Danh sách truyện mới cập nhật

Ngày hôm sau khi chia tay bạn trai, cô bạn thân gọi điện cho tôi: “Tớ hình như vừa thấy… anh ta cưới vợ rồi.”Một tiếng sau, tôi lết thân mình đang say bí tỉ, tóc tai bù xù, mang theo phong bì mừng cưới, ngồi ở hiện trường đám cưới.Tôi nghĩ chắc mình điên rồi, bỏ tiền ra chỉ để quậy phá.Giữa tiếng nhạc hôn lễ lãng mạn, tôi và mấy người bạn ngồi ở khu bàn “người yêu cũ” đều đỏ hoe mắt.Đến lúc cô dâu chú rể tới mời rượu, cô dâu khoác tay chú rể, uyển chuyển bước lại.Cô dâu nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.Tôi mỉm cười đứng dậy, đưa tay ra, “Chào cô, tôi là bạn gái cũ của anh ấy.” Mấy chữ đó đã xoay vòng trong miệng, chuẩn bị thốt ra.Chú rể bỗng bị cô dâu véo tai: “Anh không nói là anh không có người yêu cũ sao?”Khoảnh khắc đó, tôi và chú rể nhìn thẳng vào nhau.Cả hai đồng thời nói ra hai chữ: “Cô là ai?”Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, tôi nhận ra hình như… mình đến nhầm tiệc cưới rồi.Đúng lúc đó, cổ tay tôi bị ai đó kéo mạnh, cả người bị lôi sang một bên.Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em tới đây làm gì?”Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt điềm tĩnh.Hôm nay anh ta mặc vest chỉnh tề, trước ngực cài một bông hoa, là người nhà của cô dâu chú rể.Ờm…Hình như tôi vừa phá hỏng đám cưới của anh trai sinh đôi của anh ấy.

Tôi vừa ngủ một giấc, lại mơ một giấc mơ làm tôi tức giận đến mức bật dậy.Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là gọi điện cho Giang Thành.“Giang Thành, anh có phải thấy em rất phiền không?”Đầu dây bên kia im lặng ba giây, giọng Giang Thành hơi mệt mỏi vang lên: “Viên Viên, em lại làm loạn gì nữa đây?”Tôi còn chưa kịp nghĩ nên sắp xếp lời nói thế nào thì anh đã nói tiếp:“Đừng làm loạn nữa, hôm qua anh thức trắng đêm, bây giờ lại phải họp. Đợi anh xong đợt bận này sẽ dành thời gian ở bên em, được không?”Khoảnh khắc điện thoại bị ngắt, tôi nghe thấy một giọng nữ dịu dàng rụt rè vang lên từ đầu bên kia:“Giám đốc Giang, cà phê của anh đây”Ái chà được đấy! Không thể chịu được nữa, tôi lập tức bật dậy, rửa mặt và lao ngay đến công ty của Giang Thành.Vừa vào cửa, tôi đã thấy một cô gái gầy gò đang xin lỗi Giang Thành:“Giám đốc Giang, tôi… tôi thật sự không cố ý…” Vừa nói cô vừa đưa tay định chạm vào ngực Giang Thành, chuyện này tôi chịu được sao?Tôi nhịn.Tôi nhìn thấy Giang Thành lùi lại một bước, cau mày nói với thư ký Hứa bên cạnh:“Tôi vào họp trước, lát nữa cô giải thích cho tôi.”Giang Thành vội vàng rời đi, không nhìn thấy tôi đứng chếch bên cạnh cửa, cũng không thấy cô gái kia vừa cầm khăn giấy vừa bật khóc.Cô ta cầm khăn giấy định làm gì? À, đúng lúc để lau nước mắt đấy!

Sau Khi Chị Gái Bị Bắt Nạt Lúc hai giờ sáng, chị gái tôi gọi điện khóc lóc, nói rằng: “Khi chị đang tắm, bố chồng đã phá cửa xông vào, cởi đồ, đòi tắm chung với chị.”

Nhân lúc “thái tử gia” của giới thượng lưu Hong Kong mất trí nhớ sau khi ngã xuống biển, tôi đã lừa anh lên giường rồi hôn cho một trận.Trở về Hong Kong, các quý cô thượng lưu cười nhạo tôi chỉ là gái nhà nghèo, không xứng với người quyền lực như Phó Nam Uyên, sớm muộn gì cũng bị anh đá.Cho đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Phó.Tôi cặm cụi nấu nào là cá chua ngọt kho kiểu đặc sản, thịt xào tuyết cải cùng măng đông, canh bạc hà nấu cá, cả cá vàng hoang dã mà người có tiền cũng khó mua nổi…Họ bắt đầu lờ mờ nhận ra, “thái tử gia” ngày đêm nhắc mãi về tôi, khóe môi nhịn không được mà cứ cong lên mỗi khi nói đến.Nhưng thực ra, anh ta nhớ nhung không phải tôi, mà là kỹ năng nấu cá đạt cảnh giới thần sầu của tôi.

