Trang chủ Thể loại Ngược Tâm

Ngược Tâm

Đừng Gọi Tên Em Nữa

Đừng Gọi Tên Em Nữa Ánh trăng sáng của chồng tôi đã bị c ư.ỡ ng h iế.p rồi sát hại. Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, anh ấy đang ngồi bên giường, tiều tụy canh chừng. “Là cô thuê người làm đúng không?” Biểu cảm đau đớn của anh ấy khiến tôi thấy buồn cười. Tôi nhếch môi, kéo căng vết thương còn chưa lành. “Là do cô ta tự chuốc lấy.” Từ khoảnh khắc đó, trong lòng Phó Duật Thâm, tôi đã bị tuyên án tử hình.

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh Kết hôn 2 năm, tôi vẫn chưa có thai. Mẹ chồng bỗng lập một nhóm WeChat, kéo cả đại gia đình chồng vào rồi @ cả bố mẹ tôi: 【Cả nhà các người toàn đồ yểu mệnh, không ra cái thể thống gì! Vô sinh mà còn dám lừa cưới, muốn nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt tự chắc?!】 【Gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Lâm chúng tôi không cần! Làm lỡ hai năm thanh xuân của con trai tôi, mấy người định bồi thường sao đây?!】 Tôi lập tức phản đòn, quăng luôn bệnh án tinh trùng yếu của chồng vào nhóm. 【@mẹ chồng, nhà bà vốn dĩ đã không có giống rồi.】

Thiên Kim Thật Giả

Thiên Kim Thật Giả Tôi trở về nhà.

Đại Nghiệp Báo Thù

Đại Nghiệp Báo Thù Tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của một thương hộ. Nữ nhi thương gia mệnh tiện, tỷ tỷ vừa bị cướp đi hôm sau đã chết trong phủ Tiểu Hầu Gia. Vì minh oan cho tỷ tỷ, phụ thân ta bị đánh đến mức ho ra máu, ngọn lửa thiêu rụi Thẩm gia ta suốt một ngày một đêm. Mẫu thân nơi khóe mắt rỉ máu, huyết lệ tuôn trào: “Chước chước, con nhất định phải thoát ra ngoài, báo thù cho phụ thân cùng tỷ tỷ!”

Sau Cánh Cửa Nhà Hạnh Phúc

Sau Cánh Cửa Nhà Hạnh Phúc Khi đến nhà trẻ đón con gái, cô giáo nói với tôi: “Hiện tại trẻ con đang trong giai đoạn thích bắt chước và nói nhiều, bố mẹ nên chú ý giữ hình tượng khi ở nhà.” Mặt tôi đỏ bừng. Nhưng nghĩ lại, tôi chưa từng làm gì quá đáng trước mặt con cả.

Anh Có Bao Giờ Tin Em?

Anh Có Bao Giờ Tin Em? Người bạn thân nhất của cô yêu Tô Nghiên. Người đàn ông cô yêu nhất cũng yêu Tô Nghiên. Ngày Tô Nghiên qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng thủ phạm chính là cô, hai người đàn ông cùng xem cô ta quan trọng hơn sinh mạng lập tức liên thủ tống cô vào tù. Năm đầu tiên ở trong tù, cô bị hỏng mất một bàn tay. Năm thứ hai ở trong tù, cô bị tàn phế một chân. Năm thứ ba ở trong tù, cô nhận được tin cha mẹ mình bị ép đến tự sát. Hiện giờ cô chỉ còn lại người thân duy nhất là em gái, cô quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em gái mình. “Cậu Tần và cậu Giang hạ lệnh, nếu cô muốn đưa em gái đến bệnh viện chữa trị thì phải quỳ xuống đội tấm bảng này lên.” Trên tấm bìa cạc tông màu trắng là ba chữ “Kẻ giết người” cực kỳ chói mắt, tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào mắt cô. An Đồng chỉ run lên trong chớp mắt, giây tiếp theo đã không chút do dự đeo tấm bảng ra sau lưng mình. Chỉ cần em gái sống sót, bọn họ kêu cô làm gì cũng được. Tần Dạ Hoài nhìn cô gái trẻ lảo đảo quỳ lết trên đường, chân mày không khỏi nhíu chặt. Hắn không dám tin người trước mắt mình là An Đồng. An Đồng từng là một cô gái vui tươi xán lạn, xinh đẹp lóa mắt khuynh đảo toàn bộ nam giới ở Hoa Thành, thế nhưng hôm nay cô lại mặc bộ quần áo lao động nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, mất hết tự tôn quỳ dưới đất đeo lên người tấm bảng sát nhân. Một cơn giận vô cớ dâng lên trong ngực Tần Dạ Hoài, hắn kéo cửa kính xe lên, không nhìn cô nữa mà ra lệnh cho tài xế lái xe đi. An Đồng đeo tấm bảng trên lưng quỳ bò từng bước đến trước cửa bệnh viện, thế nhưng bác sĩ cấp cứu lại nói với cô rằng đứa trẻ nằm trong lòng cô đã sớm tắt thở. “Ông nói sao?” “Cô bé đã qua đời rồi, nếu đến sớm hơn một chút có lẽ còn cứu chữa kịp…”

