Danh sách truyện hot gần đây

Sau Ba Lần Chạy Trốn Năm thứ ba làm chim hoàng yến cho một ông trùm Thượng Hải. Tôi không thể chịu đựng được việc cứ phải đi nhổ cỏ ở Ai Cập nữa, nên quyết định trốn đi. Vừa cuốn hết tiền, kéo vali ra khỏi cửa thì đột nhiên có mấy dòng chữ hiện ra trước mắt: 【Cô gái, đừng bốc đồng nhé!】 【Đừng chạy nữa, chạy thì chỉ đến Bắc Cực thôi, đổi chỗ nhổ cỏ à?】 【Trong két sắt thư phòng còn đầy đồ chơi nhỏ, nếu cô chạy mất, anh ấy sẽ thoải mái dùng chúng để đối phó với cô đấy!】 Tôi không tin, vẫn tăng tốc chạy. Vừa đến sân bay thì đã bị kim chủ vội vã đuổi theo dùng cà vạt trói chặt hai tay. “Bảo bối, hôm nay chúng ta ở phòng làm việc nhé?”

Người Dẫn Lối Trong Tiềm Thức Tôi là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Một kiểu phụ nữ “ba cao” điển hình: nhan sắc cao, học vấn cao, thu nhập cao. Lần đầu tiên tôi phát hiện có gì đó không đúng là từ mùi sữa tắm trên người chồng tôi. Trong nhà, tôi dùng sữa tắm, còn anh ấy dùng xà phòng, cả hai đều là thương hiệu cố định, hương thơm cố định. Vì thế, hôm đó khi anh vừa về nhà, tiến tới gần hôn tôi, tôi đã nhận ra ngay. “Anh tắm ở ngoài à?” “Ừ, một bãi phân chim rơi trúng đầu anh. Sợ làm em khó chịu, anh đã tắm ở trường rồi mới về.” Tôi mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt anh. Anh ấy quá bình tĩnh. Thế là tôi đùa: “May mà không phải ở quê anh, nếu không gặp chuyện này chắc phải đi xin ‘cơm trăm nhà’ để xua xui xẻo.”

Bạn Trai Nhặt Hoa Từ Thùng Rác Tặng Tôi Vào ngày “5·20”, tôi nhìn thấy một bó hoa bị vứt bỏ trong thùng rác dưới lầu. Tôi còn cẩn thận chỉnh lại bó hoa, đặt ngay ngắn trên nắp thùng rác. Sau đó, bạn trai tôi mang một bó hoa đến tìm tôi để kỷ niệm ngày lễ. Nhưng càng nhìn bó hoa đó, tôi càng thấy quen mắt. Chẳng phải đó là bó hoa mà tôi đã nhìn thấy và chỉnh sửa ở thùng rác sao?

Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi Tôi đã ở bên Thẩm Yến suốt mười năm. Trong ngày cưới của chúng tôi, ngay giữa buổi lễ, anh nhận được một cuộc điện thoại rồi bỏ mặc tôi đứng đó, rời đi không chút do dự. Tôi giật lấy chiếc máy ảnh polaroid từ tay phù dâu, chụp một bức ảnh của người đàn ông đẹp trai nhất trong đám khách mời, rồi dán nó đè lên khuôn mặt của Thẩm Yến trong ảnh cưới. Quay người lại, tôi hỏi anh ta: “Cưới không?” Người đàn ông hơi nheo mắt, giọng trầm thấp: “Cưới.”

Một Thỏi Bạc Nên Duyên Ta dựa vào việc vác thi thể mà kiếm sống. Ngày hôm ấy, từ bãi tha ma, ta vác về một vị công tử tàn phế. Hắn dung mạo tuấn tú, nhưng miệng lưỡi thì cay nghiệt vô cùng. Thường mắng ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta thực oan uổng, nhà ta làm gì có nuôi con cóc nào, làm sao mà ăn thiên nga được chứ? Về sau, hắn với thân thể tàn tạ, liều nửa mạng để phò trợ tân đế đăng cơ, rồi trở thành thừa tướng. Hắn hỏi ta muốn cái gì, nói rằng hắn sẽ giúp ta thực hiện. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, ta đáp: “Ta muốn hai mẫu ruộng cằn, cùng một bản hộ tịch chính thức.” Thế nhưng, hắn lại sa sầm mặt mày.

Đừng Phụ Bản Thân Mình Sáu năm sau khi kết hôn bí mật với Tạ Ung, chúng tôi quyết định ly hôn trong âm thầm. Để bạn gái của anh ta không bị mang tiếng “tiểu tam cướp chồng”. Anh nói: “Tôi không muốn bất cứ ai biết chúng ta từng kết hôn.” Tôi gật đầu, không nói lời nào, chỉ thêm một con số 0 vào phần phân chia tài sản. Sắc mặt Tạ Ung thay đổi. “Trong lòng cô, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì nữa sao?” Tôi khẽ bật cười. “Nhiều năm làm vợ chồng, quả nhiên anh vẫn hiểu tôi nhất.”

