Gia Đấu

Thiên Kim Thật Giả Tôi trở về nhà.

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam Anh trai tôi có một cô bạn gái, bề ngoài nhu mì hiền lành nhưng thực chất là một trà xanh thâm sâu khó lường. Chưa cưới xin gì mà đã muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để đưa em trai cô ta vào ở. Cô ta ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai, nói rằng tôi khinh thường cô ta. Còn bảo tôi sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể tranh giành tài sản với anh trai được? Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì cả. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ta chỉ nhắm vào mình tôi. Không ngờ, cô ta lại muốn nuốt trọn cả gia tộc Giang gia của chúng tôi.

Cứu Rỗi Mẹ đã mất vì ung thư mà các bác lại còn ngồi xỉa xói. “Vốn có chữa khỏi được đâu, giờ thì hay rồi, người mất tiền hết.” Ba đỏ mắt bảo các bác im miệng, các bác còn quá đáng hơn: “Lại còn chỉ sinh được đứa con gái, nhà mình cưới cô ta lỗ quá lỗ.” Bà nội: “Con gái dì Vương ở sát vách nhà con được lắm, làm quen thử xem.” Bác Cả: “Sau này không ai chăm lo cho ba mẹ, thuê giúp việc cũng không ổn.” Bác Hai: “Thuê giúp việc cái gì, chẳng phải có sẵn à!” Người mà bác ám chỉ à tôi, nhưng tôi không hiền như mẹ tôi. Tôi lao tới kéo bọn họ cùng ngã xuống cầu thang. Lúc tỉnh lại, mẹ đang ngồi làm sủi cảo ở đối diện.

Phượng Hoàng Tái Sinh Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, là mẫu thân của hai thiên kim – một thật, một giả. Ngày thiên kim thật trở về, ta trông thấy những dòng chữ hiện lên trên đầu nàng. “Thiên kim thật thật đáng thương, trải qua muôn vàn khổ nạn tìm về với cha mẹ ruột, nhưng họ lại càng yêu quý thiên kim giả hơn, khiến nàng bị hành hạ đến chết.” “May thay, sau khi thiên kim thật chết đi, bọn họ mới tỉnh ngộ, giết chết thiên kim giả để báo thù, từ đó sống trong nỗi đau suốt phần đời còn lại.” Ta nhìn hai cô nương vừa tròn mười sáu tuổi trước mặt, thầm nghĩ: “Đều phải chết sao? Không! Một người cũng không thể chết!”

Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.

Ngựa Gầy Dương Châu Mẹ tìm đến ta than khóc, nói rằng cha đã dẫn một nữ tử từ bên ngoài về nhà, bề ngoài gọi là nghĩa nữ, nhưng hai người lại vụng trộm qua lại. Ta khuyên bà đuổi người đó đi, nhưng bà lại quay đầu kể hết cho cha. Vì vậy, cha đã nổi trận lôi đình, ép ta phải gả cho một lão già góa vợ để làm kế thất. Sau khi chết một cách thê thảm, ta mới biết rằng mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết. Mẹ ta chính là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha mang về lại là nữ phụ ác độc. Dù mẹ ta bị người hại đến tan cửa nát nhà, bà vẫn chọn tha thứ, thậm chí trước khi đối phương qua đời còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc. Sống lại một lần nữa, mẹ lại tìm đến ta than khóc: “Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, bảo là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy không đúng…” Chưa đợi bà nói xong, ta liền mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chẳng qua chỉ muốn tìm người để bầu bạn cùng mẹ thôi.”

Giành Giật Sinh Cơ Ta đã mất đi sự trong sạch. Là do thứ muội hại. Mẹ ta biết rõ, nhưng vẫn quyết định để nàng thay ta gả cho Thái tử. Ngày trước khi nàng xuất giá, ta thức tỉnh. Lúc này ta mới hiểu được hóa ra mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi. Sau khi thứ muội trở thành Thái tử phi, người chết đầu tiên chính là ta. Ta: Cứ mặc kệ đi, dù sao cũng đều phải chết, tất cả đều cùng hủy diệt đi. Kể cả ta. Tất cả đều phải chết.

Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con. Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi. Vì chị, tôi gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay. Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả. Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống. “Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.” Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ. Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước. “Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”

Tro Tàn Hoa Nở Kiếp trước, kế mẫu bày mưu khiến ta thất thân tại yến tiệc, buộc ta phải gả cho Phương Nguyên An. Mà mối hôn sự ta đã đính ước từ thuở nhỏ, lại thuận lý thành chương bị trao cho muội muội. Thế nhưng Phương Nguyên An là kẻ trời sinh bất lực, tâm tính vặn vẹo, đã hành hạ đến ch.t không biết bao nhiêu nữ tử. Ta bị hắn tr/a t/ấn đến ch.t, muội muội lại giẫm lên th/i th/ể của ta, gả cho vị hôn phu năm xưa của ta, trở thành Thế tử phu nhân tôn quý. Phụ thân ta cũng bởi vì ta gả cho Phương Nguyên An, mà được thượng cấp nâng đỡ. Trùng sinh trở lại, kế mẫu lại muốn đoạt hôn sự của ta, ta liền vui vẻ đồng ý. Vậy nên, người thành thân với vị hôn phu của ta khi xưa, biến thành kế mẫu.

Mỗi Ngày Đều Hỏi Phu Quân Chết Chưa Ta là nữ tử có mệnh cứng rắn nhất chốn Kinh thành. Liên tiếp khắc chết ba vị hôn phu, ta bị gán cho danh xưng “độc nương tử”, không ai dám cưới. Vậy mà oái oăm thay, ta lại được ban hôn cho thế tử phủ Tĩnh An vương – kẻ ốm yếu nhiều bệnh nổi danh khắp thành. Mẫu thân ta lo lắng không nguôi, phụ thân ta ngày đêm thở dài than vãn. Trước ngày xuất giá, mỗi ngày ta đều không nhịn được mà hỏi một câu: “Hôm nay phu quân ch.t chưa?” Nào ngờ một câu nói đùa ấy, chẳng biết thế nào lại truyền vào đến tận phủ Vĩnh Bình hầu. Đêm tân hôn hôm đó, vị thế tử gia vốn bị liệt nằm giường, chân còn tật kia—lại bất ngờ đứng dậy. Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Nghe nói phu nhân ngày ngày đều mong ta ch.t sớm, siêu sinh sớm?”

Cổ Nữ Sáng ngày thi đại học, mẹ kế bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi. Kết quả là trong lúc thi, cả phòng thi đều nghe thấy tiếng hét thảm thiết của em gái tôi! Nó quần áo xộc xệch, hoảng loạn lao ra khỏi nhà vệ sinh…

Mỹ Nhân Cổ Vì chu cấp cho phu quân đọc sách, ta đã lén lút đến quỷ thị bán cổ trùng. Hôm nay lại có một vị khách kỳ lạ ghé qua, hắn hỏi mua loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai. Mặc dù hắn che kín mặt, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Người này, chính là phu quân của ta.

Phu Quân Vạn Quan Phu quân bệnh nặng, đại phu nói vô phương cứu chữa. Nếu tán gia bại sản, dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ, có lẽ sẽ kéo dài được mạng sống thêm nửa năm. Nhớ đến vị thảo dược “huyết khô thảo” mà hắn đã bỏ vào thuốc của ta, nước mắt ta lặng lẽ rơi, lắc đầu từ chối. Sau một tang lễ, ta trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ. Ngoại thất dẫn theo một đứa con tới nhà, đòi chia tài sản. Ta chỉ phẩy tay, ra lệnh cho người đuổi bọn họ đi. “Thứ mèo chó gì cũng dám tự nhận là người nhà! Phu quân ta, Thẩm Hạc Sơn, vốn là một quân tử đoan chính, sao có thể làm ra chuyện nuôi ngoại thất bên ngoài được?”

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Triều đại Thanh Phong, tại khu chợ thành Lưu Vân, có rất nhiều người tụ tập, tiếng la hét chửi rủa vang lên khắp nơi!“Vân Hạo đêm qua tại thanh lâu giết chết mười gái điếm, thủ đoạn tàn nhẫn, theo luật pháp triều đình, phải chịu trăm roi sau đó chém đầu để răn đe!”Sau khi binh lính phủ thành chủ hô to, bỗng nhiên dùng roi sắt trong tay đánh mạnh xuống.“Chát!”Roi sắt đánh làm da thịt Vân Hạo rách toạc, cơn đau khủng khiếp lan khắp cơ thể, phát ra tiếng kêu thảm thiết.Roi sắt cứ thế đánh từng lần từng lần một.Tiếng thét xé lòng vang vọng tại khu chợ.“Đánh hay lắm, thằng súc sinh này đáng chết!”

Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!

Hoa Tàn Máu Lệ Khi ta tìm thấy tiểu thư ở bãi tha ma, cơ thể của nàng đã bị nữ xuyên không chiếm đoạt. Nữ xuyên không hứa rằng sẽ giúp tiểu thư báo thù, nhưng khi vào được phủ Tể tướng, nàng lại tha thứ cho tất cả những kẻ đã làm hại tiểu thư: “Tể tướng phụ thân trước đây không cố ý hại chết thân mẫu của tiểu thư nhà ngươi, nên tha thứ cho ông ấy đi.” “Chủ mẫu ngày ngày tặng ta cao hương phấn thơm, cho ta ăn sơn hào hải vị, quả thực không giống người cay nghiệt như tiểu thư nhà ngươi từng nói.” “Trương lang đối xử với ta rất tốt, hắn lãng tử quay đầu, cũng thật khó có được. Chắc chắn là do tiểu thư nhà ngươi trước đây hay ghen tuông quá thôi!” Nữ xuyên không được mọi người yêu quý, được cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bỏ qua mối thù của tiểu thư, đắc ý nói: “Là tiểu thư nhà ngươi đáng ghét, bị mọi người chán ghét nên mới bị hại, cũng là đáng đời! Ngươi xem, ta thay nàng sống, mọi người đều yêu mến ta, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích ta! Hiện tại, ta chính là trung tâm của mọi người, là bảo bối được cưng chiều nhất!” Nhưng nàng không biết, công chúa trong cung cách đây không lâu bị bỏng nặng trong một trận hỏa hoạn, cần một làn da hoàn hảo của mỹ nhân để hóa trang. Tiểu thư trước đây chịu cảnh ngược đãi, thân hình gầy gò, làn da khô ráp. Hiện tại, những kẻ đó cưng chiều nàng, chỉ để dưỡng cho làn da trở nên hoàn mỹ, căng mịn. Bây giờ, làn da của nàng đã được chăm sóc rất khá, rất bóng loáng.

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…

Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân Tiêu gia Vân Chước, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, nay thân nhân bất ngờ tìm đến, ép nàng hồi kinh để trở thành cái gai trong mắt mọi người. Thân nương khinh thường, nói nàng thô bỉ, không biết một chữ to. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã đảo tung giới danh sư kinh thành, nổi danh với tài năng nói từ nói phú, đoán mệnh giải vận, khiến ai ai cũng phải kính nể. Bạch liên hoa chê bai nàng độc ác? Nàng lại khiến tiếng thơm vang xa, để kẻ chê bai tức tối mà phải câm lặng. Đại ca từng thương hại nàng, nghĩ rằng mấy năm nay nàng sống khốn khó, thất vọng vô cùng. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, châu báu vàng bạc sáng lóa, khiến hắn choáng váng. Nhị ca được mẫu thân bảo bọc, lòng dạ ác độc? Nàng kéo hắn đi gặp báo ứng, đối mặt với cơn thịnh nộ của thần quỷ! Tiểu đệ không chịu nhận tỷ? Trước vũ lực tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng phải cúi đầu nhận thua. Vân Chước không chỉ giỏi đoán mệnh, tinh thông tướng thuật, mà còn chiêm tinh thần, sửa phong thủy. Là môn chủ Thần Ẩn môn, nàng mang số mệnh đoản thọ và nghèo khó. Nhưng nàng quyết tâm thay đổi vận mệnh, kiếm thật nhiều tiền để an hưởng tuổi già. Quán nhỏ của nàng tại kinh thành nhanh chóng gây chấn động, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tĩnh Ninh Kiến Xuân Ta là thiếp của Nghiêm phủ. Ta luôn nhu thuận cung kính, với lão gia cũng có thể xem là tình thật ý chân. Nhưng nào ngờ, Nghiêm phủ lại bị tịch biên tài sản. Ngay lúc đó, ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, ta chỉ là thiếp. Thiếp thì không đáng bị liên lụy.