Trang chủ Thể loại Ngược Tâm

Ngược Tâm

Anh Ấy Lại Đang Dỗ Người Khác Rồi

Anh Ấy Lại Đang Dỗ Người Khác Rồi Chưa đầy một năm sau khi kết hôn, tôi và Chu Nghiễn đã cầm trên tay giấy ly hôn. Khi bạn bè hỏi đến, tôi chỉ cười nhạt: “Nhìn mãi một khuôn mặt, cũng thấy chán thôi.” Bạn tôi bảo tôi lạnh lùng quá, nhưng cô ấy đâu biết— Đó chính là lời Chu Nghiễn nói để dỗ vui một thực tập sinh.

Gió Mang Em Về Bên Anh

Gió Mang Em Về Bên Anh Đối tượng liên hôn hiểu lầm rằng tôi sắp chết. Nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đó. Anh im lặng rất lâu, rồi do dự hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi tưởng anh đang hỏi về thời hạn một năm của cuộc liên hôn, nên thành thật trả lời: “Còn ba tháng.” Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách, lịch thiệp ấy bỗng đỏ hoe mắt. Đã chia phòng hơn nửa năm, lần đầu tiên giữa đêm anh lén chui vào chăn tôi, ôm chặt tôi mà khóc ướt nửa chiếc giường. “Vẫn chưa kịp nói với em, thật ra anh đã thầm yêu em nhiều năm rồi… hu hu.”

Giấc Mộng Năm Xưa

Giấc Mộng Năm Xưa Vào ngày kỷ niệm 7 năm kết hôn, chồng tôi đi công tác nước ngoài cùng cô bạn thanh mai trúc mã. Tôi đợi suốt một ngày, thứ duy nhất nhận được là một bó thủy tiên từ tiệm hoa. Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện thì thấy cô “thanh mai” đăng video hai người nhảy bungee cùng nhau. Cả hai ôm nhau thật chặt, từ trên cao nhảy xuống, rơi vào khung cảnh sơn thủy hữu tình. Cô ta còn viết caption: “Giấc mộng ban ngày giữa bầu trời.” Tôi cười gượng. Người nên tỉnh mộng… chắc là tôi mới đúng.

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh Kết hôn 2 năm, tôi vẫn chưa có thai. Mẹ chồng bỗng lập một nhóm WeChat, kéo cả đại gia đình chồng vào rồi @ cả bố mẹ tôi: 【Cả nhà các người toàn đồ yểu mệnh, không ra cái thể thống gì! Vô sinh mà còn dám lừa cưới, muốn nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt tự chắc?!】 【Gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Lâm chúng tôi không cần! Làm lỡ hai năm thanh xuân của con trai tôi, mấy người định bồi thường sao đây?!】 Tôi lập tức phản đòn, quăng luôn bệnh án tinh trùng yếu của chồng vào nhóm. 【@mẹ chồng, nhà bà vốn dĩ đã không có giống rồi.】

Thiên Kim Thật Giả

Thiên Kim Thật Giả Tôi trở về nhà.

Mẹ Tôi Là Kẻ Cuồng Nuôi Em Trai Giai Đoạn Cuối

Mẹ Tôi Là Kẻ Cuồng Nuôi Em Trai Giai Đoạn Cuối Kiếp trước, vào đêm Giao thừa, tôi bị anh họ đẩ//y xuốn//g từ tầng 7, c/h/ết ngay tại chỗ. Mẹ tôi – với tư cách là người thân của nạn nhân đã ký giấy tha thứ, bỏ qua cho đứa cháu trai của bà. Sau khi sống lại, những kẻ hút m/áu trong nhà ngoại, từ cậu ruột, anh họ cho đến mẹ ruột của tôi – Lý Kim Quế, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai. Nhà họ Lý này, phải cùng nhau trả giá cho những gì đã gây ra. Nợ kiếp trước, kiếp này sẽ thanh toán đủ!

