Gia Đấu

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!

Trưởng Thư Nan Vi

Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!

Nhạ Bạch

Nhạ Bạch Ta, trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang, họ Thôi tên Âm, từ nhỏ lớn lên tại nhà ngoại. Năm mười bảy tuổi, bọn họ mới đón ta hồi kinh, ai nấy đều vẻ mặt hiền từ, nhân hậu. Nhưng sau lưng, tổ mẫu lạnh nhạt, phụ thân chán ghét, kế mẫu Tô thị thì miệng nam mô bụng bồ dao găm. Huynh trưởng cùng mẹ cùng cha với ta thì lạnh lùng cảnh cáo: “Thôi Âm, muội phải biết an phận thủ thường, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho muội.” Tiểu muội cùng cha khác mẹ thì ngây thơ hoạt bát, cười nói dịu dàng: “Tỷ tỷ lớn lên ở nông trang quê mùa, y phục trên người đều lỗi thời cả rồi. Muội có mấy bộ không mặc nữa, tỷ cứ lấy mà dùng.” Bọn họ còn định gả ta cho công tử phủ Quận Công, kẻ từng đánh ch//ết chính thê của mình, làm kế thất. …… Trước khi vào kinh, ta vốn đã tính sẵn chuyện treo cổ tự tận. Chỉ là, tiểu tỳ Hoè Hoa đã liều mạng ôm lấy chân ta khóc lóc cầu xin— “Tiểu thư! Tiểu thư đừng chết mà! Người nhà họ Thôi ở kinh thành đã cho người tới đón, chúng ta vào kinh tìm niềm vui đi!” Ta bệnh rồi, mắc chứng cuồng loạn, đối với nhân sinh chẳng có chút gì gọi là hứng thú. Khi phát bệnh, chỉ có giết người mới khiến ta cảm thấy khoái lạc. Vậy thì… hy vọng bọn họ có thể mang lại niềm vui cho ta.

Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ

Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ Sau khi thiên kim thật trở về nhà, tôi bị bố mẹ hào môn và bảy người anh trai đuổi ra khỏi nhà. Tôi dựng sạp bói toán ở chợ đêm. Thiên kim thật đá đổ sạp bói của tôi, còn hùng hổ tuyên bố sẽ dùng tiền đè chết tôi. Cô ta không biết, tôi mang mệnh cách Tỳ Hưu. “Nhà các người sắp phá sản rồi.” Lời tôi nói ứng nghiệm. Bảy người anh trai đuổi theo xin lỗi: “Em gái, xin em hãy giúp nhà họ Diệp chúng ta vực dậy!”

Cẩm Tâm Kế

Cẩm Tâm Kế Vào ngày thành thân, ta uống bát canh mẫu thân đưa, bụng đột nhiên quặn đau. Ngồi trong nhà xí cả một canh giờ mới ra, thì đội ngũ nghênh thân đã đi biệt tăm. Mẫu thân nói: “Biểu muội con mệnh khổ, để nó thay con gả cho Thế tử đi.” Ta ngoài mặt đầy uất ức: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái ruột của người?” Nhưng trong lòng thì mừng đến nỗi hoa nở, cái tên nam nhân tàn bạo kia, nàng ta thích thì cứ lấy.

Chủ Mẫu Hạ Gia

Chủ Mẫu Hạ Gia  Mẫu thân đột nhiên thay đổi. Bà luôn bảo ta phải nhẫn nhịn nhưng hôm nay khi đích tỷ làm gãy trâm cài, bà lại tát đích tỷ một cái thật mạnh. “Ta đã muốn tát cái mặt này từ lâu rồi.” “Cái thứ gì mà cũng dám ngang ngược trước mặt ta.” Bà dịu dàng ôm lấy ta, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm lạ lùng. “Ngoan, mẫu thân sẽ không để ai bắt nạt con nữa.” Bà không còn sợ tổ mẫu, không còn nhẫn nhịn cô mẫu. Mọi người đều nói mẫu thân bị điên nhưng ta lại thích bà như thế này hơn.

