tã lót, bình thản nói: “Một trai một gái, hẳn là chữ ‘hảo’!” Mọi người đều chúc mừng cha ta vì có được thiên kim quý giá, sau này vào Đông cung là chuyện như đinh đóng cột. Đáng lẽ ra, ta cũng nên vui mừng trước phúc phận ấy. Đáng tiếc, ta không phải là người được người đời ngưỡng mộ, mà chỉ là ấu tử của tướng quân phủ.
Một Lần Nữa Tỏa Sáng Em trai tôi là một đứa chuyên nói dối. Nó cố tình làm vỡ mô hình nhân vật đắt đỏ của anh họ, nhưng lại nói là “vô tình làm rơi”. Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt nó một cái. “Em mà còn dám nói dối nữa, xem chị có đánh ch.t em không!” Nó khóc òa lên, mẹ tôi thì nổi giận. Bà mắng tôi rằng, em tôi mới có năm tuổi, tôi làm chị mà nhẫn tâm quá. Nhưng bà đâu biết, chính vì em tôi nói dối, mà kiếp trước cả gia đình tôi không ai có kết cục tốt đẹp. Đời này làm lại, tôi sẽ không bao che cho nó nữa.
Độ Khanh Hồi nhỏ, vì thân thể yếu ớt nên cha mẹ dẫn ta đến một gốc cây, bái nó làm tỷ muội, mong nó phù hộ che chở. Nào ngờ, trong mơ, cây không chỉ mắng ta mà còn đuổi theo đánh: “Ta là nam nhân, không muốn kết nghĩa tỷ muội với ngươi!” Ta ấm ức muốn khóc, ôm chặt lấy thân cây: “Xin đừng đánh nữa, đợi ta biết nói rồi sẽ lập tức giải trừ quan hệ.” Cây mặt lạnh như tiền: “Ý ngươi là một đứa câm có thể biết nói? Muốn lừa ta, không có cửa!” Nói xong, nó dùng một nhánh cây quật ta ngất xỉu. Về sau, khi ta trở thành kiếm tu, cây lại e dè tiến đến gần: “Hồi nhỏ ta còn ôm ngươi đấy, đừng có chặt cành của ta nha~” Ta đáp: “Ta vẫn thích dáng vẻ phóng khoáng, bất cần đời của ngươi lúc trước hơn.” Cây sợ đến mức tái mặt: “Ngươi là cầm thú à! Khi đó ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã nhung nhớ ta rồi?!” “?” Hình như cây đã hiểu lầm điều gì đó.
Thiên Tuế Giang Sơn Ta là nha hoàn của Hầu phủ, đêm thiếu gia say rượu, cưỡng ép ta phá giới. Hắn nếm qua tư vị liền ghiền, quấn lấy ta suốt bốn năm trời, nhưng chưa bao giờ chịu cho ta danh phận. Ta hiểu rõ trong lòng, người thiếu gia thực sự yêu thương, chính là biểu tiểu thư đã có hôn ước. Nhưng vị hôn phu của biểu tiểu thư là một kẻ tàn tật tính khí thất thường, nàng sống c/h/ết không chịu gả qua đó. Lão phu nhân thương xót nàng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra cách thế thân. Ánh mắt bà rơi xuống người ta, người có vài phần giống biểu tiểu thư: “Đào Chi, Hầu phủ nuôi ngươi bấy nhiêu năm, ngươi cũng nên vì Hầu phủ mà làm chút việc rồi. Biết phải làm thế nào chứ?” Ta ngoan ngoãn dập đầu sát đất: “Nô tỳ biết, nô tỳ nguyện thay biểu tiểu thư xuất giá.”
Chim Lượn Giữa Trùng Sơn Mọi người đều nghĩ rằng tôi không thể rời xa Giang Niệm Từ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã làm “liếm chó” của anh ta suốt ba năm. Cho đến khi Chu Ngọc Sơn trở về. Trong phòng bao, Giang Niệm Từ ôm eo một cô gái, nhắn tin cho tôi: “Đem chiếc váy mới đến đây, cái này bẩn rồi, không dùng được nữa.” Tin nhắn vừa gửi đi, biểu tượng cảm thán to đùng hiện lên, báo hiệu rằng tôi đã chặn anh ta. Anh ta tưởng rằng tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi nhìn thấy tôi tại buổi tiệc chào đón công tử nhà họ Chu trở về nước. Lúc đó, anh ta mới hiểu rằng bản thân chỉ là kẻ thay thế. Hóa ra, ngọn núi mà tôi luôn nói rằng không thể vượt qua, chính là chỉ về Chu Ngọc Sơn. Hôm đó, anh ta gọi tôi lại. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mỉa mai: “Chu Du, cô dám chơi tôi à?”
