Xuyên Sách
Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Khi ta xuyên vào sách, nhân vật phản diện mắc bệnh điên cuồng này mới chỉ mười bốn tuổi. Lúc ấy đang vào mùa đông lạnh giá, hắn ôm bài vị của cha mẹ, bụng đói cồn cào, co ro trong ngôi miếu đổ nát. Sáng sớm hôm sau, thân thể lạnh cóng của hắn sẽ bị thôn dân phát hiện, rồi bị ném ra bãi tha ma. Sau đó, một tên đồ tể sẽ cứu hắn, đẩy hắn bước vào con đường hắc hóa. Nghĩ đến kết cục thảm thương của hắn, ta có chút không đành lòng. Thế là ta cho hắn một củ khoai lang nướng. “Nếu chưa đủ, trong nhà ta còn nấu cháo, muốn ăn thì đi theo ta.”
Trang Sách Cuối Cùng Sau khi bị ràng buộc với hệ thống thôi miên, ba đối thủ một mất một còn vai rộng, eo thon, chân dài đều trở thành chóa của tôi. Tôi dựa vào hệ thống để ức hiếp bọn họ, sống sung sướng tiêu dao. Cho đến một ngày, tôi phát hiện hệ thống thôi miên bỗng nhiên biến mất. Tình hình nguy rồi, tôi quay đầu bỏ chạy. Ba người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề chặn đường tôi lại, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa ngông cuồng. “Chạy tiếp đi, đại tiểu thư của bọn anh.” Chít mịa! Chơi lố quá rồi!
Tôi Đá Trùm Trường Năm Lần Bị ép phải bỏ trùm trường năm lần. Tôi đành phải kiên trì nhiều lần giữa việc chia tay và cầu xin quay lại. Lần thứ năm, trùm trường hoàn toàn sụp đổ. Hắn đỏ mắt nghẹn ngào, ánh mắt lạnh lùng. “Lại muốn tìm lý do bỏ rơi ông đây sao? Ông đây chết cho em xem!”
Hồn Đoạn Bạch Ngọc Kinh Đêm đầu tiên nhận tổ quy tông, thế tử ca ca trèo giường tôi. Hắn bị hệ thống 18+ ràng buộc . Còn tôi lại bị ràng buộc hệ thống “Tương thân tương ái”. Hai chúng tôi đang lột đồ của nhau, thì tiểu thư giả xông vào.
Mẹ Nhỏ, Đừng Trốn Khỏi Tôi Khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, tôi đã lừa nam chính rằng tôi mới chính là người trời định cho hắn, là người xứng đôi với hắn. Cậu thiếu niên ngây thơ, mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Nhưng cô là mẹ nhỏ của tôi.” Tôi mân mê cây roi da trong tay, cười một cách ác ý: “Chẳng phải như vậy mới kích thích sao?” Khi nữ chính xuất hiện, tôi hoảng sợ đến mức bỏ trốn ngay trong đêm. Nam chính, người vốn ngoan ngoãn, giờ đây bỗng nhiên biến thành một người khác. Hắn từ từ dùng roi da trói tôi lại, ánh mắt lộ rõ tình yêu bệnh hoạn. “Tôi đã giả vờ ngoan ngoãn như vậy, sao mẹ nhỏ lại vẫn muốn bỏ đi?”
Xuyên Vào Truyện Điền Văn Xuyên vào vai một ác bà bà trong truyện điền văn, vừa mở đầu đã gặp ngay cảnh tiểu nhi tử xúi giục ta bán cháu gái để trả nợ cờ bạc cho hắn. Ta vung tay tát hắn một cái: “Cút đi! Đồ ngu!” Hắn kéo tay áo ta, vừa khóc vừa nói: “Nương, Trương đại nương đã dẫn người môi giới đến rồi, nương không không thể đổi ý được!” Trương đại nương đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi: “Tống đại nương, con bé Chiêu Đệ nhà ngươi xinh đẹp lắm, bán vào kỹ viện thì được ba mươi lượng bạc đó!” Ta hỏi bà ta: “Nam đinh thì bán được bao nhiêu?” “Nam đinh là sức lao động, nếu bán vào cung làm thái giám có thể được đến một trăm lượng bạc!” Ta ồ một tiếng, rồi đá thẳng tiểu nhi tử đến chân bà ta: “Vậy ta bán Chiêu Muội!” “Nương, Chiêu Muội là ai chứ? Con là Diệu Tổ đây mà!”
