Ngược Tâm
Lời Nói Dối Ngọt Ngào Vì thính giác có vấn đề nên tôi bị bố bạo lực gia đình, bị bạn học bắt nạt. Là Tử Chu Dã cứu vớt tôi. Anh kéo tôi ra từ trong vũng bùn, lại gần tôi, bảo vệ tôi. Anh hứa chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Mọi người đều hâm mộ tôi tốt số, có một chỗ dựa từ trên trời rơi xuống. Tôi cũng từng nghĩ rằng tôi đã gặp người cứu rỗi mình. Cho đến khi… “Vẫn là anh Từ của chúng ta biết diễn, nhìn kẻ đ//iếc kia cảm động kia, còn nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chữa lành nữa đó!” “Suỵt, nói nhỏ chút!” Từ Chu Dã hờ hững nhìn về phía tôi: “Sợ gì chứ, dù sao cô ta cũng không nghe thấy gì.” Anh không biết, thính giác của tôi đã bình thường trở lại.
Mang Thai Tám Tháng, Chồng Vẫn Bắt Tôi Vào Bếp Tôi đang mang thai tháng thứ 8, vậy mà Cố Chi Ngôn vẫn ép tôi tự tay vào bếp, nấu một bàn đầy đồ ăn. Gọi đám bạn thân đến nhà ăn mừng sinh nhật hắn. Chơi trò “Thật lòng hay mạo hiểm”, Tô Tuyết cố tình thua cuộc, chọn “thật lòng”. Cô ta chỉ vào bụng bầu to tướng của tôi rồi cất giọng châm chọc: “Chị An Nhiên ấy hả, rạn da nhìn mà phát khiếp, như có cả đàn giòi bò qua vậy đó.” Mọi người lập tức bật cười ầm ĩ, tiếng cười châm biếm dội vào tai tôi, khiến chút tự trọng cuối cùng cũng không còn chỗ đứng. Tôi cố nén nước mắt, yêu cầu cô ta xin lỗi. Nhưng Cố Chi Ngôn lại lạnh mặt. “Tiểu Tuyết chỉ đùa tí thôi, em nghiêm trọng gì chứ? Không muốn ăn thì khỏi ăn!” Đêm đó mưa như trút, hắn đuổi tôi, đang mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ra khỏi nhà. Rồi quay sang bạn bè, cười đắc ý: “Bầu tám tháng rồi mà còn tưởng mình là đại tiểu thư ấy hả? Mập như heo, ngoài tôi ra còn ai muốn cô ta?” “Đợi đấy, chưa tới mười phút cô ta sẽ quay lại, quỳ xuống xin lỗi cho mà xem.” Nhưng lần này, hắn tính sai rồi. Tôi xoay người xuống lầu, không chút do dự bắt xe đến bệnh viện, đặt lịch phẫu thuật đình chỉ thai nghén. Loại đàn ông như thế… Không xứng làm cha.
Tái Sinh Từ Tàn Tro Năm thứ sáu sau khi kết hôn, người chồng xưa nay ăn chay niệm Phật, lạnh nhạt vô dục của tôi bỗng nhiên tát tôi một cái. Lý do là vì đứa con riêng của anh ta với tiểu tam bị tai nạn xe, anh ta cho rằng là tôi thuê người làm chuyện đó. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên không muốn nhịn nữa. Chỉ muốn buông bỏ tất cả, làm cho mọi người cùng sống không yên. Về sau, anh ta điên cuồng tìm cách bù đắp, nhưng chẳng thể nào quay lại được nữa.
Vương Hậu Không Trở Về Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm. Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào. Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác. Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.” Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu. Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa. Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly. Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.
