Ngược Tâm
Báo Ứng Của Em Dâu Em dâu tôi vừa mới hết tháng ở cữ đã lại mang thai. Tôi khuyên nó nên bỏ thai, đợi cơ thể hồi phục rồi hãy tính tiếp. Vì sức khỏe của nó, tôi không ngại đối đầu với cả nhà. Vậy mà nó trở mặt nhanh như chớp, ngoảnh đi là đâm tôi sau lưng, cam tâm tình nguyện sinh con trai cho em trai tôi. Đã như vậy, thì tôi đành tôn trọng số phận của người khác thôi. Dù sao cuối cùng người bị vỡ tử cung, nguy kịch đến suýt mất mạng… cũng đâu phải là tôi.
Người Công Lược Không Được Yêu “Ngoan nào, há miệng to thêm chút nữa…” “Ngậm vào, ừm…” Ống nội soi đẩy thẳng tới tận cổ họng Trình Vân Kiết, khiến cô chảy cả nước mắt vì phản xạ sinh lý. May mà cuối cùng ống nội soi dạ dày cũng được đưa vào xong. Hai tiếng sau. Trong phòng làm việc của bác sĩ, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng không còn chút không khí nào lưu chuyển. “Mạnh phu nhân, bỏ thai đi vẫn còn khả năng chữa trị.” Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, từng lời từng chữ đều nặng nề khuyên nhủ Trình Vân Kiết. “Cô còn trẻ, ung thư dạ dày có thể điều trị được, sau này vẫn có thể sinh con.” Trên bàn là kết quả nội soi và bản siêu âm chồng lên nhau. Trình Vân Kiết gần như không nhận ra tay mình đang run. Là niềm vui khôn xiết khi cuối cùng cũng mang thai sau 5 năm dài đằng đẵng, là cơn ác mộng bất ngờ ập tới không hề báo trước. Cô không kìm được đưa tay áp lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng. Chờ đợi suốt 5 năm, cuối cùng cũng đợi được con mình đến, vậy mà giờ cô lại mắc ung thư, sắp ch .t rồi.
Không Cưới Đàn Ông Đã Ly Hôn Năm thứ hai đính hôn với Lục Văn Cảnh, anh ta lén đăng ký kết hôn với thanh mai trúc mã. Khi tôi đến cục dân chính, hai người họ đang hôn nhau say đắm. Thấy tôi, Lục Văn Cảnh điềm nhiên giải thích: “Dao Dao tuần sau phải phẫu thuật tim, cô ấy muốn có một tờ giấy kết hôn.” Tôi bình tĩnh tháo nhẫn đính hôn, đi nghỉ lễ 1/5 với cô bạn thân. Bạn bè của anh ta khuyên anh ta nên đến xin lỗi tôi. Lục Văn Cảnh lạnh lùng cười nhạt: “Cô ấy đã từng đính hôn với tôi, ai còn muốn cưới nữa? Cứ chờ xem, vài hôm nữa kiểu gì cô ta cũng khóc lóc quay lại cầu xin tôi thôi.” Nhưng sau đó, khi thấy tôi đốt cuốn nhật ký ghi lại chuyện tình của hai đứa, anh ta như phát điên. Anh ta cầu hôn tôi công khai trên Weibo. Tôi nằm trong vòng tay người bạn thân nhất của anh ta, Chu Thần, đầu ngón tay còn tê rần – bình luận một câu: “Tôi không cưới đàn ông từng có vợ.” Lục Văn Cảnh tức đến nôn ra m áu, van xin tôi chỉ cần liếc nhìn anh ta một lần.
Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”
Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?
Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.
Có Không Giữ Mất Lắp Camera 4k Hỏi: Có bộ tiểu thuyết nào nữ chính động lòng trước, ban đầu nam chính rất lạnh nhạt với nữ chính, nhưng sau đó lại phải theo đuổi người ta sấp mặt không? Đáp: Tôi mắc bệnh ung th//ư, vào ngày nhận được kết quả, tôi đã trả tự do cho Bùi Chiêu và hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của anh ấy. Nhưng tôi quả thật rất có khiếu làm bi//ến thái, trong nhà lắp đầy những đôi mắt của tôi. Camera 4K cho tôi thấy tất cả mọi thứ của Bùi Chiêu một cách vô cùng rõ nét. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng, ai ngờ đâu cái người chỉ mong tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi ấy lại quỳ lạy trước mặt Phật Tổ hết lần này đến lần khác. Chỉ cầu xin để tôi có thể sống tiếp.
