Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Chỉ Có Thể Là Anh

Chỉ Có Thể Là Anh Trong phòng khám, tôi đang tán tỉnh đối thủ một mất một còn của anh trai. Đột nhiên anh trai đẩy cửa đi vào. “Thấy em gái tôi không?” Tôi trốn dưới gầm bàn, vụng trộm nắm chặt lấy áo khoác trắng của anh. Chỉ nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Không thấy.”

Chia Tay Người Từng Yêu

Chia Tay Người Từng Yêu Phó Trì chê tôi nói lắp, chưa bao giờ muốn tôi bước vào thế giới của hắn ta. Bạn bè tụ tập, anh em của hắn ta trêu chọc: “Cậu cãi nhau với cà lăm thế nào?” Tiểu Thanh Mai của hắn ta cười nói: “Một câu mà nói mất ba phút, thật ngốc. Lần trước cô ấy không nói nên lời, trông như sắp khóc luôn.” Mọi người cười lớn: “Có vẻ như không có ý định cho người ta danh phận.” Phó Trì tỏ ra không quan tâm, nói: “Chỉ là một người nói lắp thôi, chơi chán thì chia tay.” Sau đó, tôi nắm tay anh trai hắn ta xuất hiện tại bữa tiệc. Đối đáp trôi chảy. Phó Trì nắm cổ tay tôi, lạnh lùng hỏi: “Em nói trôi chảy lại từ khi nào vậy?” Người đàn ông bên cạnh ôm eo tôi, cười nói: “Xin lỗi, cô ấy mắng chửi người vẫn luôn rất mượt.”

Mong Con Bình An

Mong Con Bình An Ngày ta sinh con, Từ Ôn trên đường trở về thì ngã ngựa mà chết, lúc chết trong tay vẫn còn nắm chặt miếng ngọc đính hôn của chúng ta. Ta vô cùng đau đớn, nguyện cả đời ở lại phủ Quốc công thủ tiết vì chàng. Ta vất vả nửa đời, đáng lẽ đến lúc an hưởng tuổi già nhưng lại nghe tin dữ về đứa con trai duy nhất. Lúc dầu hết đèn tắt, người chồng đã chết mười mấy năm của ta lại dẫn theo vợ đẹp con ngoan trở về phủ. “Ngươi và con trai ngươi đã chiếm tiện nghi của Từ phủ chúng ta nhiều năm như vậy, giờ cũng nên trả lại cho chủ nhân thực sự của nó rồi.” Đến lúc chết ta mới biết, năm xưa Từ Ôn chỉ giả chết, thực ra là tư thông với phi tần đáng lẽ phải tuẫn táng, ở bên ngoài sống sung sướng. Ta hận đến mức nước mắt chảy thành máu, chết không nhắm mắt. Mở mắt ra lần nữa, lũ quỷ dữ nhà họ Từ kia hãy xuống địa ngục hết đi.

Ký Sự Hạ Phàm Của Thất Tiên Nữ

Ký Sự Hạ Phàm Của Thất Tiên Nữ Tôi xuyên không thành vương mẫu nương nương. Vừa mới xuyên đến đã đụng phải thất tiên nữ* lén lút hạ phàm. Đương nhiên tôi đã lựa chọn đồng ý. Còn cẩn thận giúp nàng ta tạo thân phận người phàm, thu hồi lại tiên pháp sau đó còn tự tay tiễn nàng ta hạ phàm, để nàng ta và Đổng Vĩnh hoàn toàn trở thành một đôi phu thê người phàm. Sau khi nàng ta đi, tôi triệu tập tất cả các tiên nữ trên thiên đình lại, cùng nhau xem phát sóng trực tiếp cuộc sống của thất tiên nữ ở phàm gian, bàn đào rượu tiên đầy đủ, mỗi ngày tâm đắc diễn giải ba nghìn từ. Cuối cùng, không còn tiểu tiên nữ nào tơ tưởng đến phàm gian nữa.

