Danh sách truyện hot gần đây

Có Không Giữ Mất Tiếc Ghê Sau khi bạn trai thi đậu công chức, anh ta lập tức nghe lời mẹ chia tay với tôi, ở bên bạch phú mỹ. “Mẹ anh nói, anh hiện tại đã là ở một cương vị mới, nhà Tiêu Tiêu có điều kiện, cô ấy có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp…” Chỉ là, những món đồ xa xỉ trên người bạch phú mỹ kia sao lại giống hệt những món đồ mà tôi nhờ bảo mẫu nhà tôi vứt đi vậy nhỉ?

Em Đã Từng Là Ánh Sáng Của Anh Năm thứ 5 chăm sóc người bạn trai mù Giang Trừng, anh ấy đột nhiên khôi phục được thị lực. Tất cả mọi người đều nghĩ, điều đầu tiên anh sẽ làm… là cầu hôn tôi. Nhưng ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy gương mặt tôi, chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn lại lặng lẽ bị nhét trở về túi áo. Tôi bật cười tự giễu: “Em hiểu rồi.” Ngày chuyển ra khỏi nhà họ Giang, Giang Trừng vẫn giữ được vẻ lịch thiệp. Anh bình tĩnh đưa tôi một tấm séc trị giá mười triệu, nói: “Tri Ý, anh luôn xem em như em gái. Nếu em không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Giang gia.” Tôi không đáp lời. Chỉ lặng lẽ ném chiếc nhẫn đeo không vừa ấy vào thùng rác ngay trước mặt anh. Chỉ còn lại vị thiếu gia nhà họ Giang xưa nay ngang ngược, lúc này ngồi đờ đẫn trên ghế, không nói một lời.

Anh Ấy Biến Mất Vào Lễ Tình Nhân Anh trai xem mắt – người mà tôi sắp chính thức xác nhận quan hệ – đột nhiên biến mất không dấu vết. Tin nhắn cuối cùng của anh ta dừng lại vào tối ngày 10 tháng 2. Tôi thấy vô cùng khó hiểu, liền nhờ bà mối dò hỏi xem có phải anh ta gặp chuyện gì không. Cho đến khi tôi lướt thấy một bài viết dạy các anh trai “biến mất sớm để né lễ Tình nhân”, mà ảnh đại diện minh họa phía trên… lại chính là anh ta. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ: Hóa ra anh này sợ tốn tiền. Quả nhiên, bặt vô âm tín suốt bốn ngày liền. Vừa hết lễ Tình nhân, anh xem mắt lại nhắn tin trở lại: 【Bé ơi, mấy ngày nay anh bận công việc quá nên quên mất tin nhắn của em rồi.】 Vậy anh cứ bận tiếp đi nhé. Tôi đính hôn trước rồi.

Đòi Lại Của Hồi Môn, Tôi Khiến Nhà Chồng Con Gái Câm Nín! Chỉ vì tôi sinh hai đứa con gái, chồng cũ không chỉ nhục mạ tôi trước mặt người khác, mà còn cùng con gái và con rể tương lai liên thủ, cấm tôi tham dự lễ đính hôn của chính con gái mình. Thậm chí con bé còn nói thẳng: “Mẹ à, mọi người làm vậy cũng là vì nghĩ cho con. Mẹ không thể rộng lượng như ba con được sao?” Rộng lượng? Tôi bật cười vì quá tức. Thế là tôi lập tức lấy lại toàn bộ sính lễ đã chuẩn bị cho nó. “Được thôi! Từ nay coi như mẹ không còn là mẹ con nữa. Còn sính lễ… thì sang đòi ba con ấy!”

Thuở Thiếu Niên, Tôi Không Tin Nhân Gian Có Biệt Ly Khi tôi tỉnh lại khỏi trạng thái thực vật, Giang Dật đang cùng bạn gái mới xem hòa nhạc ở Vienna. Ngay giây phút nhìn thấy tôi, anh ta xúc động đến đỏ hoe cả mắt. “Anh đã đợi ngày này suốt năm năm rồi. Em tỉnh lại, anh thật sự rất mừng.” Tôi rút tay mình khỏi lòng bàn tay anh ta, nhìn sang cô gái đang đứng sau lưng anh. Mỉm cười, tôi hỏi: “Thật sao? Mừng hơn cả khi anh đính hôn nữa à?”

