Danh sách truyện hot gần đây


Lão Tử Là Đại Ca Trùng Khánh Tôi vì đứng trước cổng bệnh viện đánh tra nam cùng tiểu tam một trận ra trò mà vô tình lọt vào mắt xanh của một ông lão đi ngang qua. Ông cụ vung tay đưa tôi mười triệu, muốn tôi làm vị hôn thê của cháu trai ông, dạy dỗ hắn trong giai đoạn nổi loạn này. Tiền không quan trọng, nhưng là một bạo long Trùng Khánh – Tứ Xuyên, cả đời tôi căm ghét nhất chính là tra nam. Dưới sự sắp xếp của ông cụ, tôi dọn vào biệt thự của cháu trai ông. Chỉ là, ông cụ lại không nói cho tôi biết, cháu trai ông chính là Tô Lưu Ca – kẻ trăng hoa khét tiếng trong giới thượng lưu, công tử nhà họ Tô. Vừa gặp mặt, Tô Lưu Ca đã hất cằm, lạnh giọng đuổi tôi đi. Tôi chẳng thèm đôi co, lập tức quăng hắn một cú qua vai, nắm đấm như mưa rơi xuống người hắn. “Nhớ kỹ, từ nay về sau, trong căn nhà này, tôi là người quyết định!”

Năm Tháng Rực Rỡ Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao danh tiếng, nhưng năm đó, khi còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta lại vô tình kết hôn với tôi – một cô gái quê chưa từng được học hành tử tế. Tôi không phải con ruột của gia đình này. Lúc nhỏ bị chị gái ruột – Điền Chi làm lạc mất, mãi đến mười ba năm sau mới được tìm thấy và đưa về. Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ta dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho việc tôi đã cướp đoạt thứ vốn dĩ thuộc về chị ấy. Thế nên, ở ngoài xã hội, Thẩm Xuyên luôn tự tin, nói năng lưu loát, nhưng khi ở trước mặt tôi, anh ta chẳng khác gì một pho tượng gỗ – không bao giờ chủ động nói chuyện. Tôi tìm đề tài để nói, anh ta hiếm khi trả lời. Tôi mua quần áo mới cho anh ta, nhưng anh thà mặc đến rách bộ đồ cũ chứ không bao giờ đụng đến thứ tôi mua. Mãi đến khi tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị gái tặng anh, Thẩm Xuyên đột nhiên nổi giận, hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy chán ghét: “Kẻ trộm thì nên biết thân biết phận.” Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, tôi quyết định từ bỏ điều trị và chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về đúng cái ngày đã làm rơi cây bút, nghe lại câu nói tàn nhẫn ấy từ miệng anh ta. Tôi không còn đau lòng hay tức giận nữa, chỉ bình thản nói: “Khi nào anh rảnh, mình đi ly hôn đi.”

Bóng Dưới Ánh Đèn Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký, kèm theo một tin nhắn: “Để ý cô ta chút nhé, chị dâu.” Tôi không để tâm. Bởi vì Giang Dịch từng cho tôi xem ảnh chụp chung của công ty. Giữa một nhóm những cô gái xinh đẹp, thư ký của anh để mặt mộc, làn da vàng vọt, ngoại hình tầm thường đến mức không thể bình thường hơn. Anh cũng đã vô số lần phàn nàn với tôi: “Chưa từng thấy ai ngốc như vậy, việc gì cũng làm không xong.” “Nhìn bình thường đã đành, lại còn không biết trang điểm, ảnh hưởng hình tượng công ty.” Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng điệu đầy chán ghét đó. Nhưng sau này, anh lại vì cô ta mà đánh nhau với vị hôn phu của cô ấy, bị giam 10 ngày.

Quý Bà Toàn Thời Gian Tôi là một bà nội trợ toàn thời gian, mỗi tháng có 50.000 tệ tiền tiêu vặt và thường xuyên đi du lịch nước ngoài. Cô bạn thân ghen tị đến phát điên, liền quyến rũ chồng tôi và trở thành “tiểu tam.” Cô ta tràn đầy hy vọng mà từ bỏ công việc, chuẩn bị tận hưởng một cuộc sống nhàn hạ thoải mái như tôi. Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng…

Chị Là Nhà, Em Là Ánh Sáng Kiếp trước, em gái được một nhà tài phiệt nhận nuôi, còn tôi bị đưa về làm vợ nuôi từ nhỏ. Về sau, em gái nhảy xuống từ tầng thượng, còn tôi thì từ bóng tối nở rộ thành đóa hoa. Em gái mỉm cười nói: “Chị ơi, nếu là chị, chắc chắn sẽ không sống thảm như thế này, đúng không?” Trọng sinh trở lại, lần này, tôi và em gái đổi vị trí. Tôi là vầng thái dương rực rỡ, còn em gái là bóng tối len lỏi. Lần này, cả hai chúng tôi đều không quay đầu lại. Trước khoảnh khắc đổi chỗ, chúng tôi lướt qua nhau.

Oan Hồn Đêm Giao Thừa Tôi chết vào đêm Giao thừa. Mùng Ba Tết, quan tài đỏ của tôi chưa xuống đất mà lại được đưa vào nhà người khác. Con trai nhà này cũng vừa mới chết. Chúng tôi bị dựng dậy, bái thiên địa và tổ tiên.

