Trang chủ Truyện hot

Danh sách truyện hot gần đây

Truy Thê? Trễ Rồi

Truy Thê? Trễ Rồi Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi: “Bao giờ thì định có con vậy?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười: “Tôi có rồi.” Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn: “Chúc mừng nhé!” Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi. Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Tan tiệc, anh chặn tôi lại: “Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?” Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”

Đột Nhiên Phát Hiên Tiền Sính Lễ Biến Mất

Đột Nhiên Phát Hiên Tiền Sính Lễ Biến Mất Mang thai ba tháng, tôi muốn rút tiền sính lễ để làm quỹ dự phòng. Nhân viên ngân hàng lại nói: “Trong thẻ chỉ còn 6.000 tệ thôi, chị có muốn rút hết không ạ?” Tôi nắm chặt thẻ ngân hàng, lao thẳng đến nhà mẹ chồng: “Bây giờ là thời đại mới rồi, còn ai nói đến sính lễ nữa chứ? Tụi tôi lúc nào nói sẽ đưa mười vạn cho cô?” “Cô mang thai rồi, sau này sinh cháu đích tôn ra, chẳng phải vẫn dựa vào chúng tôi chăm sao? Làm người không thể quá ích kỷ, muốn cái này lại muốn cả cái kia!” “Nếu cô cứ khăng khăng như vậy, thì ly hôn đi. Nhưng ly hôn rồi thì phải trả lại sính lễ mười vạn nhé.” Nhìn người chồng chỉ biết dàn hòa, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Sính lễ miệng, tôi không cần nữa! Cuộc hôn nhân nực cười này, tôi cũng không cần nữa!

Sau Khi Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn

Sau Khi Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Vào đúng ngày cưới của tôi, cô thanh mai trúc mã của Cố Chu đã uống hết một lọ thuốc ngủ. Anh ta bất chấp tất cả, quyết đi cứu cô ta. Tôi nhắc anh rằng có thể để người khác đưa Lâm Uyển đến bệnh viện, dù sao hôm nay cũng là ngày cưới của chúng tôi. Anh ta mắng tôi là kẻ máu lạnh, vô tình. “Đủ rồi! Uyển Uyển đang nguy hiểm thế kia, em đừng có ghen tuông vô lý nữa được không?” Dường như nhận ra bản thân có phần quá đáng, anh ta ngừng lại một chút. “Lễ cưới lần sau anh bù cho em.” Rồi vội vã bỏ đi. Nhưng anh ta không biết… Sẽ chẳng có lần sau nữa. Bởi vì… Anh ta sắp chết rồi.

Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế

Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế Năm thứ mười trong cuộc hôn nhân với Thẩm Hoài Chi, tôi phát hiện anh ta ngoại tình. Không có ảnh chụp. Không có bằng chứng. Chỉ bởi vì… sáng hôm đó, anh ta nói với tôi: “Chào buổi sáng.” Mười năm nay, mỗi sáng thức dậy anh đều nói: “Buổi sáng tốt lành.” Mà hôm đó, đột nhiên lại đổi thành: “Chào buổi sáng.”

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp Sếp gửi một thông báo công việc trong group chat công ty. Giữa hàng loạt tin nhắn “Đã nhận” từ mọi người, tôi lỡ tay gửi một câu: “Xoá đi”. Ngay giây tiếp theo, hệ thống hiện thông báo: “Mục Trần đã thu hồi một tin nhắn.” Mọi người cho tui hỏi cái, tui có nên viết đơn nghỉ việc trong đêm luôn không?

Ba Trăm Tờ Giấy Nợ

Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.

Đừng Thấy Hoa Nở Mà Ngỡ Xuân Về

Đừng Thấy Hoa Nở Mà Ngỡ Xuân Về Tôi chết ở ngã tư gần nhà. Sau khi chết, có một thứ tà ma nhập vào xác tôi. Con nhỏ đó ngoan ngoãn, biết điều hơn tôi gấp bội. Ban ngày đi học giành hạng nhất, ban đêm còn xách nước hầu hạ cả nhà rửa chân. Ba mẹ tôi bắt đầu nói con nhỏ phá của này cũng có chút giá trị, thằng em trai giành học bổng của tôi cũng thấy tôi dễ nhìn hơn nhiều. Nhưng họ đâu biết, trong chậu nước rửa chân đó có dính máu người chết. Rửa nhiều không chỉ rút ngắn tuổi thọ mà còn khiến hồn lìa khỏi xác.

Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi

Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi Ba giờ sáng, tôi đăng một bài cầu cứu trên Tiểu Lục Thư. Tiêu đề: 【Phát hiện chồng nạp 100 Vạn trên Douyin, phải làm sao đây?】 Chẳng mấy chốc, bài viết bùng nổ. Có người hỏi: 【Mỗi tháng anh ta cho chị bao nhiêu tiền tiêu vặt? Nếu không nhiều, thì phải nói chuyện cho ra lẽ đấy.】 Tôi trả lời: 【Năm vạn.】 Không ngờ con số này lại khiến phần bình luận đảo chiều hoàn toàn: 【Làm gì ra công việc lương năm vạn mỗi tháng? Việc này nhất định phải giữ!】 【Ngọt ngào một chút, xin thêm tiền. Cứ coi mình là nhân viên ngân hàng, còn anh ta là cây ATM biết đi.】 【Gợi ý mỗi ngày khen chồng mười câu “anh thật tuyệt”. Công việc có lương cả trăm vạn như này tôi nằm mơ cũng muốn có.】

Thẩm Tử Đường

Thẩm Tử Đường Mãi đến năm thứ ba sau khi kết hôn với Hứa Vân Chu, tôi mới biết anh ta cưới tôi là vì để trả thù cho cái chết của ánh trăng sáng. Dưới sự sắp đặt của anh ta, cha tôi chết ngay trên bàn mổ, mẹ tôi suy sụp tinh thần và nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, còn tôi bị anh ta giam cầm trong lúc đang mang thai. Hứa Vân Chu nói: “Đây là cả nhà các người nợ Mạt Mạt.” Tôi liều mạng chết chung với anh ta, khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi trùng sinh cùng nhau. Lần này, tôi cố gắng tránh Hứa Vân Chu càng xa càng tốt, để mặc anh ta chuộc lỗi với ánh trăng sáng của mình. Nhưng anh ta hết lần này đến lần khác tìm tới tôi, vừa hèn mọn lại vừa tuyệt vọng: “Đường Đường, em giết anh cũng được, chỉ cần em chịu nhìn anh thôi.”

Từng Bước Chìm Đắm

Từng Bước Chìm Đắm Hạ Du Bạch là anh trai trên danh nghĩa của tôi. Anh nhập học sau tôi, nhưng lại được tuyển thẳng vào lớp thiếu niên của đại học A vì đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Sau khi tốt nghiệp, anh dùng thủ đoạn quyết đoán để tiếp quản công ty, một mình vực dậy giá trị thị trường của doanh nghiệp tăng gấp đôi. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn vượt trội hơn tôi, còn tôi thì luôn bị anh ấy quản thúc. Tôi chán ghét cái vẻ tự phụ trầm ổn của anh đến tận xương tủy. Thế là vào một đêm mưa, tôi đã bỏ thuốc anh, muốn xem người này xấu mặt. Ai ngờ khi định rời đi, tôi lại không thể nào mở được cửa phòng. Người đàn ông từ phía sau nắm chặt lấy eo tôi. Đằng sau cặp kính nửa gọng là nụ cười tràn đầy tự tin và thong thả của anh. “Khóc gì chứ? Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà.” “Hay là nói em lại không chịu học hành đàng hoàng trong giờ sinh học?” “Xem ra, anh cần phải dạy kèm cho em một chút rồi.”

Thiên Sát Tai Tinh

Thiên Sát Tai Tinh Ngày đầu tiên ta vào cung tham gia tuyển tú, hoàng đế băng hà. Bị phái đi canh giữ hoàng lăng, hoàng lăng lại sụp đổ. Bị đuổi ra vườn rau hoàng gia trồng rau bắt sâu. Cả hoàng cung đều bị ngộ độc thức ăn. Bị đưa đến trước mặt thái tử, ta quỳ trên đất suốt nửa canh giờ. Hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thật giỏi.” Ta yếu ớt ngẩng đầu lên: “?” “Một người tài năng như ngươi.” “Không gả cho đối thủ của bổn vương thì thật đáng tiếc…”

Ác Ma Thiên Sứ

Ác Ma Thiên Sứ Cặp vợ chồng nhà đối diện ngày nào cũng cãi nhau đến nửa đêm, còn đứa con thì cứ đi khắp nơi nhặt rác để ăn. Nếu có ai dám cho đứa bé đồ ăn, họ liền tìm đến nhà người đó mắng chửi, thậm chí còn bịa chuyện nhơ bẩn để hãm hại. Hôm đó, tôi đi ngang qua cầu thang, thấy đứa trẻ ngồi thu mình ở góc tường, không dám nhìn tôi. Tôi hỏi: “Nhóc con, có muốn ăn cơm không?” Nó nói không đói, nhưng bụng lại kêu lên rồn rột. Nó vừa khóc vừa nói: “Chị ơi, đừng quan tâm đến em nữa, mẹ em không phải người tốt đâu.” Tôi cúi xuống nhìn nó: “Chị cũng đâu phải người tốt.”