Huyết Lệ

Huyết Lệ Bạn thân bất ngờ qua đời, thế nhưng tôi vẫn không nỡ xóa WeChat của cô ấy. Lúc rảnh rỗi, tôi thường lật lại những tin nhắn cũ để xem, coi như chút an ủi. Một đêm khuya, khi tôi đang ngủ mơ màng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Tôi vô thức mở ra, không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ WeChat của bạn thân: 【Cứu tôi!】

Trăng Thu Mấy Độ

Trăng Thu Mấy Độ Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, tâm phải đủ độc, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, mới có thể bảo toàn mạng sống trong thời loạn thế. Năm đó, ta trọng bệnh gần như hấp hối trong ngôi miếu đổ nát, lỡ mất chuyến bố thí của tiểu thư Giang gia. Nàng đã lục tung cả thành, cuối cùng cứu được ta khi ta chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta thề sẽ bảo vệ nàng cả đời. Một gã thư sinh nghèo hèn muốn leo cao, liền giở trò bịa đặt, vu hãm rằng mình có tư tình với tiểu thư. Tiểu thư chỉ biết khóc thút thít kêu oan, chẳng thể tự bảo vệ chính mình. Ta nhìn gã thư sinh ấy, khẽ thở dài. Sống chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ gì lại cứ nhất quyết muốn ch.t như vậy?

Ve Hè Nói Chuyện Băng Giá

Ve Hè Nói Chuyện Băng Giá Ba tôi là tổng giám đốc một công ty dược phẩm. Mỗi tháng ông ấy cho tôi 10 vạn tiền sinh hoạt, đến khi tôi vào đại học, con số ấy tăng thành 30 vạn. Yêu cầu duy nhất của ông là, đừng để em gái tôi biết đến sự tồn tại của tôi.

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”

Day Dứt Muộn Màng

Day Dứt Muộn Màng Tôi bị sảy thai khi đang mang thai lần hai. Ngày xuất viện, hai cha con một lớn một nhỏ, ngồi chờ sẵn trong xe ở cổng bệnh viện. Cả hai khuôn mặt đều lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Con trai 5 tuổi của tôi không chịu ngồi cạnh tôi, nó ôm lấy chân chồng tôi rồi mở miệng: “Đáng đời bà ta phải vào viện. Ai bảo bà ta ghét con như thế, còn muốn sinh thêm em nữa?” Tôi sững người, quay sang nhìn chồng, chờ đợi anh nói điều gì đó. Nhưng anh chỉ xoa đầu con, trêu chọc nó như đùa giỡn: “Vậy để ba đổi cho Dương Dương một người mẹ mới, được không?”

Ngọn Đèn Tương Tư

Ngọn Đèn Tương Tư Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn… 

Người Công Lược Không Được Yêu

Người Công Lược Không Được Yêu “Ngoan nào, há miệng to thêm chút nữa…” “Ngậm vào, ừm…” Ống nội soi đẩy thẳng tới tận cổ họng Trình Vân Kiết, khiến cô chảy cả nước mắt vì phản xạ sinh lý. May mà cuối cùng ống nội soi dạ dày cũng được đưa vào xong. Hai tiếng sau. Trong phòng làm việc của bác sĩ, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng không còn chút không khí nào lưu chuyển. “Mạnh phu nhân, bỏ thai đi vẫn còn khả năng chữa trị.” Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, từng lời từng chữ đều nặng nề khuyên nhủ Trình Vân Kiết. “Cô còn trẻ, ung thư dạ dày có thể điều trị được, sau này vẫn có thể sinh con.” Trên bàn là kết quả nội soi và bản siêu âm chồng lên nhau. Trình Vân Kiết gần như không nhận ra tay mình đang run. Là niềm vui khôn xiết khi cuối cùng cũng mang thai sau 5 năm dài đằng đẵng, là cơn ác mộng bất ngờ ập tới không hề báo trước. Cô không kìm được đưa tay áp lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng. Chờ đợi suốt 5 năm, cuối cùng cũng đợi được con mình đến, vậy mà giờ cô lại mắc ung thư, sắp ch .t rồi.

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?

Lật Đổ Hoàng Quyền

Lật Đổ Hoàng Quyền Ngày tiểu công chúa bắc kinh tuyên bố bước chân vào showbiz, cả mạng xã hội bùng nổ. Bởi vì cô ta đã @thẳng tôi trên mạng: “Giờ ai cũng có thể trở thành ảnh hậu rồi à?” Anti-fan nhân cơ hội này nhao nhao công kích tôi, các nhãn hàng hợp tác cũng lần lượt đề nghị chấm dứt hợp đồng. Cô ta còn cố tình livestream trực tiếp tiệc sinh nhật của mình, vô cùng khoa trương. Nhưng buổi tiệc ấy mãi mà không thể bắt đầu. Chỉ vì… cô của nhà họ Kỳ vẫn chưa đến.

Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Lời Nói Dối Ngọt Ngào Vì thính giác có vấn đề nên tôi bị bố bạo lực gia đình, bị bạn học bắt nạt. Là Tử Chu Dã cứu vớt tôi. Anh kéo tôi ra từ trong vũng bùn, lại gần tôi, bảo vệ tôi. Anh hứa chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Mọi người đều hâm mộ tôi tốt số, có một chỗ dựa từ trên trời rơi xuống. Tôi cũng từng nghĩ rằng tôi đã gặp người cứu rỗi mình. Cho đến khi… “Vẫn là anh Từ của chúng ta biết diễn, nhìn kẻ đ//iếc kia cảm động kia, còn nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chữa lành nữa đó!” “Suỵt, nói nhỏ chút!” Từ Chu Dã hờ hững nhìn về phía tôi: “Sợ gì chứ, dù sao cô ta cũng không nghe thấy gì.” Anh không biết, thính giác của tôi đã bình thường trở lại.

Bóng Hình Mờ Nhạt

Bóng Hình Mờ Nhạt Năm thứ ba trong mối quan hệ bí mật với Chu Thừa Lâm, anh vẫn không muốn công khai. Trong một buổi tụ họp, có người đùa giỡn hỏi: “Anh Lâm, Tĩnh Chi xinh đẹp như thế, mấy năm nay anh thật sự không hề rung động sao?” Nhìn anh ấy cụng ly cùng mọi người, trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút hy vọng mơ hồ. Anh dựa lưng vào ghế, chỉ thờ ơ đáp: “Đừng đùa, tôi và Tĩnh Chi chỉ là bạn bè thuần khiết thôi mà.” Tôi sững người một lúc, rồi bật cười nhạt, “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Tiến Về Phía Trước

Tiến Về Phía Trước Ngày tôi phá thai, Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi lại sinh con. Anh ấy đến để giúp cô ta đón đứa trẻ chào đời. Trong suốt những ngày tôi âm thầm rời đi, tôi vẫn không nhận được dù chỉ một cuộc gọi từ anh ấy. Cho đến khi tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nắm tay tôi, nói: “Niệm Niệm, anh sai rồi, chúng ta đừng ly hôn được không em?” Nhưng tên tôi không phải Niệm Niệm. Niệm Niệm, chính là người duy nhất anh ấy luôn khắc ghi trong lòng.

Không Còn Là Người Ấy Nữa

Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”

Kẻ Thiên Vị

Kẻ Thiên Vị Năm ta cập kê, Tiêu Dật tới cửa cầu hôn. Hắn thẳng thắn nói vừa gặp đã yêu, không cưới ta thì không lấy ai khác. Sau khi thành thân mấy năm, phu thê chúng ta ân ái mặn nồng, khiến người người hâm mộ. Dù ta chậm mãi không thể hoài thai, hắn vẫn chẳng chịu nạp thiếp, cũng không có thông phòng ở bên ngoài. Ta phiền muộn lo lắng, nhưng Tiêu Dật lại an ủi ta rằng hắn không để tâm đến chuyện con cái, mọi sự cứ thuận theo duyên số. Cho nên khi biết bản thân đã mang thai, ta không thể kìm nén nổi kích động trong lòng, liền vội vã đi tìm hắn. Nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ. “Thiếu gia, người thật sự không cần sao?” “Ngươi đi lấy thuốc đi.” Tiêu Dật đáp mà chẳng chút do dự. “Nhưng… Vương đại phu nói, vì trước đó phu nhân đã dùng quá nhiều dược tránh thai. Lần này nếu lại dùng thuốc để phá thai, e rằng về sau sẽ khó mà có thai lại được.” Trong lời thuộc hạ lộ ra mấy phần lo lắng. “Không có thì không có thôi! Ta đã hứa với Thanh Thanh, sau này sẽ coi hài tử của nàng như cốt nhục của chính mình.” Tiêu Dật ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Giờ Thanh Thanh vừa mới hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, tâm tình suy sụp, càng không thể khiến nàng bị kích động.” “Mà Thẩm Mộng, tính tình dịu dàng, khéo lo liệu việc nhà, nàng vốn là người ta cưới về để quản gia thay Thanh Thanh.” “Mà không có con mới có thể chăm sóc hài tử của Thanh Thanh cho chu toàn.” Ta nhẹ nhàng buông tay khỏi cánh cửa sắp đẩy ra, lặng lẽ thu lại nụ cười hân hoan trên gương mặt, xoay người rời đi.