Gia Đấu
Âm Dương Sai Lệch Mười tám năm trước, vào ngày mẫu thân ta hạ sinh long phượng thai, một đạo sĩ du hành ghé qua, chỉ vào hài tử trong lòng phụ thân ta mà nói:“Đứa trẻ này, tương lai thẳng tới mây xanh, tiền đồ vô hạn.”Phụ thân ta trừng mắt, nhìn đạo sĩ, lại cúi đầu nhìn ta, vội vã vén tấm tã lót, thoáng chốc nổi giận đùng đùng, quát lớn sai người đ ánh đuổi đạo sĩ ra ngoài.“Con mẹ nó, đây là nữ nhi của ta!”Mười tám năm sau, đêm trước ngày xuất giá, ta cùng huynh trưởng gặp nhau tại từ đường.Ta siết chặt chiếc khăn voan đỏ trong tay, huynh cầm lấy hỷ báo đỗ hội nguyên, hai mặt nhìn nhau.Ta hỏi: “Đổi không?”Huynh đáp: “Đổi!”Trời vừa rạng sáng.Ta bước lên điện ứng thí, huynh gả vào danh môn.
Huyết Hận Vương Phi Ta là Trí vương phi, thế nhưng phu quân Trí vương lại đem lòng yêu một nữ tử bình dân. Hắn thậm chí còn giả chết để cùng nàng ta cao chạy xa bay. Đáng tiếc, cuộc sống nơi thôn dã quá mức khổ cực, bọn họ vì muốn quay về hưởng vinh hoa phú quý mà lập mưu đầu độc ta. Đời này trọng sinh trở lại, việc đầu tiên ta làm chính là lệnh cho người đóng đinh quan tài của Trí vương. Đã muốn ch.t đến vậy, vậy thì để hắn ch.t hẳn đi!
Kẻ Thiên Vị Năm ta cập kê, Tiêu Dật tới cửa cầu hôn. Hắn thẳng thắn nói vừa gặp đã yêu, không cưới ta thì không lấy ai khác. Sau khi thành thân mấy năm, phu thê chúng ta ân ái mặn nồng, khiến người người hâm mộ. Dù ta chậm mãi không thể hoài thai, hắn vẫn chẳng chịu nạp thiếp, cũng không có thông phòng ở bên ngoài. Ta phiền muộn lo lắng, nhưng Tiêu Dật lại an ủi ta rằng hắn không để tâm đến chuyện con cái, mọi sự cứ thuận theo duyên số. Cho nên khi biết bản thân đã mang thai, ta không thể kìm nén nổi kích động trong lòng, liền vội vã đi tìm hắn. Nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ. “Thiếu gia, người thật sự không cần sao?” “Ngươi đi lấy thuốc đi.” Tiêu Dật đáp mà chẳng chút do dự. “Nhưng… Vương đại phu nói, vì trước đó phu nhân đã dùng quá nhiều dược tránh thai. Lần này nếu lại dùng thuốc để phá thai, e rằng về sau sẽ khó mà có thai lại được.” Trong lời thuộc hạ lộ ra mấy phần lo lắng. “Không có thì không có thôi! Ta đã hứa với Thanh Thanh, sau này sẽ coi hài tử của nàng như cốt nhục của chính mình.” Tiêu Dật ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Giờ Thanh Thanh vừa mới hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, tâm tình suy sụp, càng không thể khiến nàng bị kích động.” “Mà Thẩm Mộng, tính tình dịu dàng, khéo lo liệu việc nhà, nàng vốn là người ta cưới về để quản gia thay Thanh Thanh.” “Mà không có con mới có thể chăm sóc hài tử của Thanh Thanh cho chu toàn.” Ta nhẹ nhàng buông tay khỏi cánh cửa sắp đẩy ra, lặng lẽ thu lại nụ cười hân hoan trên gương mặt, xoay người rời đi.
Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.
Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!
Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!
