Danh sách truyện mới cập nhật

Mỹ Nhân Tâm Cơ Chỉ vì một câu của Thần nữ: “Trong vòng trăm năm, Tô gia tất sinh ra yêu nghiệt họa quốc, khiến giang sơn đổi chủ”, Hoàng đế liền hạ chỉ, tru di Tô phủ, lưu đày cửu tộc. Ngay cả tiểu hồ ly trắng ta nuôi cũng không được buông tha. Khi đại tẩu qua đời, trong bụng vẫn còn mang thai. Tô phủ bị san thành bình địa, cỏ cũng không mọc nổi. Ta được phụ thân và huynh trưởng giấu trong giếng sâu, mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Một tháng sau, ta sống thoi thóp, bò lên đỉnh Phổ Đà sơn, tìm đến mẫu thân của tiểu hồ ly, dập đầu cầu xin: “Tiên hồ đại nhân, xin ban thần lực cho ta, chờ ngày đại thù được báo, ta nguyện dùng sinh mệnh này đổi lấy mạng sống cho Tiểu Bạch.” Tiểu Bạch là hài tử duy nhất của tiên hồ, cũng là hồ ly trắng do một tay ta nuôi lớn. Thần nữ đã phán rằng Tô gia nữ tất thành tai họa, vậy ta sẽ khiến lời tiên đoán của nàng trở thành sự thật!

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”

Sau Khi Nuôi Một Mỹ Nhân Ngư, Tôi Không Xuống Giường Nổi Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của anh ta là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay, như thường lệ, tôi lại bắt anh ta khóc, thì trước mắt bỗng hiện ra dòng bình luận: 【Cười chết mất, nam chính định tỏ tình với chị gái bá đạo, kết quả bị đánh bất tỉnh, bị vác về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt thì bị đem bán lấy tiền, đúng là thảm thật!】 【Chị gái bá đạo không biết chứ, nam chính là thái tử tộc nhân ngư đấy! Nếu chị ta chịu làm thái tử phi, thì giàu sang phú quý hưởng không hết, thế mà lại cứ thích trói anh ta, đánh đập mỗi ngày.】 【Mà chị gái lần nào cũng đánh ngay giữa đuôi cá, chẳng lẽ không biết ở đó là chỗ nào sao? Nghĩ thôi cũng thấy đau thay nam chính rồi.】 【Lầu trên nhầm rồi, chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là sướng thì có! Không tin thì nhìn đi, mỗi lần chị gái dừng tay, nam chính lại tự động lấy đuôi cá cọ vào tay chị ấy đấy!】 Tay tôi đang đánh đuôi cá cũng khựng lại. Trước mắt, mỹ nam ngư vẫn giữ vẻ xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại âm thầm ưỡn người, đưa đuôi cá tới gần tôi hơn. Đúng lúc ấy, lại một dòng bình luận xuất hiện: 【Hóng cảnh chị gái bá đạo sau khi kiếm đủ tiền rồi vứt bỏ nam chính, để rồi nam chính hóa thú, ngày ngày ngược lại chị gái đến phát khóc! Tội nghiệp chị ấy, vẫn chưa biết gì cả!】

Chồng Tôi Là Nô Lệ Của Mẹ Ruột Anh trai chồng ly hôn. Chồng tôi liền đón hai đứa cháu trai về nhà, giao cho chúng tôi nuôi. Tôi: “???” Tôi nói: “Anh ta chỉ ly hôn, chứ có ch.t đâu!” Vậy mà chồng tôi vẫn nhất quyết lo cho hai đứa nhỏ, bỏ tiền bỏ công. Lý do của anh ta là: “Anh trai với mẹ tôi đều vất vả lắm rồi.” Thế là tôi ly hôn với anh ta. Kết quả, đến năm thứ ba sau khi ly hôn— anh trai chồng tái hôn với chị dâu. Còn chồng cũ thì… đến tìm tôi để xin tái hôn. Tôi: “Phi! Cút đi đồ đàn ông ngu hiếu!”

