Danh sách truyện hot gần đây
Chiếc Lồng Vàng Ta là Trưởng công chúa cao quý nhất của Khương Quốc. Tất cả mọi người đều nói ta sinh ra đã là Công chúa lá ngọc cành vàng, sống an nhàn không cần lo lắng chuyện gì. Cho đến sau này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng huynh, đó là lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần, cẩn thận cầu xin: “Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ đưa muội đến Bắc Ngô để hoà thân.” Hoàng huynh rất tức giận, không tin vào tai mình: “Muội có biết hắn là người như thế nào không hả?” Tất nhiên là ta biết. Hoàng đế Bắc Ngô, phu quân tương lai của ta, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng lần này ta nhất định phải lấy hắn.
Hoàng Cung Trước khi ta chết, ánh trăng sáng của Hoàng thượng trở về. Hắn ngầm cho phép nàng ta giương oai trong cung của ta, dung túng nàng ta hại chết đứa con duy nhất của ta. Ta tan nát cõi lòng, đứt ruột đứt gan. Nhưng hắn không hề mảy may thương xót ta, mà lại bảo vệ ánh trăng sáng chặt chẽ, sợ ta nổi điên lên tổn thương nàng ta. Cuối cùng, ta vẫn tìm được một cơ hội, ám sát ánh trăng trong lòng hắn. Hắn tức giận tột độ, tống ta vào lãnh cung. Hắn nói, năm xưa khổ cực, nhờ vào bánh ngọt mà ánh trăng sáng mang đến mới có thể sống sót. Nhưng những món đồ ngọt ta đem đến những năm này, nếu hắn chỉ cần nếm qua một chút thôi, tức khắc sẽ nhận ra, người năm đó giúp đỡ hắn trong cơn hoạn nạn, chính là ta. Nhưng ta đã bị hắn hại đến bệnh tật vô phương cứu chữa, sắp chết rồi.
Nghĩ Nhiều Rồi Tôi chia sẻ ảnh cosplay váy cưới mới của mình cho bạn thân nhưng lại gửi nhầm cho anh trai cô ấy. Tôi lập tức thu hồi tin nhắn, rồi gửi lại ảnh cho bạn thân. Bình thường cô ấy trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng lần này lại lâu lắm mới online. “Muốn nghe chuyện thú vị về anh trai tớ không?” “Anh tớ vừa khóc đấy! Vừa nấu ăn vừa rơi nước mắt, còn cứng miệng bảo là do khói dầu mỡ quá cay.” “Tớ nghe anh ấy lẩm bẩm cái gì mà kết hôn rồi mới nói cho tôi…” “Anh tớ thất tình rồi phải không?”
Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Chị gái tôi 44 ngày hôm đó, chồng tôi đã n h//ố.t tôi, một phụ nữ đang mang thai 3 tháng, vào trong tủ khử trùng. “Loại đàn bà lòng dạ dơ b/ẩn, ở đây mà thanh lọc tâm hồn ô uế xấu xa của cô đi!” “Cô hại ch .t Khấu Khấu, tôi không bắt cô đi ch .t theo đã là nhân từ lắm rồi!” “Cô còn sống buông thả, không giữ đạo làm vợ, giờ t/iêm cho cô ít v/i kh/uẩ/n để chữa cái bệnh phụ khoa đáng xấu hổ kia luôn!” Chị tôi là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta. Tôi chẳng khác gì bát cơm nguội thiu. Chị bị tr/ầ m cả/m là giả, tôi mắc chứng sợ không gian kín là thật. Tôi tuyệt vọng gi/ãy g/iụa trong t/ủ khử trùng, cuối cùng ch .t vì ng//ộ đ ộ/c ozone. Châm biếm thay, hóa ra cái ch .t của chị gái cũng là giả. Cô ta hồi sinh, nở nụ cười rạng rỡ như hoa. Chồng tôi ôm lấy chị gái đầy nhiệt tình, để mặc t/h/i t.h ể tôi thối rữa mục nát trong chiếc tủ chật hẹp. Một tuần sau, hắn nắm tay chị gái mở cửa tủ. “Kiều Diệp, cô đã ăn năn hối cải chưa?”
Niệm Niệm Sơn Hà Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn. Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn. Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu. Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”
Cừu Hai Chân Bạn đã từng nghe đến Cừu hai chân bao giờ chưa? Những người giàu có sẽ tìm người về nuôi như nuôi cừu, bắt người đó vận động thật nhiều. Thịt của những “con cừu” này rất ngon lành, dẻo dai, nghe nói ăn vào sẽ kéo dài thanh xuân và sức khỏe.
Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị 2 Sau khi tham gia trò chơi kinh dị, tôi vì cận nặng nên chẳng nhìn thấy rõ thứ gì. Tôi coi nhóc loli mặc váy là con gái, lại gọi ông bà quỷ là cha mẹ. Lúc nguy cấp, tôi còn lao thẳng vào ngực Boss lớn trong phó bản, vừa sờ cơ bụng tám múi vừa kêu to: “Chồng ơi, mau cứu mạng chó của em.” Ai nấy đều cho rằng tôi chết chắc, nào ngờ Boss lại đỏ mắt đè tôi lên giường nói: “Niệm Niệm, em tới muộn rồi.”
