Huyền Huyễn

Hãy sẵn sàng, sau khi đếm ngược kết thúc, bạn sẽ chào đón một cuộc sống hưu trí tuyệt vời nhé ~ “Tiếng đếm ngược của hệ thống vang lên trong đầu, Mạnh Chi Ý tràn đầy hy vọng chuẩn bị chào đón hưu trí.Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên bên tai, tiếp đó là một cơn đau nhói.Đầu óc quay cuồng, Mạnh Chi Ý chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mặt mình bị ai đó vỗ vài cái.Đầu óc ù ù.“Hôm nay chỉ là cảnh cáo nhỏ, nhớ lấy, lần sau đừng quấn lấy Thẩm Khuyết nữa, anh ấy là của Tống Vi.”Giọng nữ kiêu ngạo vang lên bên tai, Mạnh Chi Ý mơ màng tỉnh lại.Cô theo phản xạ ngẩng đầu, chưa hiểu tình hình thì thấy cô gái trước mặt đầy vẻ chế giễu nhìn mình, nói câu gì đó mà cô không nghe rõ, sau đó quay lưng bỏ đi với vẻ kiêu ngạo.Mạnh Chi Ý có chút ngẩn ngơ, chẳng phải cô đã hoàn thành 99 nhiệm vụ, chuẩn bị nghỉ hưu rồi sao? Tại sao mở mắt ra lại xuất hiện ở cảnh quen thuộc này.

Ba Mùa Xuân Rực Nắng Ba tôi mất tích trên đường đem bán con trâu già duy nhất trong nhà để mua áo ngực cho mẹ kế. Một tháng sau, ông trở về từ dưới vực, mình đầy thương tích. Ông còn nhớ tôi, nhưng lại quên mất người vợ trẻ mà ban đêm không rời nửa bước. Mẹ kế đóng cửa phòng, đòi ông đưa sổ tiết kiệm. Chẳng mấy chốc bà khóc lóc lao ra ngoài, đến cả tiền sính lễ chưa trả cũng không thèm lấy nữa. “Ba mày đúng là thứ không ra gì! Thân tàn ma dại như vậy rồi mà vẫn còn định làm chuyện đó với tao—” Trên áo bà một mảng đỏ loang lổ, nhìn như dính máu, lại giống như thịt vụn. Mẹ kế bỏ đi, người đánh tôi ít đi một, ban đầu tôi còn thấy nhẹ nhõm. Nhưng rồi tôi nhanh chóng phát hiện, ba có gì đó không đúng.

Ta nhặt được ba người nam nhân. Một là yêu quái, một là ma đầu, một là thần tiên. Cả ba người bọn hắn đều bị thương nặng, nằm rải rác trên cùng một ngọn núi ở chân núi, lưng chừng núi và đỉnh núi. Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, nhặt từ chân núi lên đỉnh núi, xe đã đầy. Được rồi, về nhà thôi.

Mùa xuân mưa lất phất.Thiếu niên thắt lưng mang một thanh kiếm gỗ, tay phải xách một cái giỏ tre cũ, lưng mang một bầu rượu, đi đôi giày cỏ, bước chân nhẹ nhàng, mặc cho gió thổi hoa đào rơi rụng trên tóc mai ướt và áo xanh rách rưới. Thiếu niên dung mạo điềm đạm, phong thái tao nhã.Thiếu niên vượt qua rừng, đội mưa, mắt sáng trong, tuổi chừng mười một, mười hai, cả đoạn đường gian nan.Cậu tên là Cố Dư Sinh.Một năm trước, đại yêu quái vào Thanh Bình Châu, nhân tộc gặp nguy nan.Đó là lần cuối Cố Dư Sinh nhìn thấy bóng lưng cha mình mang kiếm rời khỏi Thanh Vân Môn để trảm yêu, ánh mắt kiên định và hiền từ của ông in sâu trong trí óc.Giờ đây, dưới chân núi Thanh Bình, rừng hoa đào chỉ còn một ngôi mộ cô đơn.Những kỷ vật của Cố Dư Sinh về cha chỉ là một thanh kiếm gỗ và một bầu rượu.

Nguyền Rủa Người Thương Tôi sinh ra đã có thể chất quyến rũ, khi đạt đến cực điểm, trên cổ tay sẽ hiện lên những sợi chỉ đỏ chiêu tài. Chỉ đỏ đứt, tài sản của đàn ông sẽ tăng gấp đôi. Ở bên Cố Viễn Châu suốt 5 năm, hắn lúc nào cũng không kiềm chế nổi trước tôi. Hắn đã hôn đứt vô số sợi chỉ đỏ trên tay tôi, giá trị tài sản của hắn cũng tăng theo cấp số nhân. Vào ngày hắn trở thành người giàu nhất Bắc Kinh, thư ký của hắn bị bắt cóc. Hắn đẩy tôi cho bọn bắt cóc. “Cô ta trời sinh quyến rũ, chỉ cần chạm vào là mềm nhũn, là cực phẩm trong các cực phẩm.” “Quan trọng hơn, chỉ cần ngủ với cô ta một đêm, giá trị tài sản lập tức tăng vọt. Tôi có được vị trí này là nhờ ngủ với cô ta.” Sợ bọn bắt cóc không tin, hắn còn lấy video ân ái giữa tôi và hắn ra, đích thân dạy chúng cách hôn đứt chỉ đỏ. Tôi vừa khóc vừa hỏi hắn vì sao lại làm vậy. Hắn điềm nhiên trả lời: “Thể chất mị hoặc của cô vốn sinh ra để phục vụ đàn ông, dưới ai cô cũng sẽ vui vẻ.” “Chi Chi không giống, cô ấy thuần khiết, mạnh mẽ. Nếu bị người đàn ông khác chạm vào, cô ấy sẽ không sống nổi.” “Cô yên tâm, dù cô ngủ với bao nhiêu người đi nữa, tôi cũng sẽ không chê bai. Danh phận Cố phu nhân vẫn là của cô.” Hắn dẫn Hạ Chi Chi bỏ đi, còn quay lại dặn tôi tận hưởng cho tốt. Tôi mỉm cười nói “được”. Hắn không biết, tiếng “được” đó của tôi chính là khởi đầu đẩy hắn vào đáy sâu không lối thoát.

