Xuyên Sách
Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Thời điểm ta cùng phu quân động phòng, hắn đột nhiên phi thăng. Lúc phi thăng, hắn thậm chí chưa kịp dừng lại, cứ thế nhẹ nhàng phiêu diêu mà thành tiên. Mà ta, những cảm xúc sắp trào dâng bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng, một cái nghẹn này, đè nén đến mức khiến ta trở nên lãnh đạm trong mọi phương diện. Từ đó, ta chuyên tâm tu luyện Vô Tình Đạo, ba ngàn năm sau trở thành thần, rút kiếm đi tìm tên phu quân kia. Không ngờ, khi vừa dò hỏi tung tích, chúng thần đều cười ầm lên: “Ồ? Ý ngươi là chiến thần trần truồng phi thăng kia sao~” “Hiện giờ, nhân gian đâu đâu cũng có miếu thờ hắn, ngươi chưa thấy kim thân của hắn sao? Hai cái mông sáng loáng được dát vàng, chói mắt vô cùng.” “Thế nào? Ngươi quen hắn sao?” Ta: … “Không quen, chưa từng gặp.”
Cô Ấy Là Mặt Trời Tôi xuyên vào một cuốn truyện ABO cưỡng ép với vai nữ phụ. Một Alpha từng tài năng xuất chúng, bị cưỡng ép cắt bỏ tuyến thể, sa sút trở thành một Omega bị người ta chà đạp. Khi tôi xuất hiện, cậu ấy không mảnh vải che thân, toàn thân đầy vết thương nằm trong góc tối. Tôi cởi áo khoác đắp lên người cậu ấy, nhưng cậu lại nhẹ nhàng gạt tay tôi ra: “… Đừng chạm vào tôi, tôi bẩn lắm.”
Con Trai Hoàng Đế Phương Viên không phụ mẫu, không huynh không đệ, muốn tu tiên mà vượt qua cửa ải tình duyên thì chỉ còn cách tìm một nam kỹ kết thành phu thê. Nào ngờ hoa khôi đó lại là hoàng tử lưu lạc nhân gian? Phương Viên, một kẻ tu tiên, lẽ nào lại bận tâm chuyện thế tục? Bỗng dưng thiên đạo khiển trách, nói rằng kẻ giết chân long sẽ bị trời phạt? Khoan đã, ngay từ đầu có ai bảo người đó là chân long thiên tử đâu chứ! Không biết thì không có tội, sao lại đổ lên đầu ta được!
Sau Khi Xuyên Sách Ta Thành Tứ Công Chúa Ta xuyên sách rồi bị phụ vương nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Phụ vương, người đừng trách tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận tự ngã thôi.” “Con chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu.” “Tứ muội còn nhỏ, muội… muội ấy không có ý xấu đâu.” Nàng ta câu nào cũng như có vẻ đang nói thay ta nhưng thực chất từng câu thốt ra đều đang đổ nước bẩn lên đầu ta. Ta dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp như lửa. Vừa định mắng, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của ta là tứ công chúa tính tình trầm tĩnh. Vì vậy, ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Con không đẩy tỷ ấy.” [Kẻ ti tiện, dám vu khống bổn công chúa!] Phụ vương cau mày, quay đầu nhìn ta. [Phụ vương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ông ấy lại tin lời ma quỷ của Tang Lạc Lạc sao?] [Không thể nào? Không thể nào? Thế mà lại không tin lời nữ nhi ruột thịt của mình sao?] Tang Lạc Lạc vẫn còn khóc trên mặt đất, thái giám bên cạnh phụ vương thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy. [Thế gian này, kẻ yếu thì có lý… Biết thế, ta cũng nằm lăn ra đất khóc.] Phụ vương đứng ngược sáng, sắc mặt tối tăm không rõ, ông khẽ gọi ta một tiếng: “Khánh Nhi.” [Hay là giả vờ ngất đi, nếu không lại phải bị phạt chép sách.] Cùng với tiếng “Tứ công chúa.” the thé của thái giám, ta trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Phụ Vương Nghe Được Tiếng Lòng Ta xuyên sách rồi bị phụ vương nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Phụ vương, người đừng trách tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận tự ngã thôi.” “Con chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu.” “Tứ muội còn nhỏ, muội… muội ấy không có ý xấu đâu.” Nàng ta câu nào cũng như có vẻ đang nói thay ta nhưng thực chất từng câu thốt ra đều đang đổ nước bẩn lên đầu ta. Ta dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp như lửa. Vừa định mắng, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của ta là tứ công chúa tính tình trầm tĩnh. Vì vậy, ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Con không đẩy tỷ ấy.” [Kẻ ti