Gia Đấu
Điền Viên Cẩm Tú Sau một đêm phong lưu với đại tướng quân Ngu quốc… Ta ôm bụng bầu mà bỏ trốn. Ba năm sau, hắn dẫn theo năm trăm binh mã vây kín tiểu viện nhỏ của ta, nước chảy cũng không lọt. Vừa thấy nhi tử của ta, hắn liền bắt tất cả nam nhân trong thôn tới trước mặt. Hỏi con ta: “Nói đi, ai trong số họ là phụ thân của ngươi?” Ta liều mạng ra hiệu cho con nhận lão Thiết Ngưu nhà bên. Kết quả nó lại lạch bạch chạy tới ôm chặt lấy chân Phó Tiêu. “Phụ thân ơi, ta với nương đã ba ngày rồi chưa được ăn no!”
Thâm Tình Không Lưu Ta với Tạ Tri Ứng thành hôn hai năm, ân ái mặn nồng. Nhưng chưa từng mang thai, mẹ chồng từ khuyên bảo chuyển sang ép buộc. Đêm tân hôn, nam nhân từng hứa với ta sẽ bảo vệ ta cả đời đã rơi lệ. “Tống Uẩn, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.” Hóa ra lời hứa của nam nhân lại ngắn ngủi đến vậy. Chưa đầy hai tháng, ta đã thấy hắn cùng biểu muội của hắn kìm lòng không đặng.
Tỷ Muội Cùng Trọng Sinh Ta là hổ nữ nhà tướng, còn muội muội ta là “trà xanh” nhà tướng. Kiếp trước, ta gả vào nhà văn nhân, sống một đời mòn mỏi; nàng gả vào phủ tướng quân, bị bạo hành đến chết. Sống lại một đời, chúng ta nhìn nhau cười, trong lúc chọn phu liền tráo đổi bát tự. Sau khi thành thân, tên phu quân bạo hành nàng kiếp trước thấy ta thì rút vào góc, yếu ớt chỉ vào gã gia nhân bị ta đánh mà nói: “Đánh hắn rồi thì không được đánh ta đâu đấy…” Ta đáp: “Thuận tay mà thôi.”
Hành Trình Vươn Lên Của Kế Thất Hầu Môn Đích mẫu muốn gả ta cho Vương đại nhân đã hơn 60 tuổi. Ta xoay người, đi quyến rũ Trấn Bắc hầu. Hầu gia đích thân đến cửa cầu thân, muốn nạp ta làm kế thất. Di nương ta lo lắng không thôi, nắm tay ta than ngắn thở dài: Hầu phủ quy củ nghiêm khắc, hậu viện lại đông đúc thiếp thất. Ta thân là thứ nữ, e rằng khó lòng ứng phó, thậm chí còn mất cả tính mệnh. Ta an ủi di nương: “Dù sao cũng là làm thiếp thất, chẳng thà chọn nhà quyền thế mà gả vào.” “Bảo hổ lột da làm liều một phen, biết đâu phú quý rơi trúng đầu ta.”
Khinh Vân Yểu Năm cả nhà bị tịch biên gia sản, a nương vội gửi ta đến nhà họ Tống làm biểu cô nương. Lão thái thái đồng ý, đợi đến khi cập kê sẽ tìm một gia đình tốt gả ta đi. Ta vốn tưởng mình gặp được người tốt, cuộc sống từ nay sẽ ổn định. Nhưng đến một hôm ta say trong tiệc rượu, biểu huynh lại mò lên giường ta. Lúc bị bắt gian tại trận, vị biểu tẩu xưa nay hiền thục của ta đập vỡ tách trà, lão thái thái mặt mũi từ bi cũng oán thán gia môn bất hạnh. Duy chỉ vị biểu huynh phong quang vô hạn của ta là ung dung thoả mãn mặc lại áo trong. Ngày hôm sau, một cỗ kiệu nhỏ đi vào cửa hông Tống gia. Biểu tẩu biến chủ mẫu, biểu huynh thành phu quân. Còn ta, trở thành một tiểu nương bị người người phỉ nhổ.