Y Nữ Tự Cường Khi Thẩm Hoài Dương cưới quận chúa, ta cũng tự định cho mình một mối hôn sự. Vào ngày bái đường ấy, ta ôm một xấp giấy vàng chưa mục nát nằm vào quan tài đá, bên cạnh là tân lang lạnh như băng. Cờ chiêu hồn, hỷ tang trắng, thì ra đây chính là giá tang. Thẩm Hoài Dương nghe tin chạy đến, đập vào nắp quan tài ta mà khóc rống: “Đáng hận! Nàng thà gả cho người chết, cũng không muốn làm thiếp của ta sao.” May mắn, ta đã không thèm để ý. Bởi vì ta đang chuẩn bị từ dưới đáy quan tài đào tẩu, tiêu dao giữa trời đất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh quấn quanh cổ, bên tai vang lên một giọng nói âm u: “Nương tử định bỏ trốn sao?”

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta Năm đó, ta vì dung mạo quá mức xuất chúng mà bị bán vào thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu. Ngày xuất các, Lục Hoài Chi, kẻ vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại gọi ta ba lần. Hắn si mê ngắm nhìn, bàn tay mơn trớn bên eo ta. “Ngoan một chút, gia chưa bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn.” “Nếu hầu hạ gia thật tốt, gia sẽ đón ngươi vào phủ.” Ta vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn nịnh nọt. Nhưng ngay khi lấy lại được khế ước bán thân, ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ trốn không chút do dự. Năm năm sau, hắn xách kiếm xông vào tân phòng của ta. Đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát. “Nàng lừa ta.” “Tướng công của nàng chỉ có thể là ta!”

Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Tiểu Thuyết Mary Sue Sau khi xuyên thành mẹ của nữ chính trong một tiểu thuyết Mary Sue, tôi thức tỉnh hệ thống. Bên cạnh tôi là một đứa bé còn nằm trong tã lót. Hệ thống nói với giọng đầy phấn khích: [Cô phải bỏ rơi nó, giao nó cho người cha nghiện rượu và bạo lực nuôi dưỡng.] [Nó sẽ lớn lên trong những thử thách và khó khăn, sau đó, giống như một bông hoa dại kiên cường trong nghịch cảnh, thu hút sự chú ý của người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị.] [Đợi đến khi họ kết hôn, cô quay lại nhận thân, như vậy sẽ có thể sống cuộc đời giàu sang trong gia đình hào môn.] Tôi nhìn đứa bé đang cười khúc khích kia, im lặng một lúc lâu. [Nếu tôi không bỏ rơi nó thì sao?] Hệ thống khựng lại một chút, dường như không ngờ rằng có người lại hỏi như vậy. Rất nhanh, nó đáp lại với giọng điệu chế nhạo: [Vậy thì nó sẽ chỉ trở thành một người bình thường nhất, đi học bình thường, làm việc bình thường, cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của tổng tài.] Tôi mỉm cười: [Như vậy cũng rất tốt, phải không?] Nếu tất cả những khổ đau của con bé chỉ để thu hút sự chú ý của một người đàn ông. Vậy thì, không phải trải qua những khổ đau đó cũng tốt, đúng không?

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng Trong lúc lịch kiếp, ta vô ý bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Không hiểu vì sao, ta biến thành một đứa trẻ ba bốn tuổi, không chút tu vi, ngay cả con gà cũng không giết nổi. Rồi bị kẻ thù không đội trời chung nhặt về nhà. Hắn nhìn ta một hồi lâu, rạch ngón tay ta, nặn vài giọt máu nhỏ vào pháp khí trong tay. Ngay khi tiếp xúc với máu, pháp khí lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Nhìn luồng sáng đó, hắn lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thảo nào có dáng dấp của cố nhân, hóa ra… quả thực là cốt nhục của cố nhân. A Khê, ta thật không ngờ, nàng từ khi nào đã cùng kẻ khác qua lại, còn có cả hài tử!” Ta, kẻ đang ngồi một bên ôm ngón tay bị đau, kêu la ầm ĩ: ??? Đồ ngu! Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng… ta chính là cố nhân của ngươi không?