Chị Dâu Xấu Tính Giây phút xe hàng lao đến như tên bay, tôi đẩy chồng mình ra. Nhưng tôi lại bị đụng trúng nặng đến mức không thể sinh con, còn phải ngồi xe lăn suốt đời. Anh ta mang theo áy náy thương yêu tôi mười năm, một đời không có con cái. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi tìm đúng người rồi, tôi cũng tưởng rằng tôi hạnh phúc cả một đời. Cho đến mười năm sau tôi chết rồi, lại nhìn thấy anh ta và chị dâu cả của anh ta ôm nhau: “Chị dâu, cuối cùng cô ta cũng chết rồi, anh nhớ em và con lắm.” Vẻ mặt chị dâu cả lo lắng hỏi anh ta: “Số thuốc thú y kia anh dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ? Với cả lần tai nạn đó anh chắc chắn xử lý xong xuôi rồi?” Chồng tôi an ủi chị ta: “Em yên tâm, đến chết cô ta cũng không biết vụ tai nạn đó là do anh sắp xếp, cô ta không đứng lên được cũng là do anh cho cô ta uống thuốc thú ý, đều trách tên tài xế kia không trực tiếp đâm chết cô ta, hại anh lãng phí cả mười năm, đúng là tức chết anh rồi!” Chị dâu chép miệng một tiếng: “Không sao, sau này chính là thời gian hạnh phúc của một nhà ba người chúng ta rồi.” Đầu óc “ầm” một tiếng, linh hồn của tôi không cam lòng mà tan biến. Mở mắt ra lần nữa, vậy mà tôi quay lại một ngày trước khi tai nạn xảy ra.

Sau Ba Lần Chạy Trốn Năm thứ ba làm chim hoàng yến cho một ông trùm Thượng Hải. Tôi không thể chịu đựng được việc cứ phải đi nhổ cỏ ở Ai Cập nữa, nên quyết định trốn đi. Vừa cuốn hết tiền, kéo vali ra khỏi cửa thì đột nhiên có mấy dòng chữ hiện ra trước mắt: 【Cô gái, đừng bốc đồng nhé!】 【Đừng chạy nữa, chạy thì chỉ đến Bắc Cực thôi, đổi chỗ nhổ cỏ à?】 【Trong két sắt thư phòng còn đầy đồ chơi nhỏ, nếu cô chạy mất, anh ấy sẽ thoải mái dùng chúng để đối phó với cô đấy!】 Tôi không tin, vẫn tăng tốc chạy. Vừa đến sân bay thì đã bị kim chủ vội vã đuổi theo dùng cà vạt trói chặt hai tay. “Bảo bối, hôm nay chúng ta ở phòng làm việc nhé?”

Người Dẫn Lối Trong Tiềm Thức Tôi là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Một kiểu phụ nữ “ba cao” điển hình: nhan sắc cao, học vấn cao, thu nhập cao. Lần đầu tiên tôi phát hiện có gì đó không đúng là từ mùi sữa tắm trên người chồng tôi. Trong nhà, tôi dùng sữa tắm, còn anh ấy dùng xà phòng, cả hai đều là thương hiệu cố định, hương thơm cố định. Vì thế, hôm đó khi anh vừa về nhà, tiến tới gần hôn tôi, tôi đã nhận ra ngay. “Anh tắm ở ngoài à?” “Ừ, một bãi phân chim rơi trúng đầu anh. Sợ làm em khó chịu, anh đã tắm ở trường rồi mới về.” Tôi mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt anh. Anh ấy quá bình tĩnh. Thế là tôi đùa: “May mà không phải ở quê anh, nếu không gặp chuyện này chắc phải đi xin ‘cơm trăm nhà’ để xua xui xẻo.”

Bạn Trai Nhặt Hoa Từ Thùng Rác Tặng Tôi Vào ngày “5·20”, tôi nhìn thấy một bó hoa bị vứt bỏ trong thùng rác dưới lầu. Tôi còn cẩn thận chỉnh lại bó hoa, đặt ngay ngắn trên nắp thùng rác. Sau đó, bạn trai tôi mang một bó hoa đến tìm tôi để kỷ niệm ngày lễ. Nhưng càng nhìn bó hoa đó, tôi càng thấy quen mắt. Chẳng phải đó là bó hoa mà tôi đã nhìn thấy và chỉnh sửa ở thùng rác sao?

Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi Tôi đã ở bên Thẩm Yến suốt mười năm. Trong ngày cưới của chúng tôi, ngay giữa buổi lễ, anh nhận được một cuộc điện thoại rồi bỏ mặc tôi đứng đó, rời đi không chút do dự. Tôi giật lấy chiếc máy ảnh polaroid từ tay phù dâu, chụp một bức ảnh của người đàn ông đẹp trai nhất trong đám khách mời, rồi dán nó đè lên khuôn mặt của Thẩm Yến trong ảnh cưới. Quay người lại, tôi hỏi anh ta: “Cưới không?” Người đàn ông hơi nheo mắt, giọng trầm thấp: “Cưới.”