Đá Tra Nam Ở Tuổi Bảy Mươi

Đá Tra Nam Ở Tuổi Bảy Mươi Khi phát hiện ra cuốn album ảnh đó, tôi đang dọn dẹp vệ sinh nhà cửa cho con trai. Hóa ra chồng tôi Thẩm Chi Châu, mỗi năm đều cố định đi công tác một tháng, nhưng thật ra là đi du lịch khắp non sông cùng mối tình đầu thời niên thiếu. Từ năm 50 tuổi đến 75 tuổi, từ Trường Bạch sơn tuyết rơi gió thổi đến đảo Hải Nam nước trong cát trắng, từ mái tóc xanh đến đầu bạc, bọn họ đã đặt chân đến khắp mọi miền đất nước, nửa đời người trôi qua chỉ trong chớp mắt. Tôi ngồi ngây ra cả buổi chiều, cẩn thận hồi tưởng lại, hai mươi lăm năm qua, tôi đã làm gì. Một ngày ba bữa, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái, tôi như thể lúc nào cũng bận rộn không ngơi tay, sau này con cái cuối cùng cũng lập gia đình, tôi lại phải giúp chúng trông cháu.

Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Ma

Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Ma Tôi thấy một bài đăng nói rằng, ma chỉ có thể xác định phương hướng vào ban đêm dựa trên mũi của hai chiếc giày. Nếu một chiếc có mũi hướng lên, chiếc còn lại hướng xuống, thì ma sẽ không biết đi hướng nào. Tôi cười vì cho rằng bài đăng mê tín, liền mở livestream để vạch trần sự thật. Nhân lúc bạn cùng phòng không có ở đây, tôi liền đổi hướng tất cả giày của họ. Kết quả là đêm đó, tôi thấy ba người bạn cùng phòng cứ xoay vòng vòng trên sàn nhà.  

Cô Nữ Tống Thị

Cô Nữ Tống Thị Ta bán bánh hoành thánh ở kinh thành, vừa bán một cái đã qua hai mươi năm. Thế tử của Thành Vương cưỡi ngựa lao nhanh qua kinh thành, vó ngựa đạp nát quán hoành thánh của ta, còn quất cho ta một roi. Thế tử ngạo mạn: “Chỉ là một tên tiện dân, bản thế tử không bồi thường thì ngươi có thể làm gì?” Hôm sau, ta đến Kinh Triệu Phủ đánh trống kêu oan. Lục bộ thượng thư đều có mặt, hai bên ngự sử cùng nghe xét. Ninh Chiêu Hầu xách Thế tử lên điện: “Ta mang thằng nhãi này đến rồi!” Hoàng đế ngồi trên điện cao: “Đánh cho thằng nhóc này đến mức cha nó cũng không nhận ra nó nữa!”

Khinh Vân Yểu

Khinh Vân Yểu Năm cả nhà bị tịch biên gia sản, a nương vội gửi ta đến nhà họ Tống làm biểu cô nương. Lão thái thái đồng ý, đợi đến khi cập kê sẽ tìm một gia đình tốt gả ta đi. Ta vốn tưởng mình gặp được người tốt, cuộc sống từ nay sẽ ổn định. Nhưng đến một hôm ta say trong tiệc rượu, biểu huynh lại mò lên giường ta. Lúc bị bắt gian tại trận, vị biểu tẩu xưa nay hiền thục của ta đập vỡ tách trà, lão thái thái mặt mũi từ bi cũng oán thán gia môn bất hạnh. Duy chỉ vị biểu huynh phong quang vô hạn của ta là ung dung thoả mãn mặc lại áo trong. Ngày hôm sau, một cỗ kiệu nhỏ đi vào cửa hông Tống gia. Biểu tẩu biến chủ mẫu, biểu huynh thành phu quân. Còn ta, trở thành một tiểu nương bị người người phỉ nhổ.

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi Trúc mã Cố Tư Viễn của ta đã cưới đệ nhất tài nữ kinh đô Lâm Khê. Ta và Lục tiểu hầu gia, hai kẻ thất tình, trong tiệc cưới của họ đã cùng nhau uống rượu đến say khướt. Bởi vì, ta thầm thương trộm nhớ Cố Tư Viễn, còn hắn lại yêu Lâm Khê. Chúng ta uống đến say mèm, trước mặt mọi người, ta ôm hắn khóc đến đau đớn. Cứ như vậy, ta và Lục tiểu hầu gia bị gia đình ép buộc thành thân. Đêm động phòng, ta thấy trên tường phòng tân hôn treo bức tranh của Lâm Khê. Để công bằng, ta lấy bức họa của Cố Tư Viễn trong lòng ra, treo song song lên đó. Lúc này, Lục tiểu hầu gia bước vào phòng tân hôn, bất ngờ thốt lên một câu. “Nhìn thế này, họ đúng là một đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi!”