Đổi Lại Long Phụng Song Sinh Cặp song sinh long phụng chào đời, cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Mẹ nhìn em trai đầy yêu thương, bố thì bế em gái, cưng chiều chẳng rời tay. Đúng lúc đó, trên không trung xuất hiện vài dòng bình luận bay lơ lửng như đạn pháo: 【Cuối cùng thì bộ truyện loạn luân giả cũng bắt đầu rồi, đây là lần đầu nam nữ chính gặp nhau nhỉ?】 【Tôi spoil tí nha! Con gái bị bố tráo với con gái của bạch nguyệt quang, con trai thì bị mẹ đổi với con trai cậu em trai. Sau này hai đứa con tráo đó lại yêu nhau với thân phận “anh em”!】 【Tôi thích nhất là lúc hai đứa chưa biết sự thật mà vẫn cứ loạn luân giả, hồi hộp chết đi được ấy!】 Vậy tức là… Cặp em trai em gái hiện tại, đều là giả? Tôi sững người nhìn chằm chằm mấy dòng chữ giữa không trung. Sau đó, tôi lặng lẽ tráo lại hai đứa trẻ năm xưa.
Phượng Hoàng Tro Tàn Mang thai tám tháng, phu quân ta – Thẩm Quân Trạch – trúng x/u/â/n d/ư/ợ/c. Nghe nói cả đêm hôm ấy, hắn ngâm mình trong thùng tắm đá đổ hơn mười thùng băng lạnh mới áp chế được dư/ợc tí/nh. Người người đều khen ta phúc khí sâu dày, nói Thẩm Quân Trạch thân là tướng quân, thể lực cường mãnh, thà tự nhịn đến tổn thân cũng không lấy ta làm t/h/u/ố/c d/ẫ/n. Cho đến ngày ta lâm bồn, bốn nha hoàn trong phòng đều đồng loạt mang thai. Hỏi cha của đứa bé là ai, các nàng ấp a ấp úng không chịu nói. Ta còn đang định hỏi phu quân nên xử trí ra sao, thì bà mẫu đã vui mừng không kềm được, dắt cả bốn người đến, bảo ta uống trà của thiếp thất. “Con trai ta long tinh hổ mãnh, bốn đứa nó có phúc khí, mang thai cốt nhục của Thẩm gia ta, đương nhiên phải có danh phận.” Lúc này ta mới bừng tỉnh, thì ra đêm ấy, Thẩm Quân Trạch đã dùng các nàng để giải dư//ợc. Thấy sắc mặt ta trắng bệch, Thẩm Quân Trạch đỏ hoe mắt quỳ xuống trước mặt ta. “Hà Hà, đêm ấy ta xót nàng mang thai bụng lớn, không đành lòng để nàng chịu khổ vì ta, mới không nhịn được mà sủ/ng hạ/nh bọn họ.” “Các nàng đã bị ta ph/á th/ân, lại còn mang thai, nếu ta không chịu trách nhiệm, e là đời này coi như hủy.” “Huống hồ hài tử bọn họ sinh ra cũng chỉ là thứ tử, không lay động được địa vị chính thê của nàng. Không bằng cứ thu làm thông phòng đi.” Ta gật đầu, đưa hắn một tờ hư/u th/ư. “Vậy xin tướng quân ký tên, cho phép ta hồi Đan Chi.” …
Đừng Gọi Tôi Là Vợ Lúc đăng ký giải tỏa ở quê, tôi phát hiện không tìm thấy giấy kết hôn, liền đến Cục Dân chính xin cấp lại. Không ngờ nhân viên ở đó tra đi tra lại nhiều lần rồi quả quyết nói với tôi: “Cô độc thân, trong hệ thống của chúng tôi không có bất kỳ ghi chép kết hôn nào của cô cả.” Tôi nhớ lúc đó chồng tôi từng nói có quan hệ, không cần xếp hàng cũng có thể lấy giấy. Sau đó chúng tôi không đến cục làm