tiện, dám vu khống bổn công chúa!] Phụ vương cau mày, quay đầu nhìn ta. [Phụ vương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ông ấy lại tin lời ma quỷ của Tang Lạc Lạc sao?] [Không thể nào? Không thể nào? Thế mà lại không tin lời nữ nhi ruột thịt của mình sao?] Tang Lạc Lạc vẫn còn khóc trên mặt đất, thái giám bên cạnh phụ vương thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy. [Thế gian này, kẻ yếu thì có lý… Biết thế, ta cũng nằm lăn ra đất khóc.] Phụ vương đứng ngược sáng, sắc mặt tối tăm không rõ, ông khẽ gọi ta một tiếng: “Khánh Nhi.” [Hay là giả vờ ngất đi, nếu không lại phải bị phạt chép sách.] Cùng với tiếng “Tứ công chúa.” the thé của thái giám, ta trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Tứ Kiếp Tình Đầu Thứ tỷ ta tuyệt đối là nữ chính. Kiếp thứ nhất, ta giành trước gả cho Thái tử, tỷ ta liền gả cho Tam hoàng tử, không ngờ Thái tử mưu phản, ta chết, Tam hoàng tử lên ngôi, tỷ ta thành Hoàng hậu. Kiếp thứ hai, ta sửa chữa sai lầm, gả cho Tam hoàng tử, tỷ ta liền gả cho Thái tử, kết quả Thái tử đăng cơ, ta lại chết. Kiếp thứ ba, ta đi đường tắt, chân đạp hai thuyền vừa đạp thuyền Thái tử vừa đạp thuyền Tam hoàng tử, kết quả tỷ ta lên làm Nữ Hoàng, ta lại chết. Còn lần này, là lần thứ tư. Cha mẹ để ta chọn gả cho ai. Ta lập tức quỳ xuống: “Con nguyện ý gả cho tỷ tỷ, cho dù là thiếp!”
Trở Về Sau Ngàn Kiếp Ta trở thành nữ nhân xuyên không thứ tư trong Vương phủ. Đêm động phòng hoa chúc, Vương gia hỏi ta: “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện một phu một thê?” Ta đáp: “Một phu một thê, nhiều thiếp, như vậy mới giữ được đạo cân bằng.” Hắn lại hỏi tiếp: “Xà phòng, đường trắng, đậu phụ, có thứ nào ngươi biết làm không?” Ta khẽ lắc đầu. Mặc dù biết đây là những kỹ năng cần thiết khi xuyên không, nhưng ta vốn là dân khối văn, mỗi lần đọc đến các công thức hóa học trong tiểu thuyết đều thấy đau đầu. “Vậy hát một bài nghe thử?” Ta từ nhỏ ngũ âm không được đầy đủ, nào dám làm trò cười trước mặt Vương gia, đành cúi đầu nói: “Thiếp thân thô bỉ, không rành mấy việc phong nhã ấy.” Hắn đột nhiên lại nhắc: “Ngự tửu cung đình?” “Nhất… A? Gì cơ?” Vương gia gật gật đầu, lúc này mới yên tâm để ta tiếp tục tháo trang sức.
Từng Là Nữ Phụ Bạn trai đi cùng tôi đến tiệm làm móng. Tôi chọn kiểu đính full kim cương giá 99 tệ, nhưng thợ làm móng lại nhầm lẫn, dùng toàn bộ là đá Swarovski giá 150 tệ một viên để đính lên mười ngón tay tôi. Khi tính tiền, cô ấy yêu cầu tôi bù thêm 5.888 tệ. Tôi vừa định lên tiếng, trước mắt liền hiện ra các dòng bình luận: “Ahhh, nữ chính đáng yêu đúng là thông minh, nữ phụ căn bản không dám cãi nhau trước mặt nam chính, chỉ có thể ngoan ngoãn trả tiền.” “Nam chính chắc chắn sẽ bị khí chất kiên cường của nữ chính hấp dẫn!” “Đồ nữ phụ ngu ngốc không biết gì cả, sau này nữ chính sẽ tiêu tiền của cô ta, ngủ với đàn ông của cô ta, đến cả con cô ta cũng sẽ gọi nữ chính là mẹ!”
Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?
Xuyên Sách Báo Thù Một sáng ngủ dậy, tôi xuyên vào sách, trở thành con gái của một mụ phản diện độc ác. Ông bố tổng tài nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, đầy ghét bỏ: “Đúng là con của bà ta, chỉ biết vu oan giá họa, giả đáng thương để lấy lòng người khác.” Ồ, vậy à? Lúc còn học mẫu giáo, tôi giơ tay tát cho thằng nhóc mập định bắt nạt mình một cái tím bầm cả mặt mũi. Lên tiểu học, tôi lén phang một gậy khiến thằng con trai định vén váy tôi phải nhập viện vì chấn động não. Vào cấp hai, tôi tung một cú đá làm gãy mấy cái xương sườn của thằng mất dạy định dọa nạt tôi. Lên cấp ba, tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng tay thì ác không tưởng, túm đầu nhỏ kia, đứa định bắt nạt tôi, dí thẳng vào bồn cầu. Ông bố tội nghiệp, hay nói đúng hơn là người phải dọn đống hậu quả tôi để lại hết lần này đến lần khác, chỉ biết đứng một bên cạn lời: “…Hay là con cứ vu oan giá họa, giả đáng thương lấy lòng người ta đi, còn đỡ hơn đấy?”