Thanh Mai Mục Nát

Thanh Mai Mục Nát Của hồi môn mà nhà chuẩn bị cho tôi đã lọt vào mắt chị dâu. Chị ta nói thẳng trước mặt cả nhà: “Nếu không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không sinh con trai cho nhà anh đâu!” Bố mẹ tôi cười lạnh: “Cô muốn sinh thì sinh, không sinh thì thôi.” Anh tôi nói: “Nếu cô không muốn, ly hôn cũng được.” Lúc này, đến lượt chị dâu chết lặng.

Cho Anh Đi Nhờ Một Lần

Cho Anh Đi Nhờ Một Lần Tình cờ đọc được đoạn chat của bạn trai, người ta hỏi anh có bạn gái chưa. Anh chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có, nhưng chia tay cũng được.” Tôi lặng lẽ rời đi, chặn hết mọi liên lạc. Một tháng sau Hạ Vọng mới phát hiện. Vì không sao tìm được tôi, anh phát điên chạy khắp nơi, không biết rằng tôi đã ngồi trên máy bay bay sang châu Âu từ lâu. Khi tôi trở về nước, anh hoàn toàn sụp đổ. Trước đêm chung kết, anh bất chấp tất cả đến trường tìm tôi, đứng ngoài phòng luyện đàn dầm mưa. “Chỉ là nói đùa thôi mà, em cần gì phải nghiêm túc đến vậy?”

Đừng Gọi Tôi Là Vợ

Đừng Gọi Tôi Là Vợ Lúc đăng ký giải tỏa ở quê, tôi phát hiện không tìm thấy giấy kết hôn, liền đến Cục Dân chính xin cấp lại. Không ngờ nhân viên ở đó tra đi tra lại nhiều lần rồi quả quyết nói với tôi: “Cô độc thân, trong hệ thống của chúng tôi không có bất kỳ ghi chép kết hôn nào của cô cả.” Tôi nhớ lúc đó chồng tôi từng nói có quan hệ, không cần xếp hàng cũng có thể lấy giấy. Sau đó chúng tôi không đến cục làm thủ tục, mà nhờ người quen lấy giấy kết hôn về. Cảm giác đầu tiên của tôi lúc ấy là: chắc chắn bị bạn của chồng lừa rồi. Một tháng sau, chồng tôi từ nơi khác trở về, tôi định nói với anh chuyện này. Ai ngờ lại bắt gặp anh đang cùng con trai lén gọi video cho một người phụ nữ trong phòng. Chồng tôi nói với giọng vô cùng âu yếm: “Vợ ngoan, kỷ niệm 15 năm ngày quen nhau, anh nhất định sẽ về kịp.” Con trai tôi cũng nũng nịu: “Dì ơi, khi nào dì mới đến đón con về với dì? Con không muốn ở với bà già mặt vàng đó chút nào.” Tôi như bị sét đánh ngang tai. Bao năm qua, chồng làm việc xa nhà, tôi ở lại chăm sóc cha mẹ chồng, lo toan việc nhà, nuôi dạy con cái. Anh chỉ về nhà vào những dịp lễ Tết, mỗi lần không quá vài ngày. Không ngờ anh lại nhẫn tâm đâm tôi một nhát chí mạng như thế! Đã vậy thì, tiền đền bù giải tỏa này, một xu bọn họ cũng đừng hòng lấy! Còn bệnh của cha mẹ chồng, cũng chỉ còn nước chờ ch thôi!

