Danh sách truyện mới cập nhật
Chạy Về Nơi Hạnh Phúc Để cứu phu quân và nhi tử, ta đã dẫn dụ sơn tặc, lại bất cẩn ngã xuống vách núi. Đợi đến khi ta trở về, thì đã là năm năm sau. Thẩm Nghị đã cưới vợ khác, con trai nắm tay mẹ kế, nhìn ta như kẻ thù: “Nữ nhân xấu xa, không được cướp cha ta khỏi tay nương ta!” Thẩm Nghị cũng tỏ vẻ khó xử: “Uyển Nhi hiền lành, mấy năm nay trong phủ đều nhờ nàng ấy quán xuyến. Ta không thể phụ nàng ấy…” Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi một đôi nhi nữ. Sau khi rơi xuống vách núi, ta đã mất trí nhớ. Nhanh chóng lấy chồng, năm năm ôm hai đứa. Bây giờ khôi phục ký ức, ta đang lo không biết phải làm sao! Thẩm Nghị trừng muốn rách cả mi mắt: “Là thê tử của ta, sao ngươi dám gả cho người khác!”
Hải Sa Và Linh Hồn Than Khóc Ngày đầu tiên dạy học ở vùng núi, đã có một người dân trèo lên giường của tôi. “Cô giáo dạy học là vợ chung của cả làng, đến đây thì đừng nghĩ đến việc rời đi!” Hắn ta cười xảo quyệt, nhưng tôi lại cười còn to hơn hắn. Đã lâu không được chém giết, tay tôi có chút ngứa ngáy rồi.
Duyên Trời Định Phụ thân ta là một đại gian thần. Tỷ tỷ ta là một yêu phi. Vì vậy, các ngươi đã hiểu rồi đúng không, khắp chốn kinh thành Biện Lương này không có một nhà nào ưa thích gia đình nhà ta cả. Khi ta còn nhỏ, đi đến đâu cũng nghe thấy người ta m@ng nhiếc nhà ta trên đường. Nào là cả nhà ta chếc hết đi, cả nhà sẽ bị Diêm Vương dẫn đi, Tư Mệnh đại nhân trên trời sẽ đầu thai cả nhà ta thành lợn… đủ thứ lời độc ác. Mỗi lần nghe thấy, tỷ tỷ ta đều rất tức giận, luôn xuống tranh cãi với họ, cuối cùng vẫn bị tức đến phát khóc. Lúc này mẫu thân sẽ dịu dàng ôm tỷ tỷ vào lòng, nói: “Ngoan nào, đừng giận nữa nhé.” Còn ta, chỉ đứng một bên ăn táo đường, không nói gì. Tỷ tỷ ta không biết rút kinh nghiệm. Biết rõ mỗi lần đều bị mắng, nhưng vẫn cứ cãi nhau với đám người đó. Có lẽ cãi quá lớn, thậm chí còn bị Hoàng thượng nhìn thấy. Lúc đó, mặt tỷ tỷ đỏ bừng vì cãi nhau, mồ hôi chảy dọc theo thái dương, như con nghé con mới sinh, quanh mắt đỏ hoe một mảng. Không biết Hoàng thượng gu thẩm mỹ cái kiểu gì, lại thấy tỷ tỷ ta như vậy là đẹp, lập tức đưa tỷ tỷ vào cung, phong làm Lâm phi. Từ đó, tỷ tỷ ta trở thành yêu phi.
