Gia Đấu

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!

Hoa Tàn Máu Lệ Khi ta tìm thấy tiểu thư ở bãi tha ma, cơ thể của nàng đã bị nữ xuyên không chiếm đoạt. Nữ xuyên không hứa rằng sẽ giúp tiểu thư báo thù, nhưng khi vào được phủ Tể tướng, nàng lại tha thứ cho tất cả những kẻ đã làm hại tiểu thư: “Tể tướng phụ thân trước đây không cố ý hại chết thân mẫu của tiểu thư nhà ngươi, nên tha thứ cho ông ấy đi.” “Chủ mẫu ngày ngày tặng ta cao hương phấn thơm, cho ta ăn sơn hào hải vị, quả thực không giống người cay nghiệt như tiểu thư nhà ngươi từng nói.” “Trương lang đối xử với ta rất tốt, hắn lãng tử quay đầu, cũng thật khó có được. Chắc chắn là do tiểu thư nhà ngươi trước đây hay ghen tuông quá thôi!” Nữ xuyên không được mọi người yêu quý, được cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bỏ qua mối thù của tiểu thư, đắc ý nói: “Là tiểu thư nhà ngươi đáng ghét, bị mọi người chán ghét nên mới bị hại, cũng là đáng đời! Ngươi xem, ta thay nàng sống, mọi người đều yêu mến ta, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích ta! Hiện tại, ta chính là trung tâm của mọi người, là bảo bối được cưng chiều nhất!” Nhưng nàng không biết, công chúa trong cung cách đây không lâu bị bỏng nặng trong một trận hỏa hoạn, cần một làn da hoàn hảo của mỹ nhân để hóa trang. Tiểu thư trước đây chịu cảnh ngược đãi, thân hình gầy gò, làn da khô ráp. Hiện tại, những kẻ đó cưng chiều nàng, chỉ để dưỡng cho làn da trở nên hoàn mỹ, căng mịn. Bây giờ, làn da của nàng đã được chăm sóc rất khá, rất bóng loáng.

Mỹ Nhân Cổ Vì chu cấp cho phu quân đọc sách, ta đã lén lút đến quỷ thị bán cổ trùng. Hôm nay lại có một vị khách kỳ lạ ghé qua, hắn hỏi mua loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai. Mặc dù hắn che kín mặt, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Người này, chính là phu quân của ta.

Thiên Kim Thật Giả Tôi trở về nhà.

Cổ Nữ Sáng ngày thi đại học, mẹ kế bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi. Kết quả là trong lúc thi, cả phòng thi đều nghe thấy tiếng hét thảm thiết của em gái tôi! Nó quần áo xộc xệch, hoảng loạn lao ra khỏi nhà vệ sinh…

Phu Quân Vạn Quan Phu quân bệnh nặng, đại phu nói vô phương cứu chữa. Nếu tán gia bại sản, dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ, có lẽ sẽ kéo dài được mạng sống thêm nửa năm. Nhớ đến vị thảo dược “huyết khô thảo” mà hắn đã bỏ vào thuốc của ta, nước mắt ta lặng lẽ rơi, lắc đầu từ chối. Sau một tang lễ, ta trở thành chủ nhân của khối tài sản khổng lồ. Ngoại thất dẫn theo một đứa con tới nhà, đòi chia tài sản. Ta chỉ phẩy tay, ra lệnh cho người đuổi bọn họ đi. “Thứ mèo chó gì cũng dám tự nhận là người nhà! Phu quân ta, Thẩm Hạc Sơn, vốn là một quân tử đoan chính, sao có thể làm ra chuyện nuôi ngoại thất bên ngoài được?”

Triều đại Thanh Phong, tại khu chợ thành Lưu Vân, có rất nhiều người tụ tập, tiếng la hét chửi rủa vang lên khắp nơi!“Vân Hạo đêm qua tại thanh lâu giết chết mười gái điếm, thủ đoạn tàn nhẫn, theo luật pháp triều đình, phải chịu trăm roi sau đó chém đầu để răn đe!”Sau khi binh lính phủ thành chủ hô to, bỗng nhiên dùng roi sắt trong tay đánh mạnh xuống.“Chát!”Roi sắt đánh làm da thịt Vân Hạo rách toạc, cơn đau khủng khiếp lan khắp cơ thể, phát ra tiếng kêu thảm thiết.Roi sắt cứ thế đánh từng lần từng lần một.Tiếng thét xé lòng vang vọng tại khu chợ.“Đánh hay lắm, thằng súc sinh này đáng chết!”