Em Không Còn Yêu Anh

Em Không Còn Yêu Anh Khi tôi mang thai được 6 tháng, Cảnh Ngôn Kỳ đột nhiên nói, anh không còn yêu tôi nhiều như trước nữa. Tôi cố gắng nở một nụ cười: “Vậy… anh định nói gì? Muốn ly hôn à?” Cảnh Ngôn Kỳ sững lại một giây, ánh mắt lướt qua bụng bầu 6 tháng của tôi. “Anh chỉ đùa thôi, đừng giận. Em đang mang thai mà.” Nhưng tôi biết rõ, đây không phải là đùa. Anh đã thích cô thực tập sinh mới, anh đưa cô ấy đi xem phim, đi trượt tuyết. Khi cô ấy bị bắt nạt, anh đứng ra bênh vực. Cô ấy tựa vào lòng anh, khóc: “Nếu em là người gặp anh trước, liệu anh có cưới em không?” Cảnh Ngôn Kỳ im lặng, chỉ ôm cô ấy chặt hơn.

Một Đời Không Quay Đầu

Một Đời Không Quay Đầu Ngày ta cùng phu quân trở về Thiên giới, ta mang thai song thai. Ta không nói gì, chỉ muốn dành cho chàng một bất ngờ. Về đến Thiên giới, Bạch Nguyệt Quang của chàng Thánh nữ đến tìm ta, bị thương ở mắt. Phu quân khẳng định ta vì ghen tuông mà cố ý hãm hại. “Chỉ Lan là Thánh nữ Thiên giới, lương thiện thuần khiết, sao có thể vu oan ngươi?” “Quả nhiên là người phàm hạ tiện, thủ đoạn bẩn thỉu!” Chàng tự tay m…ó..,c mắt ta để tạ tội cho Thánh nữ. Sai người giam giữ nghiêm ngặt, chỉ cho ta ăn đồ thừa cơm cặn. Ta mang song thai, không đủ dinh dưỡng, đau đớn co quắp. Ta cầu xin vì đứa trẻ, nhưng chàng lại nói ta không từ thủ đoạn. “Tam đại đơn truyền của Thiên tộc ta, một phàm nhân như ngươi có thể mang thai song thai sao?” “An Lạc, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến giờ còn dám lừa ta!” Chàng sai người cắt luôn khẩu phần của ta, đến cả cơm thừa cũng không cho. Để sống sót, ta đành tranh ăn với chó. Cho đến ngày chàng cưới Thánh nữ, bắt ta người vợ phàm nhân đến hành lễ. “Bắt An Lạc lăn đến đây, hành lễ thiếp thân với Chỉ Lan. Nếu nàng biết lỗi, thì cho người mang cơm đến.” Cả điện hoảng sợ. Bởi vì đường lên Tru Tiên Đài đã nhuộm đỏ bởi máu ta.

Học Bá Gọi Tôi Là Mẹ Kế

Học Bá Gọi Tôi Là Mẹ Kế Sau kỳ thi đại học, nam sinh giỏi nhất lớp trở thành thủ khoa toàn tỉnh. Trong buổi phỏng vấn, cậu ta bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt tôi. “Cô giáo, cảm ơn cô đã tận tình dạy dỗ em suốt thời gian qua. Nhưng… cô có thể trả lại ba cho em được không? Mẹ em đã 3 năm không gặp ông ấy rồi, xin cô đừng chia rẽ họ nữa…” Tôi lập tức trở thành mục tiêu công kích của dư luận. Bị đào bới đời tư, bị chửi rủa, bị điều tra, bị đuổi việc. Tôi muốn tìm chồng để hỏi rõ đầu đuôi sự việc, nhưng chưa kịp nói gì đã bị một đám người quá khích vây quanh. Một quả trứng thối bay thẳng vào trán tôi. Đến khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay ngược thời gian. Lúc này, cậu học sinh ấy vẫn chưa chuyển vào lớp tôi.