Vòng Lặp Năm 2015 Năm 2015 vào một buổi tối khi tôi học xong, như thường lệ đi bộ về nhà sau giờ tự học buổi tối. Con hẻm tối đen như mực, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tôi về phía sau. Tôi cố gắng vùng vẫy, hét lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Hắn ta giơ một tay ra, bịt chặt miệng tôi. Cả tòa nhà đều tối đen như mực, không có tiếng đáp trả. Tôi nhớ ra, chính phủ thành phố đã ban hành chính sách ưu đãi phim ảnh cho người dân, khu nhà của tôi vừa hay nhận được vé xem phim miễn phí vào tối nay. Tiếng chó sủa liên hồi vang lên, nhưng lại dừng lại ở cửa chống trộm, không xông vào được. Sức mạnh trói buộc tôi ngày càng lớn, như một cái kìm sắt, tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cổ và má tôi đau rát, quần áo ở eo bị xé rách, hắn nhét một miếng vải vào miệng tôi. Sau đó, hắn kéo phăng chiếc áo sơ mi đồng phục của tôi. Tôi điên cuồng vùng vẫy, kéo cả chiếc xe đạp ngã xuống. Rầm rầm, trong đêm tối phát ra tiếng động dữ dội. Chiếc xe đạp của tôi đập vào lưng hắn, hắn không nhúc nhích, vẫn đè lên tôi. Tôi nhân cơ hội đứng dậy chạy điên cuồng, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị hắn đá vào đầu gối. Sau đó, hắn túm tóc tôi kéo trở về. Tiếng chó sủa ngày càng điên cuồng hơn, bên ngoài hẻm nhỏ có tiếng xe chạy qua vù vù, trên bầu trời thành phố có tiếng pháo hoa bay lên. Hoàn toàn nhấn chìm âm thanh vùng vẫy yếu ớt của tôi. Người đàn ông đó đeo khẩu trang, đội mũ, tóc tai rối bời, tôi đưa tay ra định cào mặt hắn—— Khẩu trang rơi ra. Thì ra là người chú ở tầng một.
Nhặt Chồng Ta tên Vương Hoa Hoa, cha ta là thổ phỉ, ông ta là thổ phỉ, ông của ông ta cũng là thổ phỉ. Nhà ta chẳng có gì để lại, chỉ có duy nhất một tài sản là sơn trại này trên núi Hắc Phong. Đến đời ta, bảy đời truyền tử đã đứt mạch. Mẹ sinh ta xong thì qua đời, cha chưa kịp tục huyền để sinh một đứa con trai nối nghiệp đã không may ngã ngựa mà chế1. Không biết đám thổ phỉ này nghĩ gì, họ lại đặc biệt có tình có nghĩa. Đệ nhị và đệ tam đương gia đợi ta đến 18 tuổi thì phò ta làm chủ sơn trại. Đệ nhị đương gia còn bí mật nói với ta rằng, ông đã nhờ Lưu Manh Tử dưới núi xem bói cho ta, bảo rằng mệnh ta phi phàm, ắt sẽ hiển quý, chắc chắn là người làm đại đương gia! Sơn trại đã phủ đầy tuyết mùa đông, lạnh khác thường. Đệ nhị đương gia mấy ngày trước săn được một con gấu đen, lột da làm cho ta một cái áo choàng lớn. Ta khoác lên, tất cả anh em đều khen ta có khí phách, không hổ danh là đại đương gia.
Vân Ánh Thứ muội không tiếc tự hủy đi sự trong sạch của mình, ân ái với Thôi thị lang quân vì muốn thay thế ta gả vào Thanh Hà Thôi thị. Phụ thân tin lời gièm pha của nàng ta và di nương, đánh ta đến suýt chết, sau đó bán ta cho phú thương đã đến tuổi trung niên làm điền phòng. Sau khi kết hôn Thôi thị lang quân sủng thiếp diệt thê, thứ muội rơi vào kết cục thê thảm cả đời không sinh con, bị nhà chồng đưa đến thôn trang. Mà sau vài năm khi ở bên cạnh phú thương, bởi vì có công phò tá nên được phong làm Dung Tuyền Hầu, ngay cả ta cũng được ban thưởng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Thứ muội ghen ghét không thôi, nàng ta làm bộ cầu xin ta giúp đỡ mình, sau đó đâm dao vào chỗ yếu hại của ta. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày Thôi thị lang quân tới nhà ta. Lần này thứ muội rót thêm nước trà vào trong miệng của ta, nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo: “Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hôm nay rốt cuộc phú quý đã đến lượt ta.” “Trước khi thành thân mà mất trong sạch, ngươi cứ việc gả vào Thôi thị chờ chết đi.” Ta nén nước mắt, nhào vào trong lòng người nam nhân đã thống nhất thiên hạ kiếp trước: “Cầu xin Quân Hầu thương ta.”
Ai Bán Thảm Được Bằng Tôi Sau khi bố mất, tôi đã làm theo di nguyện của ông, biến ông thành một cục gạch. Vì là đồ dùng cho con gái nên tôi đã sơn cục gạch thành màu hồng. Có lần tan học, mấy tên côn đồ chặn tôi ở đầu ngõ, định tống tiền tôi. Tôi rút viên gạch từ trong cặp sách ra, gầm lên: “Ăn một đòn của bố tao, hồn bay phách lạc!”