Tỷ Muội Không Đổi Gả

Tỷ Muội Không Đổi Gả   Kiếp trước, ta và tiểu muội đều bị phụ thân gả cho nhi tử của ân nhân. Ta lấy Bùi Hạo Luân, kẻ giỏi võ, còn tiểu muội gả cho Giang Văn Tuyên, người tinh thông văn chương. Thế nhưng, sau khi thành thân, Bùi Hạo Luân thô bạo cuồng ngạo, dung túng ngoại thất của hắn là nữ nhân man di, lột da chó của ta ngay trước mắt. Ta vì căm phẫn mà sinh bệnh, lúc lâm bồn lại bị băng huyết mà khó sinh qua đời. Còn tiểu muội vốn hiếu động, nhưng Giang Văn Tuyên lại là kẻ câu nệ lễ nghi, xem thường nàng vì quá mức tự do phóng khoáng. Sau khi thành thân, hắn suốt ngày cùng biểu muội đối thơ xướng họa, để mặc tiểu muội bị giam cầm trong khuê phòng tịch mịch mà u uất qua đời. Lần nữa mở mắt ra, ta và tiểu muội vậy mà quay trở về thời điểm Bùi, Giang hai nhà tới cửa cầu hôn. Tiểu muội nhìn ta đầy mong chờ: “Tỷ tỷ, kiếp này ta gả vào Bùi gia, tỷ gả vào Giang gia đi!” Ta giơ tay vỗ mạnh lên đầu nàng một cái. “Ngốc nghếch, còn gả cái gì mà gả! Kiếp trước chưa chịu đủ đau khổ sao?!”

Ta Không Sống Lại

Ta Không Sống Lại Sau khi cùng người trong lòng định thân, ta bị khuê mật hãm hại, bị ép gả cho huynh trưởng của nàng. Nàng toại nguyện, gả cho vị hôn phu vốn thuộc về ta. Sau khi thành thân, trượng phu chưa từng chạm vào ta, ngày đêm hoang lạc cùng nam nhân. Bà mẫu mắng ta là con gà mái không biết đẻ trứng. Chỉ vì nhiễm phong hàn, ta bị giam trong tiểu viện chờ ch.t. Lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, có kẻ nói có thể giúp ta trọng sinh. Ta khẽ lắc đầu, cự tuyệt.

Tháng Tháng Bình An

Tháng Tháng Bình An Lục Mạnh Niên là xung hỉ đồng dưỡng phu mà cha ta mua về cho ta. Hắn lớn lên tuấn mỹ, từ nhỏ ta đã thích quấn quýt bên hắn. Lại còn dựa vào thân phận mà tùy ý làm càn với hắn. Cho đến một ngày, ta đột nhiên nhìn thấy vô số chữ bay lơ lửng trên không trung: [Nữ phụ ác độc này có thể biết xấu hổ một chút mà đừng quấn lấy nam chính nữa không! Nàng ta chẳng lẽ không nhìn ra mỗi lần gặp nàng, nam chính đều chán ghét đến mức lạnh mặt sao!] [Nàng ta còn đối xử tệ bạc với nam nữ chính! Bảo sao khi nam chính trở về kinh và khôi phục thân phận thái tử, hắn lập tức muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với nhà họ Tạ!] Ta đầu óc chậm chạp, không hiểu được mấy câu này. Định đi tìm Lục Mạnh Niên để hỏi. Không ngờ lại vô tình nghe được hắn nói chuyện với thuộc hạ: “Điện hạ, trước khi hồi kinh có cần báo cho người nhà họ Tạ biết thân phận không?” “Không cần nhiều lời.” Lục Mạnh Niên cụp mắt, thần sắc lạnh nhạt: “Ban thưởng vạn lượng hoàng kim, cô lập tức cùng Tạ gia không còn quan hệ gì nữa.” Lúc đó, ta mới chậm chạp nhận ra. Thì ra Lục Mạnh Niên chính là nam chính. Còn ta, chính là nữ phụ ác độc mà hắn hận thấu xương, sau này còn bị hắn diệt cả nhà.

Tri Ngọc

Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”

Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc

Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc Ta là một tiểu đầu bếp trong Phong Nguyệt Lâu, tình cờ nhận nuôi nữ phụ ác độc chính là thiên kim thật. Hệ thống bảo rằng ngày sau nàng ta sẽ cướp lấy cơ hội của nữ chính, moi tim gan phổi thận của nàng chỉ để vững vàng giữ lấy vị trí trắc phi của nam chính. Nàng ta là một kẻ si mê đến cực đoan, tuyệt đối không thể giữ lại! Ta như nước đổ đầu vịt, vớt từ trong nồi ra một bát mì Dương Xuân đang nghi ngút khói, rắc chút hành lá, nhỏ thêm ít dầu thơm, cuối cùng còn đập thêm một quả trứng. Sau đó, ta nghi ngờ nhìn tiểu bánh bao đang chảy nước miếng bên bếp. Nàng đang hì hục đạp chân ngắn, mắt sáng rực như sao mà bò lên trên nồi. “Mẫu thân, mì mì, thơm quá!” Chỉ có vậy? Nữ phụ ác độc?

