Danh sách truyện hot gần đây

Tân Nương Sát Phá Hầu Môn Ta là nữ nhi của một phú thương, được gả vào Hầu phủ để xung hỉ. Kết quả là ngày đầu tiên thành thân, lão Hầu gia uống thuốc thì bị sặc chết. Ngày thứ hai, cô em chồng rơi xuống nước cũng tung tăng đi theo lão Hầu gia. Ngày thứ ba, cậu em chồng cưỡi ngựa thì bị té chết. Một tháng sau, toàn bộ Hầu phủ chỉ còn lại ta và Tiểu Hầu gia. Hai ta bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Hầu gia vốn định sẽ bỏ rơi ta để bảo toàn tính mạng. Không ngờ chưa kịp viết xong thư bỏ vợ, thì Hoàng đế đã hạ thánh chỉ phái hắn ra biên quan kháng địch. Không ngoài dự đoán, một tháng sau, hạ nhân mang về tin hắn đã tử trận.

“Chàng rể câm” của tôi Ngày tôi kết hôn với Tống Thành, bạn gái cũ của anh ấy xuất hiện trong bộ váy cưới để cướp hôn. “Tống Thành, cả đời này em chỉ dám liều lĩnh một lần này thôi, anh đi với em nhé?” Tôi nhìn Tống Thành mặt mày tái mét, định bụng rằng những cảnh phim sến sẩm này lại xảy ra với mình. Tống Thành cầm lấy micro của MC, lớn tiếng nói: “Cô là ai vậy? Lạc phim trường rồi à? “Còn dám quấy rầy đám cưới của tôi nữa, tôi sẽ đánh cho cô một trận nhớ đời.”

Xuyên thành Lâm Đại Ngọc Xuyên không thành Lâm Đại Ngọc, mười năm sau ta bước vào Giả phủ. Giả Bảo Ngọc liền xông tới hỏi: “Muội muội có tên tự không?” Ta đáp: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, chắc hẳn người trong kinh thành đều đã biết đến danh tính của ta rồi.” “Thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, hãy gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Cậu Bé Mất Tích

Để tránh bị bắt đi xem mắt, Tết này tôi đã thuê một anh chàng giả làm bạn trai đưa về nhà.Dịch vụ của anh ấy quá hoàn hảo, khiến bố mẹ tôi vui đến nở hoa, họ hàng cũng chẳng thể chê bai điều gì.Tôi định đưa anh ấy thêm một bao lì xì để cảm ơn màn diễn xuất tuyệt vời.Nhưng anh ấy lại ôm eo tôi, ghé sát tai thì thầm:“Chị à, em thực sự muốn làm bạn trai của chị. Chị không biết em đã thích chị bao lâu rồi đâu.”

Khi mới sáu tuổi, bố mẹ ruột của Từ Dịch qua đời, anh được bố mẹ tôi đón về nuôi như con ruột.Khi anh ấy lần thứ mười tám từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt, đang bị bố mẹ tôi thay phiên nhau giáo huấn, thì trước mắt tôi bỗng nhiên hiện ra một loạt dòng chữ lạ:【Nam chính mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên là soi gương chào bản thân: “Chào buổi sáng, em rể~”】【Nữ chính à, chị không thắc mắc vì sao trước đây có bao nhiêu người theo đuổi chị, giờ lại biến mất hết rồi à?】【Ai kia ban ngày đóng vai anh trai mẫu mực, ban đêm nhìn ảnh em gái thì làm mấy chuyện bậy bạ, vừa chửi mình vô liêm sỉ vừa chìm đắm không dứt, là ai thì tôi không nói đâu nhé.】Tôi chết lặng vài giây.Nhìn bố mẹ đang đau lòng rối rít, rồi quay sang anh trai với vẻ mặt bướng bỉnh cứng đầu.Tôi chỉ vào mình, nhỏ giọng nói:“…Hay là, mình để ‘nước chảy không ra ruộng người ngoài’ nhỉ?”