Đào Đào Mẹ ta thường bảo, phận thiếp thất muốn sống yên ổn, thì chỉ có cách lấy lòng phu quân, để hắn sủng thiếp diệt thê. Thế nhưng, ta lại thấy chính thất phu nhân không chỉ dung nhan tuyệt sắc, tâm tính lại hiền lương, mà còn vô cùng giàu có. Do đó, ta quyết định từ bỏ con đường cũ, bái phục phu nhân: “Phu nhân, thiếp có thể được hầu hạ bên cạnh người không ạ?”
Váy Công Chúa Màu Đen Tôi và Lục Tây Châu là cặp vợ chồng nổi tiếng bị chê cười trong giới thượng lưu. Hắn vì bạch nguyệt quang đang giận dỗi mà đuổi theo rồi xảy ra tai nạn, phế đi hai chân. Tôi thầm mến trúc mã mười năm, nhưng lại không dám thổ lộ. Sau khi kết hôn, ngày nào chúng tôi cũng chán ghét nhau. Tôi mỉa mai hắn: “Đứng cũng không đứng lên được, còn muốn học người ta theo đuổi vợ sao?” Hắn châm chọc tôi: “Ai giống một số người, ngay cả thổ lộ cũng không dám.” Lại mở mắt, tôi xuyên trở lại lúc trung học. Lúc này đây, tôi lấy hết dũng khí chuẩn bị thổ lộ với trúc mã. Đêm đó, thiếu niên hai chân khỏe mạnh lại đỏ mắt chống tay ép tôi đến sát tường: “Thật sự muốn ở chung một chỗ với hắn sao, em cho rằng anh đã chết rồi ư?”
Đạo Quân Vương Thiên hạ đều nói ta là công chúa nhu nhược nhất. Để được sống, từ nhỏ ta đã ngày ngày hầu hạ bên giường thừa tướng, bị điều giáo còn không bằng kỹ nữ hèn mọn nhất. Tướng quân có thể nhân lúc hỗn loạn xông vào doanh trại của ta, thái giám có thể giẫm nát xương sống của ta. Mọi người đều cho rằng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nhưng không ai biết rằng, ba nam nhân khuấy động thiên hạ này, từ lâu đã phát điên vì ta. Sau đó, bọn họ tranh nhau quỳ trước mặt ta, chất vấn ta rốt cuộc có từng chân thành với họ hay không. Thật nực cười, lúc ta yếu đuối thì ức hiếp ta, lúc ta mạnh mẽ thì lại hỏi ta đòi chân thành. Ta giơ tay đâm thủng từng lồng ngực của bọn họ, nụ cười khinh miệt. “Chân thành ư? Chưa từng có.” “Nam nhân à.” “Chỉ là đồ tiện nhân thôi.”
Quỷ Dương Sát Chúng tôi ở ngôi làng có một từ đường tên là “Ngọc Từ”. Nghe đồn rằng các vị thần trong Ngọc Từ thích nhất là tiếng khóc của thiếu nữ. Nếu con gái nhà nào trong lễ cúng tế ở Ngọc Từ có thể khóc to nhất, thì gia đình đó sẽ sinh con trai trong lần mang thai tiếp theo. Không ngờ rằng năm nay người khóc to nhất lại là chị tôi. Nhưng khi chị trở về, cả nhà chúng tôi đều kinh hãi…
Con Đường Máu Sau khi tổ phụ bại trận, ông đã dẫn theo cha và các bá phụ bỏ chạy, chỉ để lại nữ quyến chúng ta chờ chết. Nhìn cảnh tôn tức trong viện đói khát gần kề cái chết, tổ mẫu đã treo đèn lồng đỏ lên cửa, bắt đầu hành nghề kỹ nữ. Đêm ấy, rất nhiều nam nhân tiến vào trong viện, mẹ và các thẩm nương tiếp đón họ vào phòng. Ngày hôm sau, cuối cùng chúng ta cũng có cơm ăn. Sau đó, tổ phụ dẫn theo cha và các bá phụ quay về. Có người đến báo tin rằng sáng mai họ sẽ tới, bảo chúng ta nhanh chóng trốn đi. Tổ mẫu hỏi: “Có muốn trốn không?” Mọi người đều đáp: “Không trốn.”