Hoa Tàn Máu Lệ

Hoa Tàn Máu Lệ Khi ta tìm thấy tiểu thư ở bãi tha ma, cơ thể của nàng đã bị nữ xuyên không chiếm đoạt. Nữ xuyên không hứa rằng sẽ giúp tiểu thư báo thù, nhưng khi vào được phủ Tể tướng, nàng lại tha thứ cho tất cả những kẻ đã làm hại tiểu thư: “Tể tướng phụ thân trước đây không cố ý hại chết thân mẫu của tiểu thư nhà ngươi, nên tha thứ cho ông ấy đi.” “Chủ mẫu ngày ngày tặng ta cao hương phấn thơm, cho ta ăn sơn hào hải vị, quả thực không giống người cay nghiệt như tiểu thư nhà ngươi từng nói.” “Trương lang đối xử với ta rất tốt, hắn lãng tử quay đầu, cũng thật khó có được. Chắc chắn là do tiểu thư nhà ngươi trước đây hay ghen tuông quá thôi!” Nữ xuyên không được mọi người yêu quý, được cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bỏ qua mối thù của tiểu thư, đắc ý nói: “Là tiểu thư nhà ngươi đáng ghét, bị mọi người chán ghét nên mới bị hại, cũng là đáng đời! Ngươi xem, ta thay nàng sống, mọi người đều yêu mến ta, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích ta! Hiện tại, ta chính là trung tâm của mọi người, là bảo bối được cưng chiều nhất!” Nhưng nàng không biết, công chúa trong cung cách đây không lâu bị bỏng nặng trong một trận hỏa hoạn, cần một làn da hoàn hảo của mỹ nhân để hóa trang. Tiểu thư trước đây chịu cảnh ngược đãi, thân hình gầy gò, làn da khô ráp. Hiện tại, những kẻ đó cưng chiều nàng, chỉ để dưỡng cho làn da trở nên hoàn mỹ, căng mịn. Bây giờ, làn da của nàng đã được chăm sóc rất khá, rất bóng loáng.

Sở Ngu

Sở Ngu Ngày sinh nở, phu quân và bà mẫu đã âm thầm thông đồng với bà đỡ. Chỉ đợi ta sinh hạ nhi tử, lập tức sẽ thực hiện “lưu tử bỏ mẫu”. Bằng cách đó, bọn họ vừa lấy được của hồi môn của ta, lại có thể danh chính ngôn thuận rước tiểu thanh mai không thể sinh con của hắn về làm thê. Đúng là một mũi tên trúng ba đích. Nhưng điều mà bọn họ không biết, chính là ta cũng đã mua chuộc gã sai vặt thân cận của phu quân. Một khi nhi tử chào đời, phu quân sẽ vì quá vui mừng mà uống say, sau đó “tình cờ” ngã xuống hồ nước mà chết đuối. Đúng lúc thực hiện kế hoạch “lưu tử bỏ phụ”. Rốt cuộc, ai mà không muốn có một cuộc sống làm chủ mẫu của Hầu phủ, góa chồng, có nhi tử lại sở hữu gia tài kếch xù?

Nhạc Vô Cữu

Nhạc Vô Cữu Tỷ tỷ ta để lại hai đứa con nhỏ, rồi qua đời. Mẹ cầu xin ta gả cho tỷ phu để nối dõi. Ta không vòng vo, nói thẳng: “Cháu trai quý giá, nếu không nghe lời, có thể đánh không?” Mẹ gật đầu liên tục: “Đương nhiên là được.” “Cháu gái yếu đuối, nếu phạm lỗi, có thể mắng không?” “Không thành vấn đề.” Cuối cùng, ta hỏi: “Còn tỷ phu thì sao? Từ lâu đã thấy không ưa rồi, có thể đánh không?” Mẹ lau mồ hôi: “Cái này phải hỏi mẹ chồng con, dù gì nó cũng không phải do ta sinh ra…”

Mỹ Nhân Cổ

Mỹ Nhân Cổ Vì chu cấp cho phu quân đọc sách, ta đã lén lút đến quỷ thị bán cổ trùng. Hôm nay lại có một vị khách kỳ lạ ghé qua, hắn hỏi mua loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai. Mặc dù hắn che kín mặt, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Người này, chính là phu quân của ta.

