Trang chủ Thể loại Ngược Tâm

Ngược Tâm

Ly Hôn Vui Vẻ

Ly Hôn Vui Vẻ Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chử Hàn đưa em gái của người anh em đã khuất về nhà chăm sóc. Tôi không đồng ý. “Cái gọi là chăm sóc của anh, nhất định phải để cô ta sống trong nhà chúng ta sao?” Chử Hàn nói tôi vô tình, không để ý đến sự phản đối của tôi mà giữ Trần Nam Duyệt lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Lần nào cũng cãi vã, hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của Trần Nam Duyệt. Cho đến khi cả tôi và cô ta cùng bị bắt cóc, Chử Hàn chỉ cứu cô ta. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, người từng thề chỉ yêu mình tôi, đã sớm thay lòng đổi dạ. Sau khi trọng sinh, tôi không còn mong chờ tình yêu của Chử Hàn nữa. Khi anh ta đưa Trần Nam Duyệt về nhà, tôi chỉ mỉm cười nói: “Được thôi.”

Đại Nghiệp Báo Thù

Đại Nghiệp Báo Thù Tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của một thương hộ. Nữ nhi thương gia mệnh tiện, tỷ tỷ vừa bị cướp đi hôm sau đã chết trong phủ Tiểu Hầu Gia. Vì minh oan cho tỷ tỷ, phụ thân ta bị đánh đến mức ho ra máu, ngọn lửa thiêu rụi Thẩm gia ta suốt một ngày một đêm. Mẫu thân nơi khóe mắt rỉ máu, huyết lệ tuôn trào: “Chước chước, con nhất định phải thoát ra ngoài, báo thù cho phụ thân cùng tỷ tỷ!”

Thiên Kim Thật Giả

Thiên Kim Thật Giả Tôi trở về nhà.

Trăng Thu Mấy Độ

Trăng Thu Mấy Độ Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, tâm phải đủ độc, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, mới có thể bảo toàn mạng sống trong thời loạn thế. Năm đó, ta trọng bệnh gần như hấp hối trong ngôi miếu đổ nát, lỡ mất chuyến bố thí của tiểu thư Giang gia. Nàng đã lục tung cả thành, cuối cùng cứu được ta khi ta chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta thề sẽ bảo vệ nàng cả đời. Một gã thư sinh nghèo hèn muốn leo cao, liền giở trò bịa đặt, vu hãm rằng mình có tư tình với tiểu thư. Tiểu thư chỉ biết khóc thút thít kêu oan, chẳng thể tự bảo vệ chính mình. Ta nhìn gã thư sinh ấy, khẽ thở dài. Sống chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ gì lại cứ nhất quyết muốn ch.t như vậy?

Sau Cánh Cửa Nhà Hạnh Phúc

Sau Cánh Cửa Nhà Hạnh Phúc Khi đến nhà trẻ đón con gái, cô giáo nói với tôi: “Hiện tại trẻ con đang trong giai đoạn thích bắt chước và nói nhiều, bố mẹ nên chú ý giữ hình tượng khi ở nhà.” Mặt tôi đỏ bừng. Nhưng nghĩ lại, tôi chưa từng làm gì quá đáng trước mặt con cả.

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại Mang thai sáu tháng, tôi vui vẻ làm xong kiểm tra thai kỳ, chờ chồng cùng về nhà. Vậy mà lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và bác sĩ. “Quý tổng, thai nhi phát triển rất tốt, nhưng làm vậy có phải quá tàn nhẫn với vợ anh không?” “Dù sao cũng là thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của Tri Hạ chẳng phải cũng giống nhau sao?” “Quý tổng, vợ anh đã mang thai sáu tháng rồi, nếu biết đứa con trong bụng không phải ruột thịt của mình, cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Cô ấy yêu anh như vậy, thế mà anh lại vì người đó…” “Đủ rồi, chuyện này nhất định không thể để Thanh Vũ biết.” “Tri Hạ bị bệnh tim, không thể mang thai, đứa trẻ này là món nợ tôi phải trả cho cô ấy. Nếu năm đó không nhờ cô ấy cứu mạng, tôi đã chết từ lâu rồi…” “Còn về Thanh Vũ, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, coi như bù đắp.” Kết quả kiểm tra thai kỳ hiển thị mọi chỉ số của thai nhi đều rất khỏe mạnh. Nhưng lòng tôi như rơi xuống hầm băng. Hóa ra, việc Quý Bạc Hoài kiên quyết làm thụ tinh nhân tạo chỉ để tráo trứng của tôi thành của Lục Tri Hạ. Tôi đã chịu đựng sáu tháng ốm nghén, mất ngủ, nhưng lại đang mang trong bụng con của anh ta và một người phụ nữ khác. Tôi lặng lẽ đăng ký lại, đặt lịch hẹn phá thai. Quý Bạc Hoài, anh thật sự nghĩ rằng năm đó người cứu anh là Lục Tri Hạ sao?