thủ tục, mà nhờ người quen lấy giấy kết hôn về. Cảm giác đầu tiên của tôi lúc ấy là: chắc chắn bị bạn của chồng lừa rồi. Một tháng sau, chồng tôi từ nơi khác trở về, tôi định nói với anh chuyện này. Ai ngờ lại bắt gặp anh đang cùng con trai lén gọi video cho một người phụ nữ trong phòng. Chồng tôi nói với giọng vô cùng âu yếm: “Vợ ngoan, kỷ niệm 15 năm ngày quen nhau, anh nhất định sẽ về kịp.” Con trai tôi cũng nũng nịu: “Dì ơi, khi nào dì mới đến đón con về với dì? Con không muốn ở với bà già mặt vàng đó chút nào.” Tôi như bị sét đánh ngang tai. Bao năm qua, chồng làm việc xa nhà, tôi ở lại chăm sóc cha mẹ chồng, lo toan việc nhà, nuôi dạy con cái. Anh chỉ về nhà vào những dịp lễ Tết, mỗi lần không quá vài ngày. Không ngờ anh lại nhẫn tâm đâm tôi một nhát chí mạng như thế! Đã vậy thì, tiền đền bù giải tỏa này, một xu bọn họ cũng đừng hòng lấy! Còn bệnh của cha mẹ chồng, cũng chỉ còn nước chờ ch thôi!
Tôi Không Cần Cứu Rỗi Anh trai của chồng tôi vừa qua đời, vậy mà chồng tôi, không thèm hỏi ý kiến tôi đã ngang nhiên đưa chị dâu đang mang thai về nhà để “dưỡng thai”, thậm chí còn ép tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc cô ta. Tôi không đồng ý. Chị dâu liền khóc lóc đòi nh/a/y l/ầ/u, còn quay sang chồng tôi mà nức nở: “Cuộc hôn nhân ba người này chật chội quá… Đã không còn chỗ cho em trong căn nhà này nữa, vậy thì để người dư thừa như em ch .t đi cho xong!” Chồng tôi không những không dỗ dành tôi mà còn tát tôi một cái trời giáng, rồi ép tôi phải xin lỗi chị dâu. Tôi nghe lời anh ta, cúi đầu xin lỗi. Rồi sau đó, tôi cũng đưa bạn trai cũ về sống chung, nở nụ cười nhẹ nhàng với hai người kia: “Đừng lo, ba người thì hơi chật, nên tôi kiếm thêm người nữa, bốn người chơi mạt chược là vừa.”
Anh Có Bao Giờ Tin Em? Người bạn thân nhất của cô yêu Tô Nghiên. Người đàn ông cô yêu nhất cũng yêu Tô Nghiên. Ngày Tô Nghiên qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng thủ phạm chính là cô, hai người đàn ông cùng xem cô ta quan trọng hơn sinh mạng lập tức liên thủ tống cô vào tù. Năm đầu tiên ở trong tù, cô bị hỏng mất một bàn tay. Năm thứ hai ở trong tù, cô bị tàn phế một chân. Năm thứ ba ở trong tù, cô nhận được tin cha mẹ mình bị ép đến tự sát. Hiện giờ cô chỉ còn lại người thân duy nhất là em gái, cô quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em gái mình. “Cậu Tần và cậu Giang hạ lệnh, nếu cô muốn đưa em gái đến bệnh viện chữa trị thì phải quỳ xuống đội tấm bảng này lên.” Trên tấm bìa cạc tông màu trắng là ba chữ “Kẻ giết người” cực kỳ chói mắt, tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào mắt cô. An Đồng chỉ run lên trong chớp mắt, giây tiếp theo đã không chút do dự đeo tấm bảng