Kế Hoạch Chạy Trốn Cùng Bạn Thân Tôi và bạn thân cùng nhau xuyên sách, hệ thống để tôi công lược thái tử tính tình u ám, còn cô ấy thì công lược vương gia phúc hắc. Hai chúng tôi cần mẫn công lược suốt năm năm, tiến độ công lược vẫn dừng ở 90% không nhúc nhích. Tôi: “Tớ không cố được nữa, tớ muốn nằm ngửa.” Bạn thân: “Vậy… giả chết?” Tôi: “Ok, cùng nhau giả.” Chúng tôi dùng toàn bộ tích phân tích góp được mấy năm nay để giả chết rồi rời khỏi kinh thành. Hai năm sau, khi chúng tôi đang vừa câu cá vừa ngân nga bên bờ sông thì bị một đám tặc nhân xông lên trói lại. Bọn hắn cầm chân dung đối chiếu với chúng tôi, trên mặt cười nở hoa. “Quý nhân kinh thành mấy năm nay đang thịnh hành tìm thế thân ánh trăng sáng.” Tên tặc nhân chỉ vào tôi: “Người này, đưa đến phủ thái tử, có thể được năm mươi lượng bạc!” Hắn lại chỉ vào bạn thân tôi: “Người này, đưa đến phủ Túc An vương, có thể được một trăm lượng bạc!” Tôi, bạn thân: “???” Khoan đã, sao cô ấy còn mắc hơn tôi vậy?
Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Sau khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, con người thật của tôi đã bị lộ. Tham gia chương trình dành cho phụ huynh và con, em bé ngoan nhà tôi luôn đánh nhau với đứa trẻ nhà ảnh đế. Cư dân mạng ồn ào mắng con tôi không có giáo dục, mắng tôi không xứng làm mẹ, tham gia chương trình giải trí vì muốn quyến rũ ảnh đế. Tôi trực tiếp tét lên mông con ảnh đế: ”Đánh người còn già mồm đúng không? Có tin bà đây trực tiếp cạo đầu con không? Tên nhóc ngốc nghếch này, úp mặt vào tường hối lỗi cho bà!” Cư dân mạng: ”?? Chúng tôi nghe mắng thấy hơi sướng tai là thế nào nhỉ?” Nửa đêm, ảnh đế gõ cửa phòng tôi: ”Con trai lớn của em không chịu ngủ, làm sao bây giờ? Người làm mẹ như em mà chỉ quan tâm đến một đứa con trai thôi à?” Tôi bị đánh thức, tức giận trả lời lại: ”Anh không biết dỗ nó ngủ sao? Người làm bố như anh còn hỏi em cách dỗ con ngủ, chẳng lẽ em là bố anh à?” Cư dân mạng trực tiếp tê liệt. Sau khi chương trình lên sóng, nữ chính vốn rất được hoan nghênh lại không có chút độ hot nào. Ngược lại một đống ông chủ lớn nhà hào môn ôm con trai đến cầu xin tôi: ”Cô Lâm, xin cô mắng đứa nhỏ nhà tôi một chút đi, đánh một trận cũng được…” Ảnh đế đen mặt: ”Vợ tôi sẽ chỉ quản tôi và con trai tôi, ai giật dây cô ấy ly hôn tái giá thì đừng trách tôi gửi đơn kiện cảnh cáo.”
Lệnh Vi Ngày Tây Nam Vương tạo phản đó, vị hôn phu Thôi Chiếu của ta đã bỏ rơi ta mà cứu Tam Công chúa Liễu Hàm Tuyết. Ta thế mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng yêu ta, có lẽ còn hận ta đã chia rẽ mối lương duyên của hắn ta và Công chúa. Sau khi chết trong nỗi kinh hoàng bị vó ngựa hung tàn giẫm gãy cổ, ta được sống lại. Lần này, lúc Liễu Hàm Tuyết hỏi ta muốn mua vị công tử nào, ta mỉm cười, chỉ nam tử lạnh lùng như ánh trăng sáng. Thôi Uyên. Người chỉ dựa vào sức một mình mình lật lại án cho Thôi thị, thậm chí còn leo lên vị trí Nhiếp chính vương. Và hơn hết, sau khi ta chết, hắn đã kề kiếm lên cổ Thôi Chiếu. Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc. “Ngươi phải đền mạng cho nàng.”
Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?
Em Là Ước Mơ Của Anh Tôi xuyên không thành hàng xóm quả phụ bên cạnh nhà nam chính thô lỗ và nữ chính hoa sen trắng trong tiểu thuyết người lớn. Tôi ở sau lưng họ bàn tán: “Nghe nói anh ta rất giỏi… Suốt đêm cũng được.” Ai ngờ nam chính thô lỗ nửa đêm gõ cửa nhà tôi: “Nói như thật vậy, cô từng thử rồi sao?” Sau đó anh không để ý đến việc tôi kêu la mệt mỏi, chỉ đưa tay lau nước mắt tôi: “Một đêm chính là một đêm, bớt đi một giây cũng không được.”
Công Lược Nhân Vật Phản Diện Hắc Hóa Bất ngờ xuyên sách, trói định hệ thống cứu rỗi. Hệ thống nói tôi phải công lược nhân vật phản diện độc ác. Hiện tại, nhân vật phản diện mới mười bảy tuổi, bị người bắt nạt, đang nằm thoi thóp trong hẻm nhỏ. Hệ thống: “Nhanh đến giúp cậu ta, chữa lành cho cậu ta, sưởi ấm cho cậu ta!” Tôi lập tức đến bên tai nhân vật phản diện thiếu niên: “Đánh nhau cũng đánh không thắng, cậu đúng là đồ phế vật.” Hệ thống: “?” Nhân vật phản diện: “?”
Lưu Cảnh Ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng thượng, nhưng hắn đã yêu người thay thế ta mất rồi. Lúc ta mang thai ba tháng, hắn ép ta uống canh phá thai. Máu nhuộm khắp sàn, đau thấu tim gan. Hắn thế mà vẫn cười dỗ ta: “Ngoan, sinh con, thì không đẹp nữa.” Nếu ta không xinh đẹp, sẽ không còn giống Phương Uyển vẫn đang mất tích nữa. Sau đó, ta sống lại. Trước mặt tất cả mọi người, thiêu trụi thư đính hôn của ta và hắn. Ta chúc hắn và Phương Uyển tình chàng ý thiếp, trăm năm hoà thuận. Hắn lại nói, không phải ta không cưới.
Mãi Mãi Mười Năm Tôi xuyên sách rồi! Bất ngờ chưa! Xuyên thẳng vào giường phản diện luôn! Bốn mắt nhìn nhau, tôi lúng túng chào hỏi: “H-hế lô.” Thiếu niên tuấn tú dụi mắt: “Vch, Nguyệt Lão gì linh nghiệm quá vậy, vừa mới ước xong đã rơi xuống một tiểu tiên nữ!”
Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?
Trọn Đời Yêu Anh Xuyên thành vợ nhân vật phản diện độc ác, tôi vì ngăn cản chồng cho thế giới chôn cùng mình mà vắt hết cả trí não. Nhân vật phản diện muốn trời lạnh phá sản công ty đối thủ, tôi mua bến cảng. Nhân vật phản diện muốn hắc hóa rồi hóa điên hóa dại, tôi mua hải đảo. Mãi cho đến khi thấy tài khoản cạn sạch, cả năm cống hiến cho tư bản thành công cốc, lúc này nhân vật phản diện mới ý thức được chuyện này không đơn giản, lập tức tìm tôi hỏi tội. Tôi vô tội xua tay: “Đều do hệ thống yêu cầu, em chỉ là một công nhân vô tội bốc vác cho tư bản mà thôi.” Hệ thống rưng rưng nước mắt gào thét: “Hoài Thanh đại lão gia! Tôi chưa từng tuyên bố nhiệm vụ tiêu tiền nào cho cô ấy cả!”