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc p/há th/ai vào đồ ăn của tôi. Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: “Tâm Tâm đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?” Tâm Tâm là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta. Con bé bị ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại. Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải. Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện. Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!” Tống Chi Xuyên đẩy cô ta ra: “Cô muốn hại ch.t Tiểu Ngọc sao!” Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!” Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước. Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Tâm Tâm thì chỉ có một.” Tương lai ư? Mạng của Tâm Tâm là mạng, còn con tôi thì không phải sao? Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau Hôm cha mất, cô đang mang thai, gọi cho Tiêu Tử Khôn đến 99 cuộc vẫn không liên lạc được. Cho đến khi cô nhận được một bức ảnh bạn thân gửi đến. Là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè. Trong ảnh, Tiêu Tử Khôn và dì nhỏ của cô ôm nhau không rời, tình cảm thắm thiết. Dòng chú thích là: “Cặp đôi yêu nhau hai chiều, lãng mạn hơn cả Paris đã xuất hiện.” Sau khi tang lễ kết thúc, Tiêu Tử Khôn mới quay về. “Bên Paris có dự án khẩn cấp, anh không thể rời đi. Xin lỗi em, Mộng Mộng…”

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh

Sau Khi Chồng Bị Chẩn Đoán Vô Sinh Kết hôn 2 năm, tôi vẫn chưa có thai. Mẹ chồng bỗng lập một nhóm WeChat, kéo cả đại gia đình chồng vào rồi @ cả bố mẹ tôi: 【Cả nhà các người toàn đồ yểu mệnh, không ra cái thể thống gì! Vô sinh mà còn dám lừa cưới, muốn nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt tự chắc?!】 【Gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Lâm chúng tôi không cần! Làm lỡ hai năm thanh xuân của con trai tôi, mấy người định bồi thường sao đây?!】 Tôi lập tức phản đòn, quăng luôn bệnh án tinh trùng yếu của chồng vào nhóm. 【@mẹ chồng, nhà bà vốn dĩ đã không có giống rồi.】

Không Còn Là Người Ấy Nữa

Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”

Kẻ Thiên Vị

Kẻ Thiên Vị Năm ta cập kê, Tiêu Dật tới cửa cầu hôn. Hắn thẳng thắn nói vừa gặp đã yêu, không cưới ta thì không lấy ai khác. Sau khi thành thân mấy năm, phu thê chúng ta ân ái mặn nồng, khiến người người hâm mộ. Dù ta chậm mãi không thể hoài thai, hắn vẫn chẳng chịu nạp thiếp, cũng không có thông phòng ở bên ngoài. Ta phiền muộn lo lắng, nhưng Tiêu Dật lại an ủi ta rằng hắn không để tâm đến chuyện con cái, mọi sự cứ thuận theo duyên số. Cho nên khi biết bản thân đã mang thai, ta không thể kìm nén nổi kích động trong lòng, liền vội vã đi tìm hắn. Nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ. “Thiếu gia, người thật sự không cần sao?” “Ngươi đi lấy thuốc đi.” Tiêu Dật đáp mà chẳng chút do dự. “Nhưng… Vương đại phu nói, vì trước đó phu nhân đã dùng quá nhiều dược tránh thai. Lần này nếu lại dùng thuốc để phá thai, e rằng về sau sẽ khó mà có thai lại được.” Trong lời thuộc hạ lộ ra mấy phần lo lắng. “Không có thì không có thôi! Ta đã hứa với Thanh Thanh, sau này sẽ coi hài tử của nàng như cốt nhục của chính mình.” Tiêu Dật ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Giờ Thanh Thanh vừa mới hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, tâm tình suy sụp, càng không thể khiến nàng bị kích động.” “Mà Thẩm Mộng, tính tình dịu dàng, khéo lo liệu việc nhà, nàng vốn là người ta cưới về để quản gia thay Thanh Thanh.” “Mà không có con mới có thể chăm sóc hài tử của Thanh Thanh cho chu toàn.” Ta nhẹ nhàng buông tay khỏi cánh cửa sắp đẩy ra, lặng lẽ thu lại nụ cười hân hoan trên gương mặt, xoay người rời đi.

Ngọn Đèn Tương Tư

Ngọn Đèn Tương Tư Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn… 

Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Lời Nói Dối Ngọt Ngào Vì thính giác có vấn đề nên tôi bị bố bạo lực gia đình, bị bạn học bắt nạt. Là Tử Chu Dã cứu vớt tôi. Anh kéo tôi ra từ trong vũng bùn, lại gần tôi, bảo vệ tôi. Anh hứa chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Mọi người đều hâm mộ tôi tốt số, có một chỗ dựa từ trên trời rơi xuống. Tôi cũng từng nghĩ rằng tôi đã gặp người cứu rỗi mình. Cho đến khi… “Vẫn là anh Từ của chúng ta biết diễn, nhìn kẻ đ//iếc kia cảm động kia, còn nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chữa lành nữa đó!” “Suỵt, nói nhỏ chút!” Từ Chu Dã hờ hững nhìn về phía tôi: “Sợ gì chứ, dù sao cô ta cũng không nghe thấy gì.” Anh không biết, thính giác của tôi đã bình thường trở lại.