Thẩm Tử Đường Mãi đến năm thứ ba sau khi kết hôn với Hứa Vân Chu, tôi mới biết anh ta cưới tôi là vì để trả thù cho cái chết của ánh trăng sáng. Dưới sự sắp đặt của anh ta, cha tôi chết ngay trên bàn mổ, mẹ tôi suy sụp tinh thần và nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, còn tôi bị anh ta giam cầm trong lúc đang mang thai. Hứa Vân Chu nói: “Đây là cả nhà các người nợ Mạt Mạt.” Tôi liều mạng chết chung với anh ta, khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi trùng sinh cùng nhau. Lần này, tôi cố gắng tránh Hứa Vân Chu càng xa càng tốt, để mặc anh ta chuộc lỗi với ánh trăng sáng của mình. Nhưng anh ta hết lần này đến lần khác tìm tới tôi, vừa hèn mọn lại vừa tuyệt vọng: “Đường Đường, em giết anh cũng được, chỉ cần em chịu nhìn anh thôi.”

Từng Bước Chìm Đắm Hạ Du Bạch là anh trai trên danh nghĩa của tôi. Anh nhập học sau tôi, nhưng lại được tuyển thẳng vào lớp thiếu niên của đại học A vì đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Sau khi tốt nghiệp, anh dùng thủ đoạn quyết đoán để tiếp quản công ty, một mình vực dậy giá trị thị trường của doanh nghiệp tăng gấp đôi. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn vượt trội hơn tôi, còn tôi thì luôn bị anh ấy quản thúc. Tôi chán ghét cái vẻ tự phụ trầm ổn của anh đến tận xương tủy. Thế là vào một đêm mưa, tôi đã bỏ thuốc anh, muốn xem người này xấu mặt. Ai ngờ khi định rời đi, tôi lại không thể nào mở được cửa phòng. Người đàn ông từ phía sau nắm chặt lấy eo tôi. Đằng sau cặp kính nửa gọng là nụ cười tràn đầy tự tin và thong thả của anh. “Khóc gì chứ? Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà.” “Hay là nói em lại không chịu học hành đàng hoàng trong giờ sinh học?” “Xem ra, anh cần phải dạy kèm cho em một chút rồi.”

Con Quỷ Nghèo Lịch sử trò chuyện giữa tôi và bố đã bị rò rỉ ra ngoài. [Tháng này bố có chút khó khăn, chỉ có thể cho con tầm 100 tiền sinh hoạt phí.] [Không sao đâu bố, vẫn có thể sống sót được.] Trong chốc lát, tôi liền trở thành con quỷ nghèo được cả trường biết đến, đối tượng mập mờ của tôi lập tức xóa tôi ra khỏi danh sách bạn bè. Tôi:”……”. Chẳng lẽ 100 mà bố tôi nói có thể không phải là 100 tệ mà ngược lại là 100 vạn tệ (~3,5 tỷ) à?.

Tâm Ngữ Của Nữ Phụ Xuyên thành cô bạn gái cũ thực dụng của nam chính trong tiểu thuyết vả mặt. Nhiệm vụ của tôi là tìm đủ mọi cách sỉ nhục nam chính đang nghèo rớt mồng tơi, rồi sau đó đá anh một cách đau đớn. Tôi dốc hết sức mình hoàn thành tốt vai diễn, nhưng không hề biết nam chính đã sớm thức tỉnh khả năng đọc tâm trí. Bề ngoài tôi lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng cắm đầu làm mấy việc lặt vặt đó thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nuôi nổi tôi không? Đúng là đồ vô dụng!” Nhưng trong lòng lại gào thét: [Cơ bụng! Cơ bụng! Cơ bụng tám múi! Mình muốn sờ thử, muốn sờ thử một chút! Sờ một chút thôi mà!!] Tai nam chính đỏ bừng, một tay kéo phăng áo sơ mi: “Đã sờ anh rồi thì không được sờ người khác.”

Thấm Tâm Năm thứ ba trở thành chim hoàng yến của thái tử Bắc Kinh, tôi quyết định bỏ trốn. Lúc trước cũng chẳng ai nói với tôi Hoắc Kinh Triệt có dục vọng mạnh mẽ đến vậy. Ba năm rồi mà hắn vẫn chưa chán tôi, thắt lưng tôi thì suýt nữa bị hắn hành hạ gãy mất. “Người trưởng thành chú trọng sự tự nguyện của đôi bên, còn tôi, vẫn thích mấy em trai trẻ trung hoang dã hơn.” Khi ánh trăng sáng trong lòng hắn trở về nước, tôi không do dự chút nào mà ôm tiền rời đi. Không ngờ thái tử Bắc Kinh lại là kẻ điên. Sau khi bị bắt trở về, đêm khuya hắn đè tôi xuống, thay đổi đủ loại tư thế. “Thích kiểu hoang dã à?” Không thèm để ý lời cầu xin của tôi, hắn mạnh mẽ tung ra một đòn. “Bây giờ thì sao? Đủ hoang dã chưa?”

Chính Phi Mưu Lược Thụy vương gia đem lòng yêu thứ muội, vậy mà lại cố ý cầu hôn ta. Chỉ bởi vì thứ muội nói rằng, ta tính tình nhu mì, trong phủ lại không được sủng ái. Nếu ta làm chính phi, nàng vào phủ làm thiếp sẽ dễ dàng khống chế, trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ. Mẫu thân buồn bã đến bạc cả tóc, chỉ cảm thấy Thụy Vương thiên vị Tống Tịch Tịch, lo rằng ta không có được sự sủng ái, sau này ở vương phủ sẽ nửa bước khó đi. Ta không bận tâm, an ủi bà: “Thay vì phải nhẫn nhịn trong phủ mà sống qua ngày, chẳng bằng gả vào vương phủ, cũng coi như có một lối thoát.” “Thánh chỉ tứ hôn, con chỉ cần làm tròn bổn phận chính phi, hà tất phải cùng nàng ta tranh giành sủng ái?”