Dưỡng Phản Vi Chính Năm bận rộn nhất của hệ thống công lược, tôi đồng thời phải công lược cả phản diện bệnh kiều và nữ phụ độc ác. Nhưng lúc tôi đã học thuộc mọi kỹ thuật tán trai, nắm chắc toàn bộ bí kíp công tâm, chuẩn bị bung lụa thì… Lại phát hiện thứ chờ đón tôi không phải là các nam chính cool ngầu hay nữ phụ chua ngoa, mà là… hai nhóc tì mềm mại đáng yêu! Trời đánh mà, tôi đành chấp nhận số phận, vừa định dắt hai đứa nhỏ về nhà. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy được tiếng lòng của bọn trẻ: 【Cô ta chắc cũng như mấy người nhận nuôi trước thôi, về nhà là lột mặt nạ liền, không biết lần này là đánh hay chửi đây.】 【Hừ, đồ ngốc đáng thương, không biết cô hành hạ bọn tôi mấy ngày thì sẽ bị anh tôi xử lý cho mất xác đâu ha.】 Tôi lạnh cả sống lưng. Trước khi hai đứa kịp phản ứng, tôi vội nhét hai miếng bánh kem dâu thơm ngọt vào tay bọn chúng.
Tôi Bị Mẹ Ruột Dùng Một Miếng Thịt Để Đổi Lúc tôi ba tháng tuổi, mẹ ruột đã dùng tôi để đổi lấy một miếng thịt, trao tôi cho người mẹ hiện tại. Khi rời đi, nước mắt của bà rơi xuống mặt tôi, mằn mặn. “Bảo bối, xin lỗi con… Mẹ thật sự không nuôi nổi con nữa rồi.”
Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo Tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm, sau cùng lại được một ông trùm xã hội đen nuôi lớn như con gái ruột. Từ nhỏ, tôi gối đầu lên khẩu súng mà ngủ. Còn Lâm Du kẻ thay thế thân phận vốn thuộc về tôi, thì ôm búp bê ngủ mỗi đêm. Tôi không cần dùng đầu nghĩ cũng nghĩ ra được tám trăm cách tiễn Lâm Du đi gặp ông bà mà không ai hay biết. Nhưng ngay đêm đầu tiên tôi về nhà họ Lâm, Lâm Du đã lạch bạch chạy đến phòng tôi, ôm búp bê nhét vào giữa hai đứa. “Bảo bối không ngủ được à? Đừng sợ, chị đến ngủ với em.” Cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Khẩu súng dưới gối bỗng trở nên… lố bịch vô cùng.
Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ Ta là người duy nhất trong tộc được dưỡng thành “Kim khẩu nữ”. Không giống các tỷ tỷ khác trong tộc, nhả ra côn trùng hay rắn rết, thứ ta nhả chính là kim ngân châu báu. Chỉ cần dâng lên thịt tươi, ta liền mở miệng, kẻ dâng thịt sẽ thu được vàng ròng đổ xuống như mưa. Bởi vậy, khói bếp trong làng ngày ngày bốc cao, mùi thịt thơm lừng khắp chốn, chỉ cầu ta hé miệng một lần. Nhưng năm hạn hán đến, thịt từ đâu mà có? Nhìn xuống bụng mình, lại thấy các tộc nhân gầy yếu đến mức da bọc xương, ta chỉ khẽ mỉm cười.
Cha Tôi Là Một Kẻ Lưu Manh Tôi lớn lên trong vòng tay của một tên du côn. Chỉ có tôi biết, hình xăm thanh long bạch hổ trên cánh tay bố nuôi thực ra là dùng bút vẽ lên. Thấy tôi bật cười, ông ấy giận dữ quát: “Cười cái gì! Nếu không phải vì con, bố có cần phải ra ngoài lăn lộn không?”
Cứu Lấy Dì Út Năm tôi học lớp 12, dì út bị chồng b ạ o h à.n.h đến ch .t. Trước đó, dì từng nhiều lần nộp đơn ly hôn. Nhưng lần nào tòa án cũng bác bỏ, lấy lý do: “tình cảm vợ chồng chưa rạn nứt nghiêm trọng.” Trong lễ tang dì, tôi khóc đến ngất đi. Vậy mà khi tỉnh dậy, tôi lại quay về 20 năm trước, đúng lúc dì lần đầu đề nghị ly hôn với chồng. Người trong gương… chính là khuôn mặt của dì út!
Mẹ Kế Ba tôi tìm cho tôi một bà mẹ kế. Ngay ngày đầu tiên bà ấy bước vào cửa — đã đưa tôi vào bệnh viện. “Bác sĩ, con bé bị vấn đề về tiêu hoá, phải điều chỉnh thế nào ạ?” Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng lòng của bà ấy và… hệ thống. 【Ký chủ à, nữ chính ợ sữa là một thiết lập cực kỳ đáng yêu trong hình tượng cô vợ nhỏ!】 【Tôi chỉ biết đó là bệnh, phải chữa.】 Tôi hoàn toàn không hiểu “cô vợ nhỏ” là gì. Cho đến sau này. Tôi gặp được nam chính định mệnh của đời mình. Anh ta ném cho tôi một tấm thẻ, giọng điệu bá đạo và đầy áp chế: “Làm người phụ nữ của tôi.” Tôi khịt mũi cười lạnh. “Bao nhiêu số 0? khẩu khí lớn thế cơ à?”
Trong Tôi Có Một Nhân Cách Khác Ngày Phó Thừa Bật nói lời chia tay với tôi, tôi gặp tai nạn xe hơi. Tôi không chết. Người chết, là tính cách trong tôi – người từng yêu anh ấy tha thiết.