Người Bạn Thân Mất Tích Tôi xuyên sách, nhưng cuốn sách này lại không có nhân vật nào giống tôi. Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, nữ chính sẽ phát hiện ra tôi chết trên chiếc giường xa hoa này, mà còn chết rất thảm. Nói một cách đơn giản, cái chết của tôi quá tàn nhẫn, đến mức biến thành một đống mờ mịt như mosaic. Bởi vì tôi là một nhân vật quần chúng chỉ xuất hiện với tư cách là một cái xác trong cuốn tiểu thuyết này. Hiện tại, nhân vật quần chúng là tôi này, đang nằm trên giường, nhìn vào thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh. Nghĩ đến những miêu tả trong truyện, tôi không khỏi rùng mình. Điều đáng sợ hơn cả là tôi nhớ rõ ràng diễn biến câu chuyện trong sách; kẻ sắp giết tôi lúc này đang ẩn nấp ở một góc nào đó trong nhà.
Cùng Bạn Thân Xuyên Không Tôi và đứa bạn thân cùng nhau xuyên vào tiểu thuyết. Cô ấy thì xuyên thành chó liếm trung thành của nam phụ phúc hắc, còn tôi là người thế thân cho ánh trăng sáng của nhân vật phản diện yandere. Ngoài mặt thì chúng tôi yêu mà không có được, sau lưng thì cùng nhau điên cuồng vung tiền. Quãng thời gian tiêu tiền như nước cứ thế trôi qua ba năm, nữ chính bạch nguyệt quang chân chính đã trở lại. Sau khi biết được nam phụ cùng nhân vật phản diện đều sẽ phát điên vì nữ chính, bạn thân đã đeo một cái ba lô nhỏ, nửa đêm gõ cửa phòng tôi: “Tao đã tiết kiệm đủ tiền rồi, mày thì sao?” Tôi: “Tao còn thiếu chút nữa, nhưng có thể tiêu tiền của mày.” Vì vậy, chúng tôi cùng nhau giả chết. Ba năm sau, đứa bạn thân không may gặp lại chồng cũ của nó. Tôi vội nói: “Tao sẽ đánh lạc hướng cho mày, mày chạy nhanh đi!” Kết quả là vừa quay đầu lại, tôi đã đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc. Nhân vật phản diện Yandere bình tĩnh tháo cà vạt, trói chặt tay tôi lại. “Chính em chạy thoát được, rồi lại nói.” *Trong tiếng Trung, bạch nguyệt quang là ánh trăng sáng, hình ảnh này tượng trưng cho mối tình sâu đậm nhất của một đời người.
Xuyên Không Ta Bị Tra Nam Giam Cầm Năm thứ bảy ở bên cạnh Chu Nguyên Kỳ. Hắn chọn phụ bạc ta, quyết định lập nữ nhi thừa tướng làm hoàng hậu. “Vân Nhi xuất thân cao quý, còn ngươi lai lịch không rõ. “Nhưng chỉ cần ngươi cung kính với nàng ấy, ta vẫn sẽ phong ngươi làm phi.” Nhưng hắn đã từng nói, đời này chỉ cưới một mình ta, tuyệt đối không phản bội. Là người xuyên qua, ta sẽ không dùng chung trượng phu với người khác nên cuối cùng lựa chọn rời đi. Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại giam cầm ta. Hắn không cho ta rời đi, nhưng lại dung túng cho Tạ Vân Nhi làm nhục ta. Đêm tân hôn, hắn lại đến khuyên nhủ, bị ta từ chối lần nữa. Chu Nguyên Kỳ tức giận: “Ở đây, ngươi chỉ là lục bình không rễ, chỉ có thể dựa vào ta mà sống, hiểu chưa?” Hắn đi rồi nhưng khuê mật lại đột nhiên xuất hiện. Nàng dang rộng vòng tay về phía ta—— Nói: “Nghênh Nghênh ngốc, tớ đến đón cậu về nhà đây.”
Xuyên Thành Con Của Nữ Phụ Độc Ác Tôi xuyên vào bụng của nữ phụ đang mang thai, trở thành một đứa trẻ mới sinh. Ba tôi là ảnh đế, sau khi say rượu cùng mẹ tôi xuân phong nhất độ mà có tôi. Nhưng trong tiểu thuyết, tôi căn bản không được sinh ra! *春风一度; [chūnfēngyīdù] ; Hán Việt: XUÂN PHONG NHẤT ĐỘ ; giao hợp; làm tình.