ra sau lưng mình. Chỉ cần em gái sống sót, bọn họ kêu cô làm gì cũng được. Tần Dạ Hoài nhìn cô gái trẻ lảo đảo quỳ lết trên đường, chân mày không khỏi nhíu chặt. Hắn không dám tin người trước mắt mình là An Đồng. An Đồng từng là một cô gái vui tươi xán lạn, xinh đẹp lóa mắt khuynh đảo toàn bộ nam giới ở Hoa Thành, thế nhưng hôm nay cô lại mặc bộ quần áo lao động nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, mất hết tự tôn quỳ dưới đất đeo lên người tấm bảng sát nhân. Một cơn giận vô cớ dâng lên trong ngực Tần Dạ Hoài, hắn kéo cửa kính xe lên, không nhìn cô nữa mà ra lệnh cho tài xế lái xe đi. An Đồng đeo tấm bảng trên lưng quỳ bò từng bước đến trước cửa bệnh viện, thế nhưng bác sĩ cấp cứu lại nói với cô rằng đứa trẻ nằm trong lòng cô đã sớm tắt thở. “Ông nói sao?” “Cô bé đã qua đời rồi, nếu đến sớm hơn một chút có lẽ còn cứu chữa kịp…”
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”
Em Tựa Sao Trời Sau kỳ thi đại học, tôi bị chính anh ruột đuổi ra khỏi nhà. Chỉ vì con gái của mẹ kế đã mách với anh rằng, trước khi vào phòng thi, tôi cố tình đổi túi bút của cô ta, khiến suýt chút nữa không được vào thi. Trước khi ba qua đời, anh tôi đã dần chẳng còn yêu thương tôi nữa. Thế nên tôi thậm chí không có cơ hội để giải thích, bị đuổi thẳng ra khỏi nhà. Anh đứng ở cửa, ánh mắt nhìn tôi đầy thất vọng. Anh nói: “Chu Vấn Ngọc, sao em lại trở thành loại người trơ trẽn thế này? Đừng để anh gặp lại em nữa.” Anh giống như một người hùng, đang bảo vệ mẹ kế yếu đuối và cô em gái ngây thơ. Còn tôi, chỉ là r/ác rưởi bị anh ghét bỏ đến tận cùng rồi vứt đi. Hôm đó, khi mất đi người thân cuối cùng, tôi ngồi bên cạnh thùng rác ở đầu hẻm. Tình cờ gặp một thanh niên cũng cô độc, chẳng ai cần. Tôi lấy ra ba trăm đồng còn sót lại trong túi, rụt rè ngồi xuống bên cạnh anh ta, run run hỏi: “Chào anh… nếu em đưa hết số tiền này, anh có thể làm người thân của em một ngày thôi được không?”
Học Bá Gọi Tôi Là Mẹ Kế Sau kỳ thi đại học, nam sinh giỏi nhất lớp trở thành thủ khoa toàn tỉnh. Trong buổi phỏng vấn, cậu ta bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt tôi. “Cô giáo, cảm ơn cô đã tận tình dạy dỗ em suốt thời gian qua. Nhưng… cô có thể trả lại ba cho em được không? Mẹ em đã 3 năm không gặp ông ấy rồi, xin cô đừng chia rẽ họ nữa…” Tôi lập tức trở thành mục tiêu công kích của dư luận. Bị đào bới đời tư, bị chửi rủa, bị điều tra, bị đuổi việc. Tôi muốn tìm chồng để hỏi rõ đầu đuôi sự việc, nhưng chưa kịp nói gì đã bị một đám người quá khích vây quanh. Một quả trứng thối bay thẳng vào trán tôi. Đến khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay ngược thời gian. Lúc này, cậu học sinh ấy vẫn chưa chuyển vào lớp tôi.