Gió Lớn Về Muộn Tôi là vợ của giám đốc xưởng, con trai tôi là giáo viên trung học. Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đậu vào một trường trọng điểm ở Bắc Kinh. Cháu gái tôi biểu hiện xuất sắc tại Cung Thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình mừng xuân. Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng, ngay trước ngày con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy mình ch .t trong một vụ tai n ạn x e. Sau khi tôi qua đời chưa đầy 1 năm, chồng tôi liền cưới vợ mới về nhà. Người dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ do tôi nuôi lớn từ bé. Sau khi cô ta vào cửa, lập tức đòi chồng tôi và con trai phải chia nhà. Thậm chí còn vu khống con dâu tôi vụng trộm với người khác khi con trai đi công tác, khiến con bé bị ép 44 để chứng minh trong sạch giữa vô số lời nhơ nhuốc của hàng xóm láng giềng. Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi mẹ ruột bảo vệ, chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người. Con trai tôi đau đớn vì mất vợ con, uất ức thành bệnh, chưa đến 30 tuổi đã qua đời.
Màu Ngụy Trang Nguy Hiểm Nhất Tôi bị tai nạn phải nhập viện, cái thai ba tháng trong bụng cũng không giữ được. Gọi cho chồng thì không liên lạc được, anh ta không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Tôi gọi cho trợ lý của anh ta. “Giám đốc Tần đi công tác nước ngoài rồi, nửa tháng nữa mới về.” Mãi đến mấy ngày sau, tôi mới biết. Chồng tôi bị uy hiếp, phải lựa chọn giữa hai điều. Tôi… và đứa con trong bụng, chính là lựa chọn bị vứt bỏ. Anh ta đã chọn Bạch Nguyệt Quang. Không nói một lời từ biệt, liền bay ra nước ngoài để ở bên người đó chờ sinh.
Day Dứt Muộn Màng Tôi bị sảy thai khi đang mang thai lần hai. Ngày xuất viện, hai cha con một lớn một nhỏ, ngồi chờ sẵn trong xe ở cổng bệnh viện. Cả hai khuôn mặt đều lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Con trai 5 tuổi của tôi không chịu ngồi cạnh tôi, nó ôm lấy chân chồng tôi rồi mở miệng: “Đáng đời bà ta phải vào viện. Ai bảo bà ta ghét con như thế, còn muốn sinh thêm em nữa?” Tôi sững người, quay sang nhìn chồng, chờ đợi anh nói điều gì đó. Nhưng anh chỉ xoa đầu con, trêu chọc nó như đùa giỡn: “Vậy để ba đổi cho Dương Dương một người mẹ mới, được không?”
Báo Ứng Của Em Dâu Em dâu tôi vừa mới hết tháng ở cữ đã lại mang thai. Tôi khuyên nó nên bỏ thai, đợi cơ thể hồi phục rồi hãy tính tiếp. Vì sức khỏe của nó, tôi không ngại đối đầu với cả nhà. Vậy mà nó trở mặt nhanh như chớp, ngoảnh đi là đâm tôi sau lưng, cam tâm tình nguyện sinh con trai cho em trai tôi. Đã như vậy, thì tôi đành tôn trọng số phận của người khác thôi. Dù sao cuối cùng người bị vỡ tử cung, nguy kịch đến suýt mất mạng… cũng đâu phải là tôi.
Người Công Lược Không Được Yêu “Ngoan nào, há miệng to thêm chút nữa…” “Ngậm vào, ừm…” Ống nội soi đẩy thẳng tới tận cổ họng Trình Vân Kiết, khiến cô chảy cả nước mắt vì phản xạ sinh lý. May mà cuối cùng ống nội soi dạ dày cũng được đưa vào xong. Hai tiếng sau. Trong phòng làm việc của bác sĩ, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng không còn chút không khí nào lưu chuyển. “Mạnh phu nhân, bỏ thai đi vẫn còn khả năng chữa trị.” Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, từng lời từng chữ đều nặng nề khuyên nhủ Trình Vân Kiết. “Cô còn trẻ, ung thư dạ dày có thể điều trị được, sau này vẫn có thể sinh con.” Trên bàn là kết quả nội soi và bản siêu âm chồng lên nhau. Trình Vân Kiết gần như không nhận ra tay mình đang run. Là niềm vui khôn xiết khi cuối cùng cũng mang thai sau 5 năm dài đằng đẵng, là cơn ác mộng bất ngờ ập tới không hề báo trước. Cô không kìm được đưa tay áp lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng. Chờ đợi suốt 5 năm, cuối cùng cũng đợi được con mình đến, vậy mà giờ cô lại mắc ung thư, sắp ch .t rồi.
