Danh sách truyện hot gần đây


Gia đình cậu bạn hot boy trường bị phá sản.Nhìn thấy cậu ấy bị mọi người chế giễu và nhạo báng, tôi đã cố nhét vào tay cậu ấy 2 vạn tệ mà bản thân phải tích cóp nhiều năm mới có được.Sau này tôi mới biết, thực ra nhà cậu ấy đang tái cơ cấu tài sản để chuẩn bị đưa công ty ra niêm yết trên sàn chứng khoán.

Nàng Dâu Bị Coi Thường Mẹ chồng tôi lấy 500 nghìn tệ (khoảng 1,75 tỷ VNĐ) tiền hồi môn của tôi để mua nhà cho em chồng. Tôi không la hét, cũng không làm ầm lên. Chỉ lặng lẽ kiểm tra tài khoản ngân hàng của bà ta. Ba ngày sau, bà ta quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin: “Tiểu Vũ, xin con cứu chúng ta với!”

Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh” Chồng tôi từng tài trợ cho một sinh viên nghèo. Cô ta nhân lúc tôi vắng nhà đã mặc trộm áo ngủ của chồng, đăng lên Weibo với dòng caption: “Áo ngủ của anh trai thật thoải mái”, rồi công khai khiêu khích tôi. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi, vài chiêu thôi là khiến cô ta thân bại danh liệt.

49 Ngày Cuối Cùng Sau khi chết đi đầu thai, Diêm Vương bảo kiếp sau ta sẽ làm… một cái bệ đá. Ta trừng to mắt: “Nhưng ta là con gái mà!” Con gái sao có thể đầu thai thành cái bệ đá chứ! Diêm Vương bừng tỉnh: “Vậy thì là…bệ đá màu hồng nhé!” Ta: ? Đây là vấn đề màu sắc à?!

Thích Đùa, Phải Không? Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa. Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con. Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói: “Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.” Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói: “Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.” Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười: “Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!” Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai. Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên. Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín. Chồng lại bảo: “Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.” Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào: “Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!” Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình… Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!

Bạn Cùng Bàn Năm Ấy Là Anh Vì vòng một quá lớn nên tôi phải đến bệnh viện tư vấn phẫu thuật, không ngờ bác sĩ khám cho tôi lại chính là… anh chàng đẹp trai tôi vừa xem mắt hôm qua. Bác sĩ Thẩm chớp đôi mắt đào hoa, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên: “Tháo áo khoác ra, mở cúc áo ngực.” Tôi đỏ mặt hoàn tất buổi khám, nhưng lại loay hoay mãi không cài được áo ngực. Bác sĩ Thẩm quay sang bảo y tá giúp. Đầu óc tôi bỗng “đơ” toàn tập, vội lắp bắp: “Không cần phiền vậy đâu! Anh giúp tôi là được rồi!” Giây sau đó, cánh tay anh nhẹ nhàng vòng qua tôi…

Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức Trong phòng phẫu thuật, người chồng là bác sĩ phẫu thuật chính cùng với y tá tiểu tam rời đi suốt bốn mươi phút, khiến bệnh nhân t//ử v/ong. Sau đó, anh ta yêu cầu tôi ký vào biên bản thỏa thuận tai nạn y tế. Lúc này tôi mới biết, anh ta luôn nghĩ rằng người nằm trên bàn mổ là mẹ tôi. Tôi lặng lẽ đẩy tờ thỏa thuận về phía anh ta. “Tôi ký cái này không thích hợp. Vẫn nên để con trai của người đã khuất ký thì hơn.”

Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn Nhà hàng xóm thấy biển số xe tôi có 985, bèn nhờ tôi trong ba ngày thi đại học đưa con gái cô ta đến điểm thi, nói là để lấy chút vận may. Tôi còn đang do dự thì trước mắt hiện lên dòng chữ như trong livestream: 【Nữ chính xui xẻo nhất truyện đã lên sàn rồi!】 【Bà hàng xóm kia lười ch đi được, rõ ràng là không muốn dậy sớm nên mới tìm cớ đùn đẩy việc đưa con đi thi cho nữ chính!】 【Con gái bà ta cũng đâu có bình thường, sắp thi đại học đến nơi mà vẫn chat chit với bạn mạng đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, kết quả là ngày thứ hai thi xong thì bị nhồi máu cơ tim ngay trên xe nữ chính. May mà nữ chính vượt sáu đèn đỏ, đưa đến viện kịp lúc, không thì mất mạng rồi!】 【Cả nhà bọn họ không biết ơn đã đành, còn oán trách nữ chính lo chuyện bao đồng, hủy hoại tương lai sáng lạn 985 của con gái, rồi cuối cùng phóng hỏa thiêu chết nữ chính!】 【Tức đến tăng xông! May mà nữ chính trọng sinh rồi!】 Tôi bị hù cho rùng mình một cái, lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi phải đi làm, không rảnh.”

Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú. Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn. Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn. Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường. Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ. Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất. Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi. Cô ta hoảng hốt. Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng. Nhưng càng sửa càng hỏng. Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo. Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí. Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”. Cô ta gào lên: “Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…” Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống. Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo. Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó. Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi: “Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”

Thiên Kim Thật Trở Về Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao. Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất. Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng: “Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?” Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi. Còn nói như người đạo đức lắm: “Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!” Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra — Tống Minh Ưu mới là con hoang! Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra! Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.

Chúc Tôi Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”