Kinh Hỉ Dành Cho Phu Quân Bội Bạc Phu quân vừa trọng sinh đã nói muốn bỏ ta để cưới biểu muội của hắn. Bà mẫu sợ đến mức tát hắn một cái: “Biểu muội của ngươi bây giờ đã là quý nhân trong cung, ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như thế là muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?” Phu quân ngẩn ngơ. Hắn không biết, ta đã trọng sinh trước hắn bốn năm, biểu muội của hắn sớm đã bị ta đưa vào cung rồi. Kiếp trước, phu quân thiên vị biểu muội, hết lần này đến lần khác mưu hại ta. Kiếp này, ta muốn xem hắn có đủ bản lĩnh để hại hoàng đế không? À, đợi đến khi hắn phát hiện mình đã bị ta thiến từ lâu, chắc chắn sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Trư Kiến Sầu Cùng Thêu Hoa Nương Tử Tỷ tỷ ngưỡng mộ thiếu gia nhà họ Điền, tự nguyện bán mình vào làm nha hoàn. Nhưng ngày mai, Lục tiêu đầu sẽ đến rước dâu. Vì vậy, ta bị ép mặc vào bộ giá y không vừa, bị đẩy lên kiệu hoa. Đêm đến, một đôi tay khớp xương rõ ràng vén khăn voan trên đầu ta. Ta ngước lên, đối diện với một đôi mắt hổ mơ màng say rượu. Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của Lục Xuyên từ mơ hồ, nghi hoặc, rồi trở nên tỉnh táo. Hắn hỏi: “Ngươi là ai?” Ta đáp: “Tỷ phu, ta là thê tử của ngươi.” Hắn cười giận dữ: “Thời này cái gì cũng thu nhỏ, ngay cả thê tử của ta cũng thu nhỏ hay sao?”
Báo Thù Thành hôn được một năm, ta có thai, phu quân mừng rỡ khôn xiết, đặc biệt đưa ta về nhà mẹ để báo tin vui. Nhưng trên đường lại gặp phải sơn tặc, chàng vì bảo vệ ta mà trúng nhiều mũi tên, chet ngay tại chỗ. Vương phi phủ An vương biết chuyện, đích thân đến an ủi ta, còn thường xuyên mời ta vào phủ tụ họp. Tấm lòng giúp đỡ giữa lúc hoạn nạn ấy khiến ta cảm kích, liền lấy ân báo ân, giúp nàng xử lý không ít chuyện hậu viện âm u. Một ngày nọ, ta đ//ánh rơi đồ, quay lại viện của Vương phi để tìm thì vô tình nghe lén được nàng đang nói chuyện với tâm phúc. Thì ra đám sơn tặc năm đó chính là do Vương phi sai đến. Chỉ vì Hoàng hậu từng khen ta thông minh, từng có ý định ban hôn ta cho An vương. Sau đó, ta quỳ trước Hoàng đế trẻ tuổi: “Thiếp thân không cần ban thưởng, chỉ muốn mạng sống cả nhà nàng ta.”
Số Phận Của Bốn Nha Hoàn Năm ta mười bảy tuổi, lão phu nhân đưa ra hai con đường cho đám đại nha hoàn trong viện: Hoặc là làm thiếp cho các vị gia trong nhà, hoặc là gả làm vợ cho quản sự ở ngoại viện. Bốn người chúng ta, ba người chọn làm thiếp, chỉ có Thu Sương chọn gả cho quản sự. Nàng từng hỏi ta vì sao, ta chỉ cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ: “Bởi vì ta không muốn con cái của mình sau này phải làm nha hoàn nữa.”
Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”
Phượng Hoàng Tái Sinh Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, là mẫu thân của hai thiên kim – một thật, một giả. Ngày thiên kim thật trở về, ta trông thấy những dòng chữ hiện lên trên đầu nàng. “Thiên kim thật thật đáng thương, trải qua muôn vàn khổ nạn tìm về với cha mẹ ruột, nhưng họ lại càng yêu quý thiên kim giả hơn, khiến nàng bị hành hạ đến chết.” “May thay, sau khi thiên kim thật chết đi, bọn họ mới tỉnh ngộ, giết chết thiên kim giả để báo thù, từ đó sống trong nỗi đau suốt phần đời còn lại.” Ta nhìn hai cô nương vừa tròn mười sáu tuổi trước mặt, thầm nghĩ: “Đều phải chết sao? Không! Một người cũng không thể chết!”
Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý Người ôn văn nhã nhặn như phu quân của ta lại dùng của hồi môn của ta để nuôi dưỡng ngoại thất suốt mười sáu năm.Đứa con trai nhỏ mà ta hết lòng dạy dỗ không chỉ là con riêng của ngoại thất;Mà còn căm hận ta ngăn cản bọn họ đoàn tụ, ngày đêm mong muốn ta ch.ết đi.Tâm ta như tro tàn, chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn hy vọng.Khi định rút trâm tự vẫn, ta bỗng chốc tỉnh ngộ.Nếu ta tự sát, chẳng phải là để cho gian phu dâm phụ nhởn nhơ sung sướng sao?Chờ gì đến kiếp sau? Đời này ta phải báo thù!