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…

Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân Tiêu gia Vân Chước, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, nay thân nhân bất ngờ tìm đến, ép nàng hồi kinh để trở thành cái gai trong mắt mọi người. Thân nương khinh thường, nói nàng thô bỉ, không biết một chữ to. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã đảo tung giới danh sư kinh thành, nổi danh với tài năng nói từ nói phú, đoán mệnh giải vận, khiến ai ai cũng phải kính nể. Bạch liên hoa chê bai nàng độc ác? Nàng lại khiến tiếng thơm vang xa, để kẻ chê bai tức tối mà phải câm lặng. Đại ca từng thương hại nàng, nghĩ rằng mấy năm nay nàng sống khốn khó, thất vọng vô cùng. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, châu báu vàng bạc sáng lóa, khiến hắn choáng váng. Nhị ca được mẫu thân bảo bọc, lòng dạ ác độc? Nàng kéo hắn đi gặp báo ứng, đối mặt với cơn thịnh nộ của thần quỷ! Tiểu đệ không chịu nhận tỷ? Trước vũ lực tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng phải cúi đầu nhận thua. Vân Chước không chỉ giỏi đoán mệnh, tinh thông tướng thuật, mà còn chiêm tinh thần, sửa phong thủy. Là môn chủ Thần Ẩn môn, nàng mang số mệnh đoản thọ và nghèo khó. Nhưng nàng quyết tâm thay đổi vận mệnh, kiếm thật nhiều tiền để an hưởng tuổi già. Quán nhỏ của nàng tại kinh thành nhanh chóng gây chấn động, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Không Nạp Thiếp Khi ta và phu quân Thôi Tầm thành thân, hắn từng thề rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp. Nếu trái lời, ắt sẽ chết không yên. Thế nhưng, mới ba năm trôi qua, đứa con riêng của hắn đã có thể gọi “cha, mẹ” rành rọt. Nhìn hắn ngủ say không chút phòng bị, ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi. Chết không yên lành, đây chẳng phải là lời hắn đã tự mình thề nguyện hay sao? Ta muốn dùng hành động nói cho hắn biết, những điều không thể làm được, thì đừng tùy tiện thề thốt.

Tĩnh Ninh Kiến Xuân Ta là thiếp của Nghiêm phủ. Ta luôn nhu thuận cung kính, với lão gia cũng có thể xem là tình thật ý chân. Nhưng nào ngờ, Nghiêm phủ lại bị tịch biên tài sản. Ngay lúc đó, ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, ta chỉ là thiếp. Thiếp thì không đáng bị liên lụy.

Mỗi Ngày Đều Hỏi Phu Quân Chết Chưa Ta là nữ tử có mệnh cứng rắn nhất chốn Kinh thành. Liên tiếp khắc chết ba vị hôn phu, ta bị gán cho danh xưng “độc nương tử”, không ai dám cưới. Vậy mà oái oăm thay, ta lại được ban hôn cho thế tử phủ Tĩnh An vương – kẻ ốm yếu nhiều bệnh nổi danh khắp thành. Mẫu thân ta lo lắng không nguôi, phụ thân ta ngày đêm thở dài than vãn. Trước ngày xuất giá, mỗi ngày ta đều không nhịn được mà hỏi một câu: “Hôm nay phu quân ch.t chưa?” Nào ngờ một câu nói đùa ấy, chẳng biết thế nào lại truyền vào đến tận phủ Vĩnh Bình hầu. Đêm tân hôn hôm đó, vị thế tử gia vốn bị liệt nằm giường, chân còn tật kia—lại bất ngờ đứng dậy. Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Nghe nói phu nhân ngày ngày đều mong ta ch.t sớm, siêu sinh sớm?”

Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết Hai ngày trước, mẹ chồng tôi lập một nhóm gia đình tên là “Tiêu gia một nhà thân thiết”. Trong nhóm có ba mẹ chồng, chồng tôi và ba chị gái của anh ấy. Lúc đầu, chồng tôi cũng thêm tôi vào nhóm, nhưng ngay sau đó mẹ chồng đã đá tôi ra. Tôi ngơ ngác hỏi chồng chuyện gì xảy ra, anh ấy ấp úng nói mẹ chỉ muốn gửi tin nhắn cho nhóm thôi nhưng lại nhầm tay, giờ nhóm đã giải tán rồi. Sau này tôi mới biết nhóm đó vẫn còn, chỉ có mỗi “người ngoài” như tôi là không có mặt. Rồi sau đó, mẹ chồng bị tai nạn xe, tôi lập tức bị kéo vào nhóm trong đêm. Chị cả: “@Em dâu, mẹ bị tiêu chảy ra quần rồi, mau tới đây!” Chị hai: “@Em dâu, viện phí chưa đóng, mau chuyển tiền đi!” Chị ba: “@Em dâu, một mình em sao chăm sóc nổi? Mẹ còn chưa có ai nấu cơm nữa. Ba mẹ em chẳng phải đã nghỉ hưu rồi sao? Bảo họ cùng tới giúp đi, dù sao cũng là người một nhà mà!” Tôi: “@Mọi người: Người một nhà? Thử gọi một tiếng mẹ nghe xem nào?” Chị cả: “?” Chị hai: Đầu cô bị vào nước à? Chị ba: “Đ.ệt!” Tiêu Bắc: “@Vợ, rút lại lời đó ngay!” Ba chồng: “Tố chất đâu?!!” Tôi: “Đã rời nhóm!”