Hai Thế Giới Tôi là đứa nghèo rớt mồng tơi, chỉ mong tìm được chỗ nào thuê càng rẻ càng tốt. Anh môi giới nói như pháo rang, nước bọt bay tứ phía, hăng say giới thiệu: “Căn này đang có khuyến mãi: nhà không thang máy giảm 20%, nhà cũ kỹ thì giảm 50%, nhà từng có người mất thì giảm 70%, mà nếu mất kiểu thê lương ám ảnh thì… chỉ còn đúng 10% giá ban đầu!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc, hớn hở hỏi: “Có căn nào vừa cũ nát, không thang máy, chủ mất thảm khốc không anh?!” Và thế là tôi dọn vào chốn ở mới. Giá thuê mỗi tháng: âm 3.000 tệ. Vâng, bạn không nghe nhầm đâu – bên môi giới trả thêm tiền cho tôi. Đêm đầu tiên. Vòi nước trong nhà vệ sinh bỗng dưng ào ào chảy như sông mùa lũ. Đèn phòng ngủ nhấp nháy như sàn disco, tắt mở liên tục. Không chịu được nữa, tôi bật dậy, gắt lên với cái bóng lập lờ trong góc phòng: “Điện giá thương mại: một tệ hai một số đó nha!” “Nước cũng không rẻ đâu: năm tệ rưỡi một khối!” “Tiền mấy thứ đó, anh tính trả giùm tôi hả?!”

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào Tôi livestream gọi h//ồ/n, bất ngờ kết nối với con trai của một vị tài phiệt. Hắn đưa ra một tấm bát tự. Tôi liếc nhìn, thản nhiên nói: “Người sống thì không thể gọi h//ồ/n.” Hắn cười nghiêng ngả, đập bàn liên tục: “Đó là bát tự của mẹ ruột tôi, bà đã mất nhiều năm rồi.” Tôi nhìn hắn, giọng bình tĩnh: “Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 dưới nhà anh. Không trụ nổi nữa đâu, tốt nhất anh nên tranh thủ gặp bà lần cuối.” Hắn cười càng dữ hơn, mỉa mai: “Nhà tôi chỉ có một tầng hầm thôi. Cô có lừa cũng lừa cho kỹ một chút đi!” Rồi tiện tay re/p/o/rt luôn livestream của tôi. Tối hôm đó, hắn quỳ sụp trước mặt tôi, run rẩy cầu xin: “Cầu xin cô, cứu lấy mẹ tôi…” Ấn tinh hóa quan sát, thân x/á//c thành trận pháp. Mở qua/n t/ài cầu phát tài, đinh bảy tấc đóng chặt luân hồi. Vụ này… hơi khó xử. Cứu thì vẫn cứu được thôi. Nhưng mà, phải trả thêm tiền.

Một Đời Không Quay Đầu Ngày ta cùng phu quân trở về Thiên giới, ta mang thai song thai. Ta không nói gì, chỉ muốn dành cho chàng một bất ngờ. Về đến Thiên giới, Bạch Nguyệt Quang của chàng Thánh nữ đến tìm ta, bị thương ở mắt. Phu quân khẳng định ta vì ghen tuông mà cố ý hãm hại. “Chỉ Lan là Thánh nữ Thiên giới, lương thiện thuần khiết, sao có thể vu oan ngươi?” “Quả nhiên là người phàm hạ tiện, thủ đoạn bẩn thỉu!” Chàng tự tay m…ó..,c mắt ta để tạ tội cho Thánh nữ. Sai người giam giữ nghiêm ngặt, chỉ cho ta ăn đồ thừa cơm cặn. Ta mang song thai, không đủ dinh dưỡng, đau đớn co quắp. Ta cầu xin vì đứa trẻ, nhưng chàng lại nói ta không từ thủ đoạn. “Tam đại đơn truyền của Thiên tộc ta, một phàm nhân như ngươi có thể mang thai song thai sao?” “An Lạc, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến giờ còn dám lừa ta!” Chàng sai người cắt luôn khẩu phần của ta, đến cả cơm thừa cũng không cho. Để sống sót, ta đành tranh ăn với chó. Cho đến ngày chàng cưới Thánh nữ, bắt ta người vợ phàm nhân đến hành lễ. “Bắt An Lạc lăn đến đây, hành lễ thiếp thân với Chỉ Lan. Nếu nàng biết lỗi, thì cho người mang cơm đến.” Cả điện hoảng sợ. Bởi vì đường lên Tru Tiên Đài đã nhuộm đỏ bởi máu ta.

Một Ngàn Lẻ Ba Đêm Lần đầu tiên của tôi, bị người nhà b á n cho một lão già 70 tuổi với giá một triệu tệ. Giá cả hợp tình hợp lý, dù sao thứ tôi bán không chỉ là t ri n h tiết, mà còn là cả mạng sống này. Đêm viên phòng, ông ta b op cổ tôi hỏi: “Cô còn tâm nguyện gì chưa thực hiện?” Vì muốn sống, tôi kể cho ông ta ba câu chuyện. Và tiên đoán: “Ông sẽ ch.t trong câu chuyện thứ ba của tôi.”