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần Vị hôn phu của ta gặp chuyện mất trí nhớ. Tại yến tiệc trong cung, hắn chỉ liếc qua đã bị đích tỷ cuốn hút. Khi người bên ngoài hỏi đến ta, hắn chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Có đích tỷ cao quý như vậy, một thứ nữ tầm thường như nàng, làm sao có tư cách xứng với bổn vương?” Đích tỷ ngay lập tức đắc ý ra mặt. Còn ta, chỉ thở dài thay nàng. Bởi vì nàng chẳng hề biết, người nam nhân này, tận sâu trong cốt tủy, là một kẻ điên rồ đến mức nào.

Đi cùng cô bạn cùng phòng thất tình đi uống rượu, cô ấy chỉ vào một chàng trai ở bàn bên cạnh.“Đó là Trần Hành Giản! Đẹp trai quá, nhưng nghe nói khó cưa lắm!”“San San, mình nhớ cậu thích mấy anh có ý thức phục vụ tốt mà. Cậu không theo đuổi, thì mình cũng bỏ qua luôn.”Tôi cắn ống hút, giả vờ chăm chú nhìn vào điện thoại.Một phút trước, tôi nhận được tin nhắn.A Giản: 【Có vẻ tôi phục vụ không đủ tốt nhỉ.】A Giản: 【Tối nay về với tôi, hoặc làm tôi khóc, hoặc để tôi làm em khóc.】

Phu Quân Giả Yếu Nghe nói phu quân tôi người ngợm ốm yếu, thân thể mỏng manh, động một tí là lại nôn ra máu. Cho đến một ngày, tôi tận mắt thấy hắn nhẹ nhàng xử đẹp tay thủ lĩnh cấm vệ quân. Tôi trợn mắt, hỏi: “Nghe nói chàng ốm đau quanh năm bước đi không nổi?” Hắn không đổi sắc mặt vứt kiếm, một giây sau lại che miệng ho sù sụ, trông yếu ớt như sắp rụng tới nơi. Tôi:”……” Thuần thục nghề ăn vạ quá nhể!

Khi tham gia chương trình thực tế, vì không dùng kính cường lực chống nhìn trộm cho điện thoại, danh sách tiểu thuyết của tôi đã bị lộ:《Thái tử gia là thần dưới váy tôi》《Thái tử gia yêu bá đạo》《Thái tử gia xin nhẹ tay thôi》Thế là, tôi được gọi là “nữ thần mộng tưởng”.Hoa đán ngồi cạnh càng cười nhạo tôi ngay trước công chúng:“Buồn cười quá, một số người đúng là phát điên vì muốn gả vào hào môn rồi.”Kết quả, ngày hôm sau, thái tử gia kinh thành bất ngờ xuất hiện tại chương trình.Anh nhìn tôi cười nhẹ:“Xin tự giới thiệu, tôi chính là thần dưới váy của em.”Cả mạng xã hội nổ tung.Tôi cũng nổ tung.

Em trai tôi vì muốn leo rank trong Vương Giả Vinh Diệu, đã lấy ảnh của tôi để hẹn hò qua mạng, mà tôi hoàn toàn không hay biết.Cho đến một ngày, nam thần eSports mới nổi bất ngờ xuất hiện trong buổi livestream của tôi, cao giọng thể hiện tình cảm:“Em yêu, tối nay chúng ta lại duo tiếp chứ?”Tôi: ???Em trai tôi: “Xin lỗi chị, em cũng không muốn lừa người đâu, nhưng kỹ năng chơi game của anh ấy thực sự quá đỉnh.”

Chúng Ta Ly Hôn Thôi Cố Cẩm Hà luôn là người rất có chừng mực. Anh ấy không dễ dàng để người khác bước vào mối quan hệ giữa chúng tôi. Hôm nay, chuyện này khiến tôi bất ngờ.

Kiếp Này Không Tha Thứ Giang Ứng là chồng tôi. Khi bị bắt cóc, hắn lại chọn cứu cô em gái kế của tôi. Còn tôi, trong vụ nổ, hóa thành tro bụi. Sống lại một đời, tôi đeo cặp sách, đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi Giang Ứng bị bắt nạt. Giang Ứng nằm trên đất, thoi thóp hấp hối, lần này, tôi chọn cứu người bên cạnh hắn. Về sau, hắn quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Du Du, lẽ ra em nên cứu anh…”

Bạn thân rủ tôi ngủ chung, tôi vô tình gửi nhầm tin nhắn cho kẻ thù không đội trời chung.【Gọi một tiếng “bố”, chị sẽ ngủ chung với cưng.】Hai phút sau, kẻ thù nổ tung.【Không định rút lại tin nhắn à? Cậu đang định sỉ nhục ai vậy?】【Đừng tưởng gửi thế này mà tôi sẽ tha thứ cho việc cậu chê tôi nhỏ hồi sáng.】【Thôi được rồi, làm sao cậu biết tôi mất ngủ tối nay? Nhà hay khách sạn, cần mang gì không?】【Nói đi! Đừng có mong tôi gọi cậu là bố!】【Bố…】【Tôi gọi cậu là bố rồi đó, cậu có ý kiến gì không? Chẳng lẽ còn muốn tôi gửi tin nhắn thoại à? Đừng mơ!】Một phút sau, một đoạn tin nhắn thoại bật lên.「「Bố ơi, người ta không ngủ được, muốn bố ôm cơ!」」