Số 8 Tai Hoạ Vào đúng ngày cưới, tôi và Vệ Trình Ngôn cãi nhau về tiền sính lễ ngay trên đường đi rước dâu. Ban đầu nhà hắn định đưa 88.800 tệ, còn nhà tôi sẽ cho một căn nhà và 100.000 tệ làm của hồi môn. Vậy mà giữa đường hắn lại đổi ý, “88.800 tệ chẳng khác nào đòi mạng cả nhà tôi. Anh đưa em 8.888 tệ lấy lệ là được rồi.” Tôi cau mày cãi lại vài câu, không ngờ hắn cùng đám phù rể kéo tôi xuống khỏi xe hoa, còn nói, “Khi nào em nghĩ thông rồi, anh sẽ quay lại đón.” Trong cái lạnh cắt da, tôi mặc chiếc váy cưới mỏng tang, đứng đó suốt nửa tiếng. Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức báo với họ hàng bạn bè, hủy cưới.

Gì Cũng Biết Mỗi Biết Điều Là Không Biết Hàng xóm tôi mang thai, thường xuyên nhờ tôi chở đi làm. Đến giai đoạn cuối thai kỳ, cô ấy ăn kem rồi đột ngột xuất huyết nghiêm trọng. Khi tôi biết chuyện thì đứa bé đã không còn. Chồng cô ta đổ lỗi cho tôi lái xe không cẩn thận, ra tay giết tôi rồi ném xác xuống hồ lạnh giá. Mở mắt lần nữa, tôi quay về thời điểm hàng xóm vừa mới mang thai.

Bùa Đọc Tâm Cô em khóa dưới mới tới văn phòng luật, như thể biết hết những gì tôi đang nghĩ trong đầu. Khách hàng thích uống trà Đại Hồng Bào, tôi định mua loại tám mươi tám ngàn, nhưng cô ta lại nhanh hơn một bước, mang trà ra trước. Dựa vào hộp trà đó, cô ta ký được hợp đồng vụ kiện trị giá hàng chục triệu, tôi và cô ta trở thành đại diện của văn phòng, sếp yêu cầu chúng tôi đưa ra một phương án hợp tác khiến khách hàng hài lòng. Tôi dựa trên nhu cầu thực tế của khách hàng, làm hai phương án khác nhau. Hôm sau, tôi thấy cô ta cũng mang ra hai phương án giống hệt tôi để báo cáo với sếp. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là trùng hợp, cho đến cuộc thi luật thường niên của văn phòng. Cô ta khóc lóc chỉ trích tôi: “Chị, dù ai đứng nhất trong cuộc thi này sẽ được công ty cử đi du học, nhưng dù chị có muốn đi nước ngoài cũng không thể chép bài của em được!” Tôi định biện minh, kết quả là sếp đem bài thi của hai đứa ra so, và đáp án của tôi lại giống hệt của cô ta. Vì cô ta nộp bài trước, tôi bị quy là đạo văn. Sếp nói tôi có vấn đề về tác phong nên đuổi việc, bạn trai kiêm đồng nghiệp của tôi cũng cho rằng tôi không có nhân cách, rồi chia tay tôi. Cuối cùng, tôi thất nghiệp ở nhà, trầm cảm rồi tự kết liễu. Tới lúc chết, tôi vẫn không hiểu nổi, vì sao bài thi của tôi lại giống hệt bài cô ta, tại sao bất kể tôi định làm gì, cô ta đều đoán trước được? Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại ngày chuẩn bị mua trà Đại Hồng Bào cho khách hàng.