Tâm Ngữ Của Nữ Phụ Xuyên thành cô bạn gái cũ thực dụng của nam chính trong tiểu thuyết vả mặt. Nhiệm vụ của tôi là tìm đủ mọi cách sỉ nhục nam chính đang nghèo rớt mồng tơi, rồi sau đó đá anh một cách đau đớn. Tôi dốc hết sức mình hoàn thành tốt vai diễn, nhưng không hề biết nam chính đã sớm thức tỉnh khả năng đọc tâm trí. Bề ngoài tôi lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng cắm đầu làm mấy việc lặt vặt đó thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nuôi nổi tôi không? Đúng là đồ vô dụng!” Nhưng trong lòng lại gào thét: [Cơ bụng! Cơ bụng! Cơ bụng tám múi! Mình muốn sờ thử, muốn sờ thử một chút! Sờ một chút thôi mà!!] Tai nam chính đỏ bừng, một tay kéo phăng áo sơ mi: “Đã sờ anh rồi thì không được sờ người khác.”
Ngọc Mạn Uyên Châu Công lược quá thành công, bệnh kiều phản diện vì giữ ta lại, không tiếc dùng sinh tử đan sinh con cho ta. Ta lại chẳng tin nam nhân có thể sinh con, dứt khoát quay về thế giới thực. Đến khi hắn cùng đứa nhỏ mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ta. “Phụ thân, con muốn mẫu thân.” Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Mẫu thân con chế1 rồi.” Ta: “…” Hỏi hệ thống mới biết, hắn thật sự vì ta mà sinh một đứa nhỏ. Sau đó, chỉ còn đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của ta, rơi lệ tố cáo: “Mẫu thân, có nữ nhân xấu muốn ngủ với phụ thân, còn lén lút bắt nạt con.” “Nếu người không quay lại, con sẽ bị ức hiếp đến chế1 mất.” Không những dám ngủ với nam nhân của ta mà còn dám đánh con ta! “Hệ thống, ta muốn quay lại!”
Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác Tôi bất cẩn bắt cóc kẻ ác thì phải làm sao bây giờ? Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi lặng lẽ đặt câu hỏi trên diễn đàn. Cư dân mạng: “Hôn đi, trước khi chết cũng phải nhục mạ anh ta chút.” Sau khi hôn xong tôi đã chết, … Kẻ ác giết người không chớp mắt lại lên án: “Cô thật biết chơi, ban nãy chính là nụ hôn đầu của tôi.”
Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Thời điểm ta cùng phu quân động phòng, hắn đột nhiên phi thăng. Lúc phi thăng, hắn thậm chí chưa kịp dừng lại, cứ thế nhẹ nhàng phiêu diêu mà thành tiên. Mà ta, những cảm xúc sắp trào dâng bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng, một cái nghẹn này, đè nén đến mức khiến ta trở nên lãnh đạm trong mọi phương diện. Từ đó, ta chuyên tâm tu luyện Vô Tình Đạo, ba ngàn năm sau trở thành thần, rút kiếm đi tìm tên phu quân kia. Không ngờ, khi vừa dò hỏi tung tích, chúng thần đều cười ầm lên: “Ồ? Ngươi nói là chính là chiến thần trần truồng phi thăng kia sao~” “Hiện giờ, nhân gian đâu đâu cũng có miếu thờ hắn, ngươi chưa thấy kim thân của hắn sao? Hai cái mông sáng loáng được dát vàng, chói mắt vô cùng.” “Thế nào? Ngươi quen hắn sao?” Ta: … “Không quen, chưa từng gặp.”
Ta Là Công Chúa Cơ Mà Ta xuyên đến thân thể một vị công chúa vô dụng. Chỉ vì nhìn thám hoa nhiều hơn một chút, liền bị phò mã tát một bạt tai, đẩy xuống ao sen. Hắn nói là muốn cho ta một bài học nhớ đời. Ta lập tức xông vào trong cung tố cáo. Hoàng đế lại chỉ phạt phò mã ba mươi trượng. Hắn chịu xong hình phạt, còn có thể bò dậy đe dọa ta. Ta lập tức quyết định, cũng nên cho hắn một bài học nhớ đời. Ví như… lấy mạng hắn!
Nhật Ký Chăn Dắt Nhân Vật Phản Diện Trở thành chú của phản diện, tôi cảnh cáo cậu ta đừng tiếp cận nhân vật chính, nếu không sẽ đánh vào mông, còn bắt cậu ta đếm số. Kết quả là quản không nổi, lại bị phản công. “Chú đếm số đi, chú nhỏ.” Dung Trú kéo lấy cánh tay tôi, mỗi cái một mạnh hơn. “Đếm sai thì phải làm lại từ đầu đấy.”