Tôi Không Còn Là Cô Gái Ngày Xưa Vào ngày sinh nhật của chồng, tôi vội vã bắt chuyến xe đêm trở về từ nơi công tác. Nhưng người ra mở cửa lại là cô trợ lý mặc áo choàng tắm của tôi. “Chị Linh, em chỉ đến báo cáo công việc với anh Cố thôi, chẳng may bị mưa nên mới tắm nhờ. Chị đừng hiểu lầm…” “Cô còn gì để giải thích nữa?” Chồng tôi, cũng mặc áo choàng tắm, bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt đầy chán ghét, ánh mắt nhìn tôi như nhìn kẻ dư thừa. “Cô không phải đi công tác sao? Về làm gì?” Tôi im lặng vài giây, khẽ cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là quay về lấy ít tài liệu thôi.” Tôi tiện tay ném món quà sinh nhật tỉ mỉ chọn lựa vào thùng rác, sau đó nhắn tin cho luật sư: “Giúp tôi soạn đơn ly hôn.” …
Con Trai Ép Tôi Gánh Hết Hậu Quả Của Tiểu Tam Sau khi người chồng cũ bị đột quỵ và liệt, cô bồ nhí của ông ta đã bỏ trốn, còn thằng con trai cả thì dẫn về một bé gái. Bé gái đó là con của chồng cũ và cô bồ nhí. Nhà chồng bảo với thằng cả rằng “anh cả như cha, mẹ kế như mẹ”, thế là nó yêu cầu tôi nuôi đứa bé này, nói rằng đó là trách nhiệm của tôi. Họ còn bảo, ông bố nó chẳng ai chăm sóc, yêu cầu tôi đến bệnh viện chăm ông ta. Nếu tôi không chăm sóc ông bố và không nuôi con bé của bồ nhí, sau này sẽ chẳng ai lo cho tôi lúc về già. Tôi lập tức bán hết tài sản, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới mà tôi hằng mơ ước. Để lại thằng con trai với ông bố “cha con thắm thiết”, và với cô em gái “anh em hòa thuận”. Chẳng bao lâu, tôi nghe nói thằng cả đang lùng sục tìm tôi khắp nơi…
Đời Này Mẹ Không Tha Thứ Con gái tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi để cưới một thằng nghèo kiết xác, tôi gật đầu đồng ý, tiện tay quăng ra một tờ phiếu khám thai: “Bác sĩ nói tôi với ba cô sức khỏe vẫn tốt, ai ngờ về già lại có thêm con. Sau này, em trai cô sẽ là người thừa kế toàn bộ tài sản.” “Đúng lúc cô muốn đoạn tuyệt, vậy thì sau này cũng sẽ không tranh giành gia sản với em trai mình chứ?” Con gái tôi và bạn trai nó đứng đờ người như hai khúc gỗ mục.
Một Đời Không Quay Đầu Ngày ta cùng phu quân trở về Thiên giới, ta mang thai song thai. Ta không nói gì, chỉ muốn dành cho chàng một bất ngờ. Về đến Thiên giới, Bạch Nguyệt Quang của chàng Thánh nữ đến tìm ta, bị thương ở mắt. Phu quân khẳng định ta vì ghen tuông mà cố ý hãm hại. “Chỉ Lan là Thánh nữ Thiên giới, lương thiện thuần khiết, sao có thể vu oan ngươi?” “Quả nhiên là người phàm hạ tiện, thủ đoạn bẩn thỉu!” Chàng tự tay m…ó..,c mắt ta để tạ tội cho Thánh nữ. Sai người giam giữ nghiêm ngặt, chỉ cho ta ăn đồ thừa cơm cặn. Ta mang song thai, không đủ dinh dưỡng, đau đớn co quắp. Ta cầu xin vì đứa trẻ, nhưng chàng lại nói ta không từ thủ đoạn. “Tam đại đơn truyền của Thiên tộc ta, một phàm nhân như ngươi có thể mang thai song thai sao?” “An Lạc, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến giờ còn dám lừa ta!” Chàng sai người cắt luôn khẩu phần của ta, đến cả cơm thừa cũng không cho. Để sống sót, ta đành tranh ăn với chó. Cho đến ngày chàng cưới Thánh nữ, bắt ta người vợ phàm nhân đến hành lễ. “Bắt An Lạc lăn đến đây, hành lễ thiếp thân với Chỉ Lan. Nếu nàng biết lỗi, thì cho người mang cơm đến.” Cả điện hoảng sợ. Bởi vì đường lên Tru Tiên Đài đã nhuộm đỏ bởi máu ta.
Hồi Kết Của Kẻ Thứ Ba Khi Lâm Nguyệt Trì xuất hiện trong lễ đính hôn của tôi và Giang Tiện và mặc chiếc váy cùng dòng thiết kế với tôi. Tôi đã biết, cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Tiện sẽ không thể thành. Con gái của tiểu tam từng cướp bố tôi từ tay mẹ tôi như cô ta sẽ giống như mẹ mình, cũng sẽ cướp Giang Tiện từ tay tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không để cô ta đạt được mục đích. Tôi đã tự tay phá tan lễ đính hôn mà mình dày công chuẩn bị. Nhanh chóng rời khỏi thành phố A. Chị đây không chơi nữa.