Không Cưới Đàn Ông Đã Ly Hôn Năm thứ hai đính hôn với Lục Văn Cảnh, anh ta lén đăng ký kết hôn với thanh mai trúc mã. Khi tôi đến cục dân chính, hai người họ đang hôn nhau say đắm. Thấy tôi, Lục Văn Cảnh điềm nhiên giải thích: “Dao Dao tuần sau phải phẫu thuật tim, cô ấy muốn có một tờ giấy kết hôn.” Tôi bình tĩnh tháo nhẫn đính hôn, đi nghỉ lễ 1/5 với cô bạn thân. Bạn bè của anh ta khuyên anh ta nên đến xin lỗi tôi. Lục Văn Cảnh lạnh lùng cười nhạt: “Cô ấy đã từng đính hôn với tôi, ai còn muốn cưới nữa? Cứ chờ xem, vài hôm nữa kiểu gì cô ta cũng khóc lóc quay lại cầu xin tôi thôi.” Nhưng sau đó, khi thấy tôi đốt cuốn nhật ký ghi lại chuyện tình của hai đứa, anh ta như phát điên. Anh ta cầu hôn tôi công khai trên Weibo. Tôi nằm trong vòng tay người bạn thân nhất của anh ta, Chu Thần, đầu ngón tay còn tê rần – bình luận một câu: “Tôi không cưới đàn ông từng có vợ.” Lục Văn Cảnh tức đến nôn ra m áu, van xin tôi chỉ cần liếc nhìn anh ta một lần.
Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”
Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?
Đại Nghiệp Báo Thù Tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của một thương hộ. Nữ nhi thương gia mệnh tiện, tỷ tỷ vừa bị cướp đi hôm sau đã chết trong phủ Tiểu Hầu Gia. Vì minh oan cho tỷ tỷ, phụ thân ta bị đánh đến mức ho ra máu, ngọn lửa thiêu rụi Thẩm gia ta suốt một ngày một đêm. Mẫu thân nơi khóe mắt rỉ máu, huyết lệ tuôn trào: “Chước chước, con nhất định phải thoát ra ngoài, báo thù cho phụ thân cùng tỷ tỷ!”
Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con. Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi. Vì chị, tôi gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay. Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả. Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống. “Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.” Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ. Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước. “Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”
Ly Hôn Vui Vẻ Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chử Hàn đưa em gái của người anh em đã khuất về nhà chăm sóc. Tôi không đồng ý. “Cái gọi là chăm sóc của anh, nhất định phải để cô ta sống trong nhà chúng ta sao?” Chử Hàn nói tôi vô tình, không để ý đến sự phản đối của tôi mà giữ Trần Nam Duyệt lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Lần nào cũng cãi vã, hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của Trần Nam Duyệt. Cho đến khi cả tôi và cô ta cùng bị bắt cóc, Chử Hàn chỉ cứu cô ta. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, người từng thề chỉ yêu mình tôi, đã sớm thay lòng đổi dạ. Sau khi trọng sinh, tôi không còn mong chờ tình yêu của Chử Hàn nữa. Khi anh ta đưa Trần Nam Duyệt về nhà, tôi chỉ mỉm cười nói: “Được thôi.”
Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, một tay nuôi dạy đích tử nên người, vậy mà sau khi hắn đỗ trạng nguyên lại nhất quyết không cưới ai khác ngoài một nữ tử thương hộ. Từ đó không màng hoạn lộ, cam tâm tình nguyện trợ giúp nàng ta chăm lo việc buôn bán. Ta ra sức kéo hắn trở về chính đạo, lại bị truyền rằng tranh sủng với con dâu, trở thành ác mẫu nổi danh khắp kinh thành. Cuối cùng bị phế bỏ danh vị, trong cơn nhục nhã tức giận, ta t r eo c ổ t ự v ẫ.n. Sau khi trọng sinh, ta buông tay mặc cho Hầu phủ trên dưới bị con dâu dỗ dành đến ngoan ngoãn phục tùng, nâng nàng ta lên tận mây xanh. Sau đó chỉ vào thứ tử do nha hoàn sinh ra, minh châu lấm bụi, ta cất giọng: “Hắn vừa gọi ta là mẹ, đúng không? Trời đất chứng giám! Chỉ liếc mắt một cái, ta đã biết đó mới là cốt nhục thân sinh của ta!”
Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.
Hàm Ngọc Sau khi công lược thành công vị hoàng đế bạc tình, ta ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn lại bị thương mất trí nhớ, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương khác, mũ phượng khăn quàng, cưới nàng làm thê. Còn ta chỉ là một quý phi không được sủng ái bên cạnh hắn. Chỉ vì làm bẩn giày của người trong lòng hắn, ta đã bị hắn chặt đứt đôi tay, ném vào lãnh cung. Đôi tay này, từng cầm trường thương, cùng hắn vào sinh ra tử. Cũng từng mười ngón đan chặt, cả đêm không nỡ rời xa. Ta quyết định từ bỏ. Hệ thống khuyên ta: “Chờ thêm vài ngày nữa, bệnh của hắn sẽ sớm khỏi thôi.” Nhưng ta mệt rồi, ta không muốn đợi hắn nữa.
Có Không Giữ Mất Lắp Camera 4k Hỏi: Có bộ tiểu thuyết nào nữ chính động lòng trước, ban đầu nam chính rất lạnh nhạt với nữ chính, nhưng sau đó lại phải theo đuổi người ta sấp mặt không? Đáp: Tôi mắc bệnh ung th//ư, vào ngày nhận được kết quả, tôi đã trả tự do cho Bùi Chiêu và hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của anh ấy. Nhưng tôi quả thật rất có khiếu làm bi//ến thái, trong nhà lắp đầy những đôi mắt của tôi. Camera 4K cho tôi thấy tất cả mọi thứ của Bùi Chiêu một cách vô cùng rõ nét. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng, ai ngờ đâu cái người chỉ mong tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi ấy lại quỳ lạy trước mặt Phật Tổ hết lần này đến lần khác. Chỉ cầu xin để tôi có thể sống tiếp.
Đổi Lại Long Phụng Song Sinh Cặp song sinh long phụng chào đời, cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Mẹ nhìn em trai đầy yêu thương, bố thì bế em gái, cưng chiều chẳng rời tay. Đúng lúc đó, trên không trung xuất hiện vài dòng bình luận bay lơ lửng như đạn pháo: 【Cuối cùng thì bộ truyện loạn luân giả cũng bắt đầu rồi, đây là lần đầu nam nữ chính gặp nhau nhỉ?】 【Tôi spoil tí nha! Con gái bị bố tráo với con gái của bạch nguyệt quang, con trai thì bị mẹ đổi với con trai cậu em trai. Sau này hai đứa con tráo đó lại yêu nhau với thân phận “anh em”!】 【Tôi thích nhất là lúc hai đứa chưa biết sự thật mà vẫn cứ loạn luân giả, hồi hộp chết đi được ấy!】 Vậy tức là… Cặp em trai em gái hiện tại, đều là giả? Tôi sững người nhìn chằm chằm mấy dòng chữ giữa không trung. Sau đó, tôi lặng lẽ tráo lại hai đứa trẻ năm xưa.