Tiệc Mừng Không Mời Cha Cháu trai đậu đại học với thành tích vượt ngoài mong đợi, mẹ nói muốn tổ chức tiệc mừng ở nhà hàng do tôi làm chủ. Sau khi bàn bạc với chồng, vợ chồng tôi quyết định chỉ lấy giá gốc. Trong quá trình đặt thực đơn, tôi cũng đã xác nhận kỹ giá từng món ăn, rượu bia với chị dâu. Nhưng đến khi tiệc mừng kết thúc suôn sẻ, mẹ lại chặn chị dâu đang rút ví: “Vân Vân nó nói rồi, tiệc mừng cháu đậu đại học này là cô nó bao hết. Con đừng khách sáo.” Tiếng thông báo “Khách hàng đã hủy thanh toán” vang lên như tiếng sét bên tai tôi. Tôi không tin nổi, nghẹn họng: “Anh chị có nhiều khách, đãi tận ba mươi bàn, mà anh cả lại sĩ diện, đặt toàn món tốt. Chỉ tính giá gốc cũng phải một triệu rưỡi một bàn, ba mươi bàn là bốn mươi lăm triệu rồi.” “Nhà em làm ăn buôn bán, không cần kiếm lời của anh chị, nhưng ít nhất cũng không thể lỗ vốn chứ?”
Kẻ thù không đội trời chung của tôi, Sở Thịnh Niên, gặp chuyện.Cả đời này, anh ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn.Mọi người đều né tránh anh ta như tránh tà.Nhưng tôi thì ngược lại, vui vẻ kết hôn với anh ta.Anh ta không thể đi lại, tôi cảm thấy mình giống như đang nuôi một con thú cưng.Muốn bóp tròn, bóp dẹt thế nào cũng được.Lúc vui, tôi ôm anh ta ngủ.Lúc không vui, tôi thì véo khuôn mặt đẹp trai của anh ta mà nhào nặn.Nhìn anh ta xấu hổ, tức giận đến muốn chết, tâm trạng tôi liền tốt lên.Cho đến ngày gia đình tôi phá sản, tôi mới nhận ra có lẽ mình không còn nuôi nổi anh ta nữa.Thế là tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho anh ta, thu dọn hành lý rời khỏi Kinh Thị.Nhưng cuối cùng lại bị anh ta bắt về.Người đàn ông cao lớn đè tôi lên cửa kính sát đất, nghiến răng nói từng chữ:“Giang Thanh Thanh, em có ý gì? Ngủ với tôi xong rồi muốn chạy à?”Tôi trừng mắt nhìn đôi chân dài, thẳng tắp của anh ta, sững sờ:“Anh… sao anh lại có thể đứng lên được?”
Sau khi gia đình phá sản, tôi kết hôn với một người đàn ông giàu có nhưng sức khỏe yếu, ngày ngày mong ngóng thừa kế tài sản.Trước khi cưới, chúng tôi đã lập ba điều ước định rõ.Về tiền bạc, về tài sản, những yêu cầu tôi đưa ra, anh ta đều đồng ý.Tôi hỏi: “Anh có yêu cầu gì không?”Anh ta khẽ gật đầu.“Tôi chỉ có một yêu cầu, sau khi kết hôn tôi hy vọng chúng ta sẽ có đời sống vợ chồng.”Anh ta nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chuyện làm ăn, cẩn thận bổ sung:“Có thể sẽ hơi thường xuyên một chút.”Tôi gật đầu đồng ý: “Được thôi.”Một tháng sau—Cái quái gì mà gọi là “hơi thường xuyên” đây?!
Khoảnh khắc trước, tôi đang đứng trên bục phát biểu với tư cách là đại diện tân sinh viên của Thanh Hoa.Khoảnh khắc sau, giáo viên ném bài kiểm tra đầy dấu gạch chéo vào mặt tôi.“Vương Chiêu Đệ, với điểm toán thế này, em có về nhà bán khoai nướng cũng phải mang theo máy tính!”Trọng sinh thành một học sinh cá biệt lớp 12, tôi hoàn toàn thay đổi, lật ngược tình thế trở thành thần đồng.Giành lại lá thư tình từng định gửi cho hot boy của trường, tôi sửa lại và đưa cho “đầu gấu” của lớp.Mọi người đều nói tôi điên rồi. Bỏ qua hot boy xuất sắc, tôi lại chọn ở bên kẻ mang tiếng xấu nhất lớp.Họ đâu biết rằng, Lãnh Ngự Phong chính là người tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Tôi và một cô bạn người dân tộc Miêu dễ thương mới quen qua mạng đã trao đổi đặc sản với nhau.Tôi gửi cho cô ấy bánh quy sữa canxi, gà nướng Texas, cua chiên giòn cay trị giá 500 tệ và rất mong chờ được nhận đặc sản từ người Miêu.Khi mở gói hàng, bên trong ngoài món trà đen với bánh báng vàng, còn có một viên kẹo đen.Tôi chẳng suy nghĩ gì mà ăn luôn.Ba ngày sau, một chàng trai người Miêu, toàn thân đầy trang sức bạc, tìm đến tôi:“Xin lỗi, em gái tôi gửi nhầm bùa tình yêu của tôi cho chị rồi, chị không ăn nhầm chứ?”