Chị Không Cần Tha Thứ Năm thứ hai quen biết Triệu Hàn Châu, tôi tình cờ nghe được anh ta đang than phiền về tôi với cô thực tập sinh mới đến. “Ôn Nhiễm đã sắp ba mươi hai tuổi rồi, mỗi lần hôn cô ta tôi đều thấy buồn nôn, giống như đang hôn một con heo nái vậy.” “Mấy người không biết đâu, ng///ực cô ta đã chảy xệ từ lâu, bình thường toàn nhờ nội y nâng đỡ. Về đến nhà lại không mặc, hai cục thịt cứ thế lòng thòng trước ng//ực, nhìn phát ói.” Sau đó là một giọng cười khả ố vang lên. “Anh Hàn, chẳng phải anh đã ch//ơi đến mức cô ta hỏng luôn rồi sao? Ng//ực cũng xệ rồi mà…” “Haha, Triệu tổng, bao giờ thì để tụi em cũng được thử chút? Mặt mũi vóc dáng như thế, tsk…” Lại một tràng cười khả ố nữa nổi lên. Tôi nhẹ nhàng kéo tấm bình phong vốn không cách âm ra. Nếu là tôi năm hai mươi tuổi, có lẽ tôi sẽ hoảng loạn, sẽ xấu hổ đến bật khóc. Nhưng giờ tôi đã ba mươi hai tuổi rồi. Các anh, đã sẵn sàng đối mặt với tôi bây giờ chưa?

Thiên Kim Thật Trở Về Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao. Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất. Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng: “Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?” Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi. Còn nói như người đạo đức lắm: “Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!” Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra — Tống Minh Ưu mới là con hoang! Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra! Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.

Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú. Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn. Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn. Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường. Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ. Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất. Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi. Cô ta hoảng hốt. Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng. Nhưng càng sửa càng hỏng. Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo. Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí. Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”. Cô ta gào lên: “Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…” Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống. Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo. Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó. Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi: “Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”

49 Ngày Cuối Cùng Sau khi chết đi đầu thai, Diêm Vương bảo kiếp sau ta sẽ làm… một cái bệ đá. Ta trừng to mắt: “Nhưng ta là con gái mà!” Con gái sao có thể đầu thai thành cái bệ đá chứ! Diêm Vương bừng tỉnh: “Vậy thì là…bệ đá màu hồng nhé!” Ta: ? Đây là vấn đề màu sắc à?!

Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn Nhà hàng xóm thấy biển số xe tôi có 985, bèn nhờ tôi trong ba ngày thi đại học đưa con gái cô ta đến điểm thi, nói là để lấy chút vận may. Tôi còn đang do dự thì trước mắt hiện lên dòng chữ như trong livestream: 【Nữ chính xui xẻo nhất truyện đã lên sàn rồi!】 【Bà hàng xóm kia lười ch đi được, rõ ràng là không muốn dậy sớm nên mới tìm cớ đùn đẩy việc đưa con đi thi cho nữ chính!】 【Con gái bà ta cũng đâu có bình thường, sắp thi đại học đến nơi mà vẫn chat chit với bạn mạng đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, kết quả là ngày thứ hai thi xong thì bị nhồi máu cơ tim ngay trên xe nữ chính. May mà nữ chính vượt sáu đèn đỏ, đưa đến viện kịp lúc, không thì mất mạng rồi!】 【Cả nhà bọn họ không biết ơn đã đành, còn oán trách nữ chính lo chuyện bao đồng, hủy hoại tương lai sáng lạn 985 của con gái, rồi cuối cùng phóng hỏa thiêu chết nữ chính!】 【Tức đến tăng xông! May mà nữ chính trọng sinh rồi!】 Tôi bị hù cho rùng mình một cái, lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi phải đi làm, không rảnh.”