Có một câu hỏi thế này: “Yêu đương với minh tinh hàng đầu là cảm giác gì?”Tôi: “Cảm ơn lời mời.tôi Không rõ lắm, nhưng con trai của minh tinh hàng đầu thì rất đáng yêu .”Không ngờ câu trả lời của tôi lại leo thẳng lên top trending, phần bình luận chỉ toàn một câu: “Bớt ăn lạc đi.”Tôi đặt tờ giấy xét nghiệm ADN xuống, cúi đầu nhìn cậu nhóc con trước mặt—cái cổ nhỏ vươn dài, đôi mắt tròn xoe sáng rực, chăm chú nhìn chiếc bánh trên bàn. Từng đường nét trên khuôn mặt nhóc con đều giống hệt một ai đó… một người mà cả thế giới đều biết.Tôi im lặng.Đừng hỏi tôi thằng bé từ đâu ra. Nực cười thật, chính tôi còn mơ hồ hơn cả con trai của minh tinh đó.

Tiếng Gọi Không Ngơi Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, Tần Tư Lễ, lười biếng vô cùng. Tôi nhìn trúng cơ hội kinh doanh, vượt qua hàng loạt đối thủ. Thuận lợi trở thành người chạy việc cho anh suốt bốn năm đại học. Chạy mãi, chạy mãi… chạy thẳng lên giường luôn. Người ta từng chê bai giờ phải há hốc mồm nhìn chúng tôi yêu nhau hai năm. Cảm thán tôi đúng là một bước lên mây làm phượng hoàng. Không ai ngờ, ngay trước khi tốt nghiệp, tôi lại chủ động nói chia tay. Lần đầu tiên, Tần Tư Lễ lạnh mặt với tôi. “Cho tôi một lý do.” Tôi thở dài. “Lần nào cũng ở trên thật sự rất mệt.” “Với lại mùa đông, cái quần giữ nhiệt của anh khó cởi quá.” Năm năm sau, tôi về nước làm việc. Lần đầu gặp lại, Tần Tư Lễ ép tôi xuống sofa suốt cả đêm. Anh xoa eo tôi, dịu dàng dụ dỗ: “Từ giờ mỗi tối anh sẽ tự thân vận động, được không?”

Hôn Nhân Không Tình Yêu Cô là quả phụ sống ngay giữa khu đại viện quân đội.Đêm tân hôn, hai người họ đã phân phòng ngủ riêng.Suốt 40 năm hôn nhân, cô chưa từng một lần cảm nhận được tư cách làm vợ.Cô sống cả đời dưới cái danh “gà mái không biết đẻ”, nhưng chưa từng oán trách.Thế nhưng, ngay trước lúc lâm chung, người đàn ông ấy lại không ngừng gọi tên mối tình đầu của mình…Lúc này cô mới bừng tỉnh, thì ra trong lòng anh luôn có một người khác, thế nên mới không muốn chạm vào cô.Hóa ra, suốt bao năm qua, anh vẫn luôn giữ thân vì mối tình đầu.Trọng sinh một lần, cô quyết định buông tay, cũng là buông tha chính mình.

Chồng Tôi Mới Mười Tám Tuổi Chồng tôi dạo này rất kỳ lạ. Ôm thì cứng ngắc, hôn thì gượng gạo, ngay cả lúc “nộp lương sinh hoạt” cũng tràn đầy sơ hở. Tôi còn đang nghi ngờ có phải anh ta muốn ly hôn không, thì tình cờ thấy nhật ký đăng bài của anh ấy: 【Ngủ dậy một phát xuyên tới 10 năm sau, crush trở thành vợ tôi rồi! Giờ phải làm sao đây aaaaa!!】 Tôi: “?”

Một Đời Yêu Thương Đêm cử hành lễ cập kê, ta bị người hạ dược. Cố nén khó chịu trong người, ta lảo đảo tìm đến vị hôn phu là Thái tử. Nào ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa hắn cùng nha hoàn kia: “Cô không tin vào mệnh phượng trời sinh, chỉ tin nhân duyên do trời định. Liên nương, ta nhất định sẽ thân chinh đem hậu vị dâng tận tay nàng.” “Về phần Khương Từ, sau đêm nay, nàng ta chỉ còn thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho thiên hạ.” Phía trước không lối, sau lưng là Địa Ngục. Ta tuyệt vọng vô phương, run rẩy gõ cửa phòng của người huynh nuôi từ trước đến nay luôn cấm dục tự kiềm chế, người ngoài chớ gần. “A huynh, ta nóng…” “Muốn…” Huynh trưởng thần sắc u ám, ôm ta lên giường, thấp giọng khàn khàn, yết hầu khẽ động: “Ngoan.” “Muốn gì, tự đến lấy.”