Đời Này Mẹ Không Tha Thứ

Đời Này Mẹ Không Tha Thứ Con gái tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi để cưới một thằng nghèo kiết xác, tôi gật đầu đồng ý, tiện tay quăng ra một tờ phiếu khám thai: “Bác sĩ nói tôi với ba cô sức khỏe vẫn tốt, ai ngờ về già lại có thêm con. Sau này, em trai cô sẽ là người thừa kế toàn bộ tài sản.” “Đúng lúc cô muốn đoạn tuyệt, vậy thì sau này cũng sẽ không tranh giành gia sản với em trai mình chứ?” Con gái tôi và bạn trai nó đứng đờ người như hai khúc gỗ mục.

Ve Hè Nói Chuyện Băng Giá

Ve Hè Nói Chuyện Băng Giá Ba tôi là tổng giám đốc một công ty dược phẩm. Mỗi tháng ông ấy cho tôi 10 vạn tiền sinh hoạt, đến khi tôi vào đại học, con số ấy tăng thành 30 vạn. Yêu cầu duy nhất của ông là, đừng để em gái tôi biết đến sự tồn tại của tôi.

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”

Day Dứt Muộn Màng

Day Dứt Muộn Màng Tôi bị sảy thai khi đang mang thai lần hai. Ngày xuất viện, hai cha con một lớn một nhỏ, ngồi chờ sẵn trong xe ở cổng bệnh viện. Cả hai khuôn mặt đều lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Con trai 5 tuổi của tôi không chịu ngồi cạnh tôi, nó ôm lấy chân chồng tôi rồi mở miệng: “Đáng đời bà ta phải vào viện. Ai bảo bà ta ghét con như thế, còn muốn sinh thêm em nữa?” Tôi sững người, quay sang nhìn chồng, chờ đợi anh nói điều gì đó. Nhưng anh chỉ xoa đầu con, trêu chọc nó như đùa giỡn: “Vậy để ba đổi cho Dương Dương một người mẹ mới, được không?”

Huyết Lệ

Huyết Lệ Bạn thân bất ngờ qua đời, thế nhưng tôi vẫn không nỡ xóa WeChat của cô ấy. Lúc rảnh rỗi, tôi thường lật lại những tin nhắn cũ để xem, coi như chút an ủi. Một đêm khuya, khi tôi đang ngủ mơ màng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Tôi vô thức mở ra, không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ WeChat của bạn thân: 【Cứu tôi!】

Giấc Mộng Năm Xưa

Giấc Mộng Năm Xưa Vào ngày kỷ niệm 7 năm kết hôn, chồng tôi đi công tác nước ngoài cùng cô bạn thanh mai trúc mã. Tôi đợi suốt một ngày, thứ duy nhất nhận được là một bó thủy tiên từ tiệm hoa. Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện thì thấy cô “thanh mai” đăng video hai người nhảy bungee cùng nhau. Cả hai ôm nhau thật chặt, từ trên cao nhảy xuống, rơi vào khung cảnh sơn thủy hữu tình. Cô ta còn viết caption: “Giấc mộng ban ngày giữa bầu trời.” Tôi cười gượng. Người nên tỉnh mộng… chắc là tôi mới đúng.

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”

Người Công Lược Không Được Yêu

Người Công Lược Không Được Yêu “Ngoan nào, há miệng to thêm chút nữa…” “Ngậm vào, ừm…” Ống nội soi đẩy thẳng tới tận cổ họng Trình Vân Kiết, khiến cô chảy cả nước mắt vì phản xạ sinh lý. May mà cuối cùng ống nội soi dạ dày cũng được đưa vào xong. Hai tiếng sau. Trong phòng làm việc của bác sĩ, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng không còn chút không khí nào lưu chuyển. “Mạnh phu nhân, bỏ thai đi vẫn còn khả năng chữa trị.” Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, từng lời từng chữ đều nặng nề khuyên nhủ Trình Vân Kiết. “Cô còn trẻ, ung thư dạ dày có thể điều trị được, sau này vẫn có thể sinh con.” Trên bàn là kết quả nội soi và bản siêu âm chồng lên nhau. Trình Vân Kiết gần như không nhận ra tay mình đang run. Là niềm vui khôn xiết khi cuối cùng cũng mang thai sau 5 năm dài đằng đẵng, là cơn ác mộng bất ngờ ập tới không hề báo trước. Cô không kìm được đưa tay áp lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng. Chờ đợi suốt 5 năm, cuối cùng cũng đợi được con mình đến, vậy mà giờ cô lại mắc ung thư, sắp ch .t rồi.