Nhạ Bạch Ta, trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang, họ Thôi tên Âm, từ nhỏ lớn lên tại nhà ngoại. Năm mười bảy tuổi, bọn họ mới đón ta hồi kinh, ai nấy đều vẻ mặt hiền từ, nhân hậu. Nhưng sau lưng, tổ mẫu lạnh nhạt, phụ thân chán ghét, kế mẫu Tô thị thì miệng nam mô bụng bồ dao găm. Huynh trưởng cùng mẹ cùng cha với ta thì lạnh lùng cảnh cáo: “Thôi Âm, muội phải biết an phận thủ thường, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho muội.” Tiểu muội cùng cha khác mẹ thì ngây thơ hoạt bát, cười nói dịu dàng: “Tỷ tỷ lớn lên ở nông trang quê mùa, y phục trên người đều lỗi thời cả rồi. Muội có mấy bộ không mặc nữa, tỷ cứ lấy mà dùng.” Bọn họ còn định gả ta cho công tử phủ Quận Công, kẻ từng đánh ch//ết chính thê của mình, làm kế thất. …… Trước khi vào kinh, ta vốn đã tính sẵn chuyện treo cổ tự tận. Chỉ là, tiểu tỳ Hoè Hoa đã liều mạng ôm lấy chân ta khóc lóc cầu xin— “Tiểu thư! Tiểu thư đừng chết mà! Người nhà họ Thôi ở kinh thành đã cho người tới đón, chúng ta vào kinh tìm niềm vui đi!” Ta bệnh rồi, mắc chứng cuồng loạn, đối với nhân sinh chẳng có chút gì gọi là hứng thú. Khi phát bệnh, chỉ có giết người mới khiến ta cảm thấy khoái lạc. Vậy thì… hy vọng bọn họ có thể mang lại niềm vui cho ta.
Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ Sau khi thiên kim thật trở về nhà, tôi bị bố mẹ hào môn và bảy người anh trai đuổi ra khỏi nhà. Tôi dựng sạp bói toán ở chợ đêm. Thiên kim thật đá đổ sạp bói của tôi, còn hùng hổ tuyên bố sẽ dùng tiền đè chết tôi. Cô ta không biết, tôi mang mệnh cách Tỳ Hưu. “Nhà các người sắp phá sản rồi.” Lời tôi nói ứng nghiệm. Bảy người anh trai đuổi theo xin lỗi: “Em gái, xin em hãy giúp nhà họ Diệp chúng ta vực dậy!”
Cẩm Tâm Kế Vào ngày thành thân, ta uống bát canh mẫu thân đưa, bụng đột nhiên quặn đau. Ngồi trong nhà xí cả một canh giờ mới ra, thì đội ngũ nghênh thân đã đi biệt tăm. Mẫu thân nói: “Biểu muội con mệnh khổ, để nó thay con gả cho Thế tử đi.” Ta ngoài mặt đầy uất ức: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái ruột của người?” Nhưng trong lòng thì mừng đến nỗi hoa nở, cái tên nam nhân tàn bạo kia, nàng ta thích thì cứ lấy.
Chủ Mẫu Hạ Gia Mẫu thân đột nhiên thay đổi. Bà luôn bảo ta phải nhẫn nhịn nhưng hôm nay khi đích tỷ làm gãy trâm cài, bà lại tát đích tỷ một cái thật mạnh. “Ta đã muốn tát cái mặt này từ lâu rồi.” “Cái thứ gì mà cũng dám ngang ngược trước mặt ta.” Bà dịu dàng ôm lấy ta, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm lạ lùng. “Ngoan, mẫu thân sẽ không để ai bắt nạt con nữa.” Bà không còn sợ tổ mẫu, không còn nhẫn nhịn cô mẫu. Mọi người đều nói mẫu thân bị điên nhưng ta lại thích bà như thế này hơn.
Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…
Tỷ Muội Không Đổi Gả Kiếp trước, ta và tiểu muội đều bị phụ thân gả cho nhi tử của ân nhân. Ta lấy Bùi Hạo Luân, kẻ giỏi võ, còn tiểu muội gả cho Giang Văn Tuyên, người tinh thông văn chương. Thế nhưng, sau khi thành thân, Bùi Hạo Luân thô bạo cuồng ngạo, dung túng ngoại thất của hắn là nữ nhân man di, lột da chó của ta ngay trước mắt. Ta vì căm phẫn mà sinh bệnh, lúc lâm bồn lại bị băng huyết mà khó sinh qua đời. Còn tiểu muội vốn hiếu động, nhưng Giang Văn Tuyên lại là kẻ câu nệ lễ nghi, xem thường nàng vì quá mức tự do phóng khoáng. Sau khi thành thân, hắn suốt ngày cùng biểu muội đối thơ xướng họa, để mặc tiểu muội bị giam cầm trong khuê phòng tịch mịch mà u uất qua đời. Lần nữa mở mắt ra, ta và tiểu muội vậy mà quay trở về thời điểm Bùi, Giang hai nhà tới cửa cầu hôn. Tiểu muội nhìn ta đầy mong chờ: “Tỷ tỷ, kiếp này ta gả vào Bùi gia, tỷ gả vào Giang gia đi!” Ta giơ tay vỗ mạnh lên đầu nàng một cái. “Ngốc nghếch, còn gả cái gì mà gả! Kiếp trước chưa chịu đủ đau khổ sao?!”
Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.
Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.
Ta Không Sống Lại Sau khi cùng người trong lòng định thân, ta bị khuê mật hãm hại, bị ép gả cho huynh trưởng của nàng. Nàng toại nguyện, gả cho vị hôn phu vốn thuộc về ta. Sau khi thành thân, trượng phu chưa từng chạm vào ta, ngày đêm hoang lạc cùng nam nhân. Bà mẫu mắng ta là con gà mái không biết đẻ trứng. Chỉ vì nhiễm phong hàn, ta bị giam trong tiểu viện chờ ch.t. Lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, có kẻ nói có thể giúp ta trọng sinh. Ta khẽ lắc đầu, cự tuyệt.
Tháng Tháng Bình An Lục Mạnh Niên là xung hỉ đồng dưỡng phu mà cha ta mua về cho ta. Hắn lớn lên tuấn mỹ, từ nhỏ ta đã thích quấn quýt bên hắn. Lại còn dựa vào thân phận mà tùy ý làm càn với hắn. Cho đến một ngày, ta đột nhiên nhìn thấy vô số chữ bay lơ lửng trên không trung: [Nữ phụ ác độc này có thể biết xấu hổ một chút mà đừng quấn lấy nam chính nữa không! Nàng ta chẳng lẽ không nhìn ra mỗi lần gặp nàng, nam chính đều chán ghét đến mức lạnh mặt sao!] [Nàng ta còn đối xử tệ bạc với nam nữ chính! Bảo sao khi nam chính trở về kinh và khôi phục thân phận thái tử, hắn lập tức muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với nhà họ Tạ!] Ta đầu óc chậm chạp, không hiểu được mấy câu này. Định đi tìm Lục Mạnh Niên để hỏi. Không ngờ lại vô tình nghe được hắn nói chuyện với thuộc hạ: “Điện hạ, trước khi hồi kinh có cần báo cho người nhà họ Tạ biết thân phận không?” “Không cần nhiều lời.” Lục Mạnh Niên cụp mắt, thần sắc lạnh nhạt: “Ban thưởng vạn lượng hoàng kim, cô lập tức cùng Tạ gia không còn quan hệ gì nữa.” Lúc đó, ta mới chậm chạp nhận ra. Thì ra Lục Mạnh Niên chính là nam chính. Còn ta, chính là nữ phụ ác độc mà hắn hận thấu xương, sau này còn bị hắn diệt cả nhà.
Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”
Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc Ta là một tiểu đầu bếp trong Phong Nguyệt Lâu, tình cờ nhận nuôi nữ phụ ác độc chính là thiên kim thật. Hệ thống bảo rằng ngày sau nàng ta sẽ cướp lấy cơ hội của nữ chính, moi tim gan phổi thận của nàng chỉ để vững vàng giữ lấy vị trí trắc phi của nam chính. Nàng ta là một kẻ si mê đến cực đoan, tuyệt đối không thể giữ lại! Ta như nước đổ đầu vịt, vớt từ trong nồi ra một bát mì Dương Xuân đang nghi ngút khói, rắc chút hành lá, nhỏ thêm ít dầu thơm, cuối cùng còn đập thêm một quả trứng. Sau đó, ta nghi ngờ nhìn tiểu bánh bao đang chảy nước miếng bên bếp. Nàng đang hì hục đạp chân ngắn, mắt sáng rực như sao mà bò lên trên nồi. “Mẫu thân, mì mì, thơm quá!” Chỉ có vậy? Nữ phụ ác độc?
Hoa Tàn Máu Lệ Khi ta tìm thấy tiểu thư ở bãi tha ma, cơ thể của nàng đã bị nữ xuyên không chiếm đoạt. Nữ xuyên không hứa rằng sẽ giúp tiểu thư báo thù, nhưng khi vào được phủ Tể tướng, nàng lại tha thứ cho tất cả những kẻ đã làm hại tiểu thư: “Tể tướng phụ thân trước đây không cố ý hại chết thân mẫu của tiểu thư nhà ngươi, nên tha thứ cho ông ấy đi.” “Chủ mẫu ngày ngày tặng ta cao hương phấn thơm, cho ta ăn sơn hào hải vị, quả thực không giống người cay nghiệt như tiểu thư nhà ngươi từng nói.” “Trương lang đối xử với ta rất tốt, hắn lãng tử quay đầu, cũng thật khó có được. Chắc chắn là do tiểu thư nhà ngươi trước đây hay ghen tuông quá thôi!” Nữ xuyên không được mọi người yêu quý, được cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bỏ qua mối thù của tiểu thư, đắc ý nói: “Là tiểu thư nhà ngươi đáng ghét, bị mọi người chán ghét nên mới bị hại, cũng là đáng đời! Ngươi xem, ta thay nàng sống, mọi người đều yêu mến ta, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích ta! Hiện tại, ta chính là trung tâm của mọi người, là bảo bối được cưng chiều nhất!” Nhưng nàng không biết, công chúa trong cung cách đây không lâu bị bỏng nặng trong một trận hỏa hoạn, cần một làn da hoàn hảo của mỹ nhân để hóa trang. Tiểu thư trước đây chịu cảnh ngược đãi, thân hình gầy gò, làn da khô ráp. Hiện tại, những kẻ đó cưng chiều nàng, chỉ để dưỡng cho làn da trở nên hoàn mỹ, căng mịn. Bây giờ, làn da của nàng đã được chăm sóc rất khá, rất bóng loáng.
Trò Chơi Cuối [Truyện rấc điêng nhưng cũng cực kỳ thú vị, tam quan của nhân vật không đại diện cho tam quan của editor. Xicamon.] Vào ngày đám cưới của tôi và Cố Tổng, Omega mà anh ta nuôi tìm đến, đôi mắt đẫm lệ cầu xin tôi buông tay. Cậu ấy nói sau này tôi làm vợ, cậu ấy làm thiếp, cậu ấy là khách sạn còn tôi là gia đình. Cậu ấy không cầu danh phận, chỉ cầu được ở bên cạnh Alpha mà cậu ấy yêu thương đã lâu. Tôi lau nước mắt cho cậu ấy, ghé sát tai thì thầm đầy mờ ám: “Cố Hạo Sâm có hơn mười người tình nhỏ.” “Em có muốn cân nhắc đến với tôi không? Tôi cũng là Alpha, hơn nữa chỉ yêu đương một đối một.”