Lời Nguyền Của Cánh Đồng Lúa Mì

Lời Nguyền Của Cánh Đồng Lúa Mì Tôi luôn biết rằng mình là một “thiên kim” giả. Bởi vì năm đó, mẹ tôi đã cố tình đổi tôi, đứa trẻ vừa mới chào đời, không phải để lấy một thiên kim tiểu thư mà là một cậu con trai. Mưu kế của bà ta thực sự quá tuyệt diệu: Tôi nhận được danh phận của một tiểu thư nhà giàu, còn bà ta cuối cùng cũng có một đứa con trai để dựa vào. Ông bà nội tôi vì thế mà ngẩng cao đầu trước mặt họ hàng, còn ba tôi thì tự hào rằng ông đã thắng người bạn từ thuở nhỏ đang làm lớn ở thành phố. Còn Tĩnh Tử Ngôn, người bị đổi đến sống ở nông thôn, từ nhỏ đã hiếu thảo, từ nhỏ đã xuất sắc, dù bị ba tôi đ//ánh g//ãy cả chân ghế vẫn phải đứng ra che chở cho mẹ ta. Cho đến khi cậu ấy phát hiện ra rằng, người mẹ mà cậu ấy bảo vệ bằng cả m//ạng sống chính là kẻ đã đánh cắp thân phận của mình. Cho đến khi cậu ấy nhận ra rằng, tôi – kẻ tr//ộm này và con cháu của kẻ tr//ộm, đã không biết xấu hổ mà chiếm lấy hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cậu ấy  

Hoa Trà Trắng

Hoa Trà Trắng Tôi đến đồn cảnh sát để bảo lãnh con trai nuôi, tình cờ gặp lại chồng cũ. Tôi đến để đón đứa con nuôi của mình. Còn hắn thì đến đón cô bạn gái trẻ trung, xinh đẹp của hắn. Sau đó, trong lúc cảm xúc mất kiểm soát, hắn chặn tôi lại trong hành lang, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Lâm Sở, em thà làm mẹ kế cho người khác chứ không chịu tái hôn với anh, đúng không?”

Vươn Tới Tân Sinh

Vươn Tới Tân Sinh Đích tỷ mười tuổi vào cung dự tiệc, vô tình đụng mặt trưởng công chúa. Trở về phủ, nàng tuyệt thực uy hiếp, muốn hầu phủ giúp nàng nhỏ máu nhận thân với trưởng công chúa. Ta tốt bụng bảo vệ danh tiếng của nàng, khuyên nàng đợi đến tuổi cập kê rồi tìm cơ hội. Không ngờ, trưởng công chúa lại vì bệnh tật mà mất sớm. Còn đích tỷ khi tham dự tuyển tú lại vì có dung mạo giống trưởng công chúa nên được thái hậu thương xót, chỉ hôn cho Hiền vương, hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Nhưng đêm nàng về thăm nhà, lại sai người cho ta uống thuốc câm, đổ chất độc vào cổ họng ta. “Đều tại ngươi! Nếu không phải do đồ tiện nhân nhà ngươi cản trở, ta có thể không làm thái tử phi sao?” “Ta là con gái ruột của trưởng công chúa lưu lạc bên ngoài, đáng lẽ phải được hoàng thất hết mực yêu thương, được thái hậu nâng niu trong lòng bàn tay, cuối cùng gả cho thái tử!” Ta đau đến ngạt thở. Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trọng sinh trở về năm nàng mười tuổi. Lần này, khi đích tỷ lại dùng trò treo cổ, làm loạn đòi đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Nửa đêm, ta quỳ trước mặt đại phu nhân, cúi đầu bái lạy: “Không biết con gái có thể giúp gì không ạ?” “Con nguyện hầu hạ mẫu thân, vì hầu phủ vì phụ thân mà cống hiến hết thảy.”