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng Ngày thành thân, phu quân vì cứu ta mà bị thiêu ch.t trong biển lửa. Ta một mình gánh vác cả nhà chồng, thay hắn phụng dưỡng cha mẹ, nuôi lớn chất tử của hắn. Khi ta bệnh nặng hấp hối, người chồng đã ch.t từ lâu bỗng dẫn theo mẹ con ngoại thất xuất hiện. Thì ra hắn sớm đã thầm yêu ngoại thất, lại tham lam sính lễ hồi môn của ta. Hắn giả ch.t, lừa ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà hắn cả đời. Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày thành thân năm đó. Nhìn tân phòng ngập trong biển lửa, ta lặng lẽ khóa cửa lại. Muốn ch.t ư? Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn.

Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”

Tranh Đấu Hậu Trạch Biểu muội từ Sóc Châu vừa mới vào phủ, kế mẫu đã khuyên bảo ta phải đề phòng nàng. Nàng nhảy múa làm chân bị thương, vị hôn phu của ta liền lo lắng tìm danh y khắp nơi đến khám cho nàng. Kế mẫu nhân cơ hội này xúi giục, bảo ta hãm hại nàng trong yến tiệc Trâm Hoa. Ta đồng ý ngay. Nhưng kế mẫu không ngờ, cuối cùng người bị đuổi khỏi yến tiệc Trâm Hoa lại là con gái của bà.

Ve Hè Nói Chuyện Băng Giá Ba tôi là tổng giám đốc một công ty dược phẩm. Mỗi tháng ông ấy cho tôi 10 vạn tiền sinh hoạt, đến khi tôi vào đại học, con số ấy tăng thành 30 vạn. Yêu cầu duy nhất của ông là, đừng để em gái tôi biết đến sự tồn tại của tôi.

Khi mẹ mang thai tôi, bố tôi lại cưới thiên kim của sếp để tiến thân. Hai mươi mấy năm sau, ông ta bảo tôi nhường bạn trai của mình cho con gái của thiên kim.Từ nhỏ, tôi đã biết gia đình mình không giống người khác, nhà tôi không có bố.Bố tôi đã leo lên được một vị trí cao hơn, khi mẹ còn đang mang thai tôi, ông ta đã vội vã cưới thiên kim của sếp.Hiểu biết của tôi về ông ta chỉ dừng lại ở đó, tôi không biết ông tên gì, bao nhiêu tuổi, hay trông như thế nào.Cho đến khi bà ngoại tôi lâm bệnh nặng, bệnh viện số 1 nói rằng ca phẫu thuật của bác sĩ Lâm đã được xếp lịch một tháng sau. Bạn trai tôi muốn giúp tôi đẩy lịch nhưng anh ấy chỉ là bác sĩ nội trú, không có nhiều quyền lực.Nhìn bà ngoại ngày càng yếu đi, dì họ của tôi vô tình nói lỡ miệng, “Hay là để Châu Ngư liên lạc với bố nó thử xem, biết đâu lại có giường bệnh.”Lúc đó tôi mới biết, thì ra bố tôi sống cùng thành phố với tôi và còn có mối quan hệ khá lớn trong bệnh viện số 1.Bà ngoại quát dì, bảo bà đừng nói nhảm, “Không chữa thì thôi, mẹ đã sống đến tuổi này cũng đủ rồi.” Tôi đóng cửa, hỏi dì họ tên của ông ta.Phương Kiến Nghiệp, thì ra bố tôi tên là Phương Kiến Nghiệp.Tôi tìm kiếm cái tên này trên công cụ tìm kiếm, xuất hiện nhiều bài báo, trên trang web chính thức còn có cả số điện thoại liên lạc của ông ta.Điện thoại được kết nối.“Alo, ai đấy?”“Con là Châu Ngư,” móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, “Bố ạ.”

Chỉ Cần Con Được Bình An Khi tôi đau bụng và sinh non, Giang Hoài Tự bỏ mặc tôi, chạy đến bên người thanh mai của anh ta chỉ vì cô ấy có dấu hiệu sinh sớm. Cứ như vậy, con gái tôi vừa chào đời đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Anh ta an ủi tôi: “Con gái vẫn còn sống không phải sao? Nếu Nhược Tuyết xảy ra chuyện, cô ấy suýt chút nữa thì một xác hai mạng rồi.” Sau này, khi con gái tôi và con trai của người thanh mai cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, Giang Hoài Tự không chút do dự lựa chọn cứu con trai của cô ta trước. Và thế là, con gái tôi bị ngọn lửa nuốt chửng, chết trong đau đớn. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày con gái tôi gặp nạn.