Phượng Hoàng Tái Sinh

Phượng Hoàng Tái Sinh Ta cùng với huyện chủ giận dỗi bỏ đi, bị sơn tặc bắt cóc đưa vào miếu hoang.Nghe nói đêm đó, toàn thành lật tung để tìm kiếm, Thái Tử tìm người đến phát điên.Lúc trời sáng, Thái Tử cuối cùng cũng dẫn người xông vào miếu hoang, ôm huyện chủ vừa tìm lại được vào lòng, hối hận xin lỗi.Phu quân ta đứng bên cạnh, mãn nguyện nhìn cảnh tượng ấy, còn ta, vì một đêm kinh hoàng mà sảy thai.Về sau, ta vô tình phát hiện huyện chủ cảm kích phu quân ta:“Nếu không phải nhờ huynh sắp đặt vụ bắt cóc kia, Thái Tử sẽ không bao giờ nếm trải cảm giác mất đi ta. Giờ hắn quý trọng ta vô cùng, chỉ không ngờ phu nhân của huynh lại nhát gan đến mức sảy thai.”Phu quân ta nói: “Đó là do tiện nội vô dụng. Khi ấy bắt cóc nàng ấy cùng chỉ để tránh bị Thái Tử nghi ngờ, chẳng ngờ lại nhu nhược đến mức mới bị nhốt một đêm đã mất cả con.”“Huyện chủ là phượng hoàng bay cao, còn nàng chỉ là chim sẻ nhỏ nơi khuê phòng. Được góp phần giúp huyện chủ trở thành Thái Tử phi, đó là phúc phận của nàng ấy.”Giữa cơn bi phẫn, ta bị đẩy xuống đài cao.Lần nữa mở mắt, ta lại quay về đêm bị bắt cóc ấy!

Nàng Là Sự Cứu Rỗi

Nàng Là Sự Cứu Rỗi Hồi nhỏ ta bị bệnh sốt cao, đích tỷ lo lắng cho ta nên sau khi thành thân đã gả ta cho tiểu thúc tử của mình. Phu quân ta chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng, ngày ngày chỉ biết trêu mèo chọc chó. Tỷ phu là người thanh lãnh tự kiềm chế, ngay thẳng chính trực nhưng lại bị một nữ tử yếu đuối quấn lấy, hắn do dự không quyết, dây dưa không dứt, cho đến khi nữ tử kia mang thai. Đích tỷ đau lòng lắm, nhìn thấy phu quân ta tay xách lồng chim, lắc lư đi lại, liền nhắm mắt thở dài, hỏi ta: “Hai tỷ muội chúng ta không thể mãi chôn chân ở đây, có đi không?” Ta quay đầu nhìn phu quân ngu ngơ của mình, gật đầu, dứt khoát nói: “Đi.” Tỷ tỷ đi đâu, ta đi đó. Ngay khi hai ta đang chuẩn bị bỏ trốn thì phát hiện phu quân ta đang kề dao vào cổ đại ca, mắt liếc xéo, môi cong lên, ánh mắt lạnh lùng: “Đi, quỳ xuống xin lỗi đại tẩu rồi mau chóng giải quyết nữ tử đó đi.” Chàng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không thì nàng dâu của lão tử cũng muốn chạy.” Sau đó nhìn về phía ta đang run rẩy trong góc, tủi thân nói: “Vãn Vãn, nàng không cần ta nữa sao?”

Hồi Kết Của Kẻ Thứ Ba

Hồi Kết Của Kẻ Thứ Ba  Khi Lâm Nguyệt Trì xuất hiện trong lễ đính hôn của tôi và Giang Tiện và mặc chiếc váy cùng dòng thiết kế với tôi. Tôi đã biết, cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Tiện sẽ không thể thành. Con gái của tiểu tam từng cướp bố tôi từ tay mẹ tôi như cô ta sẽ giống như mẹ mình, cũng sẽ cướp Giang Tiện từ tay tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không để cô ta đạt được mục đích. Tôi đã tự tay phá tan lễ đính hôn mà mình dày công chuẩn bị. Nhanh chóng rời khỏi thành phố A. Chị đây không chơi nữa.

Ly Miêu Hoán Thái Tử

Ly Miêu Hoán Thái Tử Phu quân ta, nhân lúc ta ngủ mê sau sinh, đã để biểu muội của hắn tráo đổi con gái ta. Nhưng nhân lúc nàng ta đắc ý ngủ quên, ta đã tráo đổi lại, đem con ta về. Biểu muội ngày ngày hành hạ chính con gái ruột của mình, trong khi dồn hết tình yêu thương cho con gái của ta. Ta vừa nhìn vừa lau nước mắt, quả thật là bi kịch nhân gian. Đáng đời.

Mưu Kế Trong Hầu Phủ

Mưu Kế Trong Hầu Phủ Phu quân Tề Yến của ta đã tòng quân suốt 15 năm. Ngày hắn trở về lại mang theo một nữ nhân cùng hai nam một nữ. Trưởng tử của nàng còn lớn hơn đôi long phụng thai của ta đến ba tháng. Nhưng ta chẳng hề tức giận. Bởi lẽ, trong cuộc hôn nhân này, ai tính toán ai, ai chịu thiệt hơn, vẫn chưa thể kết luận.