Vì Anh Mà Em Trở Về Năm 1984, bệnh viện quân khu Lĩnh Nam. “Ha, đúng là bản lĩnh! Mới cưới vợ không bao lâu đã làm cô ấy đến mức phải nhập viện!” “Ha ha ha, cậu đừng có bày cái mặt đen ra với tôi. Chuyện này là do vợ cậu gây ra, giờ thì cả khu gia thuộc đều biết ‘chiến tích vẻ vang’ của hai người rồi!” “Rầm—” Cánh cửa bị đẩy mạnh phát ra tiếng động lớn. Đột nhiên, Vệ Thục Phân mở bừng mắt! Trước mắt là một mảng tường trắng xóa, trên tường còn có dòng chữ đỏ chói ghi năm 1984, trông vô cùng nổi bật. Cô trợn to mắt, không thể tin nổi, chẳng phải mình đã chết cô độc vì nhồi máu cơ tim trong căn nhà cũ rồi sao? Sao bây giờ lại trọng sinh về 30 năm trước! Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn, lạnh lùng nhưng đầy từ tính vang lên bên tai: “Vệ Thục Phân, cô có biết xấu hổ là gì không?” Cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh đứng bên cạnh giường. Làn da anh ta ngăm đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh đầy uy nghiêm. Đôi môi mím chặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, áp bức. Vệ Thục Phân sững sờ: “Tần Quảng Xuyên!?” Người trước mặt chính là chồng cũ của cô, đại đội trưởng quân khu Lĩnh Nam, Tần Quảng Xuyên! Thời điểm này, hai người vẫn chưa ly hôn, cô mới theo anh ta đến quân khu được hai tháng. Quan trọng hơn cả, bà ngoại cô vẫn còn sống!

Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình Ba tôi đua xe gặp tai nạn, muốn viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng. Mẹ tôi – người đã nhẫn nhịn hầu hạ ông ta cả đời bỗng nhào tới, vừa khóc vừa giật cây bút trong tay ông ta: “Anh à, em không cho phép anh viết di chúc! Anh sẽ sống khỏe mạnh mà!” Tôi – đứa con gái bị ông ta phớt lờ suốt hơn hai mươi năm lập tức quỳ rạp xuống, giật lấy tờ di chúc rồi xé nát: “Ba! Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba quản lý công ty nhà mình!” Ba tôi tức đến mức không thở nổi, cấp cứu không kịp, tắt thở ngay tại chỗ. Khi tiểu tam ôm cái bụng tám tháng chạy tới, lớn tiếng nói theo Luật hôn nhân mới thì con riêng cũng được thừa kế tài sản… Ba tôi đã được tuyên bố tử vong, hỏa táng, và tài sản cũng đã được xử lý trọn gói – từ A tới Z. Tranh giành tài sản á? Xin lỗi, một xu cũng không để lại cho mấy người!

Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình Chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc khi đi dã ngoại cùng cô bạn thanh mai trúc mã và đứa con của cô ta. Anh ấy tử vong tại chỗ, cô bạn thanh mai bị hôn mê, còn đứa trẻ thì được cô ta bảo vệ rất kỹ, chỉ bị thương nhẹ. Nhận được tin, tôi lập tức đưa chồng đi hỏa táng. Ba mẹ chồng từ nơi khác vội vã trở về, việc đầu tiên làm là đưa đứa trẻ về nhà. Một tuần sau, cô bạn thanh mai tỉnh lại, biết tin chồng tôi đã mất, điều đầu tiên cô ta nói là: “Đứa bé là con của Phó Diêu, nó có quyền thừa kế.” Ba mẹ chồng cũng ngay lập tức đứng ra làm chứng, nói rằng đứa bé chính là máu mủ của hai người họ. Tôi nói rõ, chỉ cần chứng minh được đó là con ruột của chồng tôi, tôi không có ý kiến. Bởi vì Phó Diêu đã được hỏa táng, ba chồng tôi nói ông ấy có thể cùng đứa bé đi xét nghiệm ADN để làm bằng chứng. Tôi hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí còn có chút muốn bật cười, vì tôi biết kết quả chắc chắn sẽ là: không có quan hệ huyết thống.