Ngựa Gầy Dương Châu Mẹ tìm đến ta than khóc, nói rằng cha đã dẫn một nữ tử từ bên ngoài về nhà, bề ngoài gọi là nghĩa nữ, nhưng hai người lại vụng trộm qua lại. Ta khuyên bà đuổi người đó đi, nhưng bà lại quay đầu kể hết cho cha. Vì vậy, cha đã nổi trận lôi đình, ép ta phải gả cho một lão già góa vợ để làm kế thất. Sau khi chết một cách thê thảm, ta mới biết rằng mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết. Mẹ ta chính là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha mang về lại là nữ phụ ác độc. Dù mẹ ta bị người hại đến tan cửa nát nhà, bà vẫn chọn tha thứ, thậm chí trước khi đối phương qua đời còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc. Sống lại một lần nữa, mẹ lại tìm đến ta than khóc: “Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, bảo là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy không đúng…” Chưa đợi bà nói xong, ta liền mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chẳng qua chỉ muốn tìm người để bầu bạn cùng mẹ thôi.”
Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.
Giành Giật Sinh Cơ Ta đã mất đi sự trong sạch. Là do thứ muội hại. Mẹ ta biết rõ, nhưng vẫn quyết định để nàng thay ta gả cho Thái tử. Ngày trước khi nàng xuất giá, ta thức tỉnh. Lúc này ta mới hiểu được hóa ra mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi. Sau khi thứ muội trở thành Thái tử phi, người chết đầu tiên chính là ta. Ta: Cứ mặc kệ đi, dù sao cũng đều phải chết, tất cả đều cùng hủy diệt đi. Kể cả ta. Tất cả đều phải chết.
Khi mẹ mang thai tôi, bố tôi lại cưới thiên kim của sếp để tiến thân. Hai mươi mấy năm sau, ông ta bảo tôi nhường bạn trai của mình cho con gái của thiên kim.Từ nhỏ, tôi đã biết gia đình mình không giống người khác, nhà tôi không có bố.Bố tôi đã leo lên được một vị trí cao hơn, khi mẹ còn đang mang thai tôi, ông ta đã vội vã cưới thiên kim của sếp.Hiểu biết của tôi về ông ta chỉ dừng lại ở đó, tôi không biết ông tên gì, bao nhiêu tuổi, hay trông như thế nào.Cho đến khi bà ngoại tôi lâm bệnh nặng, bệnh viện số 1 nói rằng ca phẫu thuật của bác sĩ Lâm đã được xếp lịch một tháng sau. Bạn trai tôi muốn giúp tôi đẩy lịch nhưng anh ấy chỉ là bác sĩ nội trú, không có nhiều quyền lực.Nhìn bà ngoại ngày càng yếu đi, dì họ của tôi vô tình nói lỡ miệng, “Hay là để Châu Ngư liên lạc với bố nó thử xem, biết đâu lại có giường bệnh.”Lúc đó tôi mới biết, thì ra bố tôi sống cùng thành phố với tôi và còn có mối quan hệ khá lớn trong bệnh viện số 1.Bà ngoại quát dì, bảo bà đừng nói nhảm, “Không chữa thì thôi, mẹ đã sống đến tuổi này cũng đủ rồi.” Tôi đóng cửa, hỏi dì họ tên của ông ta.Phương Kiến Nghiệp, thì ra bố tôi tên là Phương Kiến Nghiệp.Tôi tìm kiếm cái tên này trên công cụ tìm kiếm, xuất hiện nhiều bài báo, trên trang web chính thức còn có cả số điện thoại liên lạc của ông ta.Điện thoại được kết nối.“Alo, ai đấy?”“Con là Châu Ngư,” móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, “Bố ạ.”
Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…
Mỹ Nhân Cổ Vì chu cấp cho phu quân đọc sách, ta đã lén lút đến quỷ thị bán cổ trùng. Hôm nay lại có một vị khách kỳ lạ ghé qua, hắn hỏi mua loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai. Mặc dù hắn che kín mặt, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Người này, chính là phu quân của ta.
Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.
Hồi Kết Của Kẻ Thứ Ba Khi Lâm Nguyệt Trì xuất hiện trong lễ đính hôn của tôi và Giang Tiện và mặc chiếc váy cùng dòng thiết kế với tôi. Tôi đã biết, cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Tiện sẽ không thể thành. Con gái của tiểu tam từng cướp bố tôi từ tay mẹ tôi như cô ta sẽ giống như mẹ mình, cũng sẽ cướp Giang Tiện từ tay tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không để cô ta đạt được mục đích. Tôi đã tự tay phá tan lễ đính hôn mà mình dày công chuẩn bị. Nhanh chóng rời khỏi thành phố A. Chị đây không chơi nữa.