Danh sách truyện mới cập nhật

Trước ngày đính hôn với Hứa Nghiễn, anh ta và “chim hoàng yến” của mình đã công khai mối quan hệ trên mạng xã hội.Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục chịu đựng.Nhưng tôi đã nhanh chóng quay đầu tìm đến Hứa Chu Dã, người từng bị đuổi khỏi gia tộc.“Tôi và Hứa gia phải liên hôn. Nếu không gả cho Hứa Nghiễn, thì chỉ có thể gả cho anh.”Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt mang chút lạnh lùng:“Em chắc chắn chứ?”“Không tin à? Vậy muốn hôn thử một cái xem thử thành ý của tôi không?”Tối hôm đó, ảnh đế, thiên tài trong giới kinh doanh, và cả thái tử Giang Thành đồng loạt đăng bài trên mạng, nhắc đến tôi:“@Lâm Tinh Hiểu, chị dâu.”Cuối cùng, Hứa Nghiễn không ngồi yên được nữa, gọi điện cho tôi:“Chị dâu? Cái tên khốn đó là ai?”Tên “khốn” bên cạnh tôi vẫn không dừng động tác, giọng nói bình thản vang lên:“Đừng gọi loạn vai vế.”“Hãy gọi cô ấy là thím.”

Để tặng quà cho chàng trai mà tôi thầm thích, một thiếu gia giàu có trong trường, tôi đã đi làm thêm ngoài giờ.Công việc quá vất vả, nên tôi đã tìm được một dì xinh đẹp làm bạn ăn cơm cùng.Hàng ngày, tôi dẫn dì ấy đi ăn đồ ăn vỉa hè, từ cá muối, lẩu cay đến xiên nướng, mỗi ngày một món.Cho đến một hôm, chúng tôi bị ai đó chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội, cư dân mạng nhanh chóng nhận ra bộ đồ của dì ấy mặc có giá trị không nhỏ, và họ bình luận:【Cô ấy ăn cả đời ở nhà hàng Michelin, cho đến khi gặp bạn.】Dì ấy vội vàng giải thích với tôi rằng dì ấy chỉ thích làm dáng thôi, toàn là đồ giả cả.Nhưng ngay lúc đó, tôi bị chàng trai trong trường mà tôi thầm thích chặn ở cửa:“Là cậu mỗi ngày dẫn mẹ tôi đi ăn đồ ăn vỉa hè đúng không?”

Tôi và một cô bạn người dân tộc Miêu dễ thương mới quen qua mạng đã trao đổi đặc sản với nhau.Tôi gửi cho cô ấy bánh quy sữa canxi, gà nướng Texas, cua chiên giòn cay trị giá 500 tệ và rất mong chờ được nhận đặc sản từ người Miêu.Khi mở gói hàng, bên trong ngoài món trà đen với bánh báng vàng, còn có một viên kẹo đen.Tôi chẳng suy nghĩ gì mà ăn luôn.Ba ngày sau, một chàng trai người Miêu, toàn thân đầy trang sức bạc, tìm đến tôi:“Xin lỗi, em gái tôi gửi nhầm bùa tình yêu của tôi cho chị rồi, chị không ăn nhầm chứ?”

Sau khi bị Giang Ý Xuyên bắt gặp tôi gọi nam người mẫu trong quán bar, chúng tôi đã cãi nhau một trận to.Nửa đêm, tôi lén thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ nhà đi. Đột nhiên, trên màn hình hiện lên một loạt bình luận:【Cười chết mất, lão Xuyên tức giận đến nỗi trốn trong phòng sách lén lau nước mắt, còn nữ chính thỉ chuẩn bị bỏ đi rồi.】【Haizz, nếu không phải vì hiểu lầm này, nữ chính sẽ không gặp tai nạn xe, mất trí nhớ, rồi bị nam chính nhặt về nhà. Cô gái xinh đẹp, vốn sống yên bình, sẽ bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.】【Nữ chính đừng đi mà, hôn lão Xuyên một cái đi, đừng nói là nam người mẫu, anh ấy có thể đưa cả mạng sống cho cô đấy.】Tôi nửa tin nửa ngờ, hôn anh một cái. Kết quả, anh ta suýt chút nữa lấy mất nửa cái mạng của tôi.

Tôi nhắm hướng đi tới chỗ của nam thần để thổ lộ, kết quả lại là nhầm người.Vừa nói xong mấy câu, đằng sau vang lên một tràng pháo tay rầm rộ.“…”Nam thần mặt đầy hào hứng: “Chú nhỏ, cuối cùng cũng có người chịu rước chú rồi!”Tôi: ???

Cha tôi vì muốn trả nợ đã lên kế hoạch đưa tôi đến một nơi ăn chơi của giới thượng lưu ở kinh thành.May mắn thay, thanh mai trúc mã của tôi cũng có mặt ở đó. Đúng lúc tôi định nhờ anh ấy cứu mình, trước mắt tôi bỗng hiện lên vài dòng chữ:【Tội nghiệp nữ chính, đừng mong đợi gì ở thanh mai trúc mã của cô. Anh ta đang lên kế hoạch lấy trái tim của cô để cứu ánh trăng sáng của mình đấy.】【Mau cầu cứu người đàn ông ngồi bên trái, người đó lớn tuổi hơn và biết trân trọng người khác.】【Đừng do dự, anh ta chính là vì cô mà đến.】【Đừng để vẻ ngoài dữ dằn của anh ta hù dọa, chỉ cần gọi một tiếng “Cố gia”, anh ta sẵn sàng vì cô mà đánh đổi cả mạng sống.】Không chút do dự, tôi lăn lộn bò đến chân người đàn ông mà dòng chữ chỉ dẫn, cười khổ cầu xin:“Cố gia, xin ngài thương tôi.”

Ảnh đế bị lừa mất 200 ngàn nhân dân tệ.Cả giới giải trí đều tò mò, một Ảnh đế nổi tiếng với IQ cao như vậy làm sao lại để bị lừa.Lúc này, anh đã xuất hiện trên một nền tảng để trả lời phỏng vấn:“Bởi vì tôi nhận được một cuộc gọi nói rằng, vợ tôi truy cập vào trang web đen bị bắt, tình tiết nghiêm trọng, cần nộp 200 ngàn tệ tiền bảo lãnh.”

Có một cô gái kỳ lạ xuất hiện bên cạnh thanh mai trúc mã của tôi, đối với anh ân cần hỏi han và chăm sóc vô cùng chu đáo.Tôi lòng tốt nhắc nhở cô ấy:“Anh ta không bình thường đâu, tin tôi đi, cô dính dáng đến anh ta thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”Cô gái ấy tỏa ra ánh hào quang chói mắt, vẻ mặt đầy chính trực, che chắn cho trúc mã phía sau lưng:“Tôi không cho phép cô nói như vậy! Anh Thụy là một người rất tốt! Cô căn bản không hiểu anh ấy.”Tôi không nhịn được đưa tay lên đỡ trán:“Cô là người từ Nhà thờ Đức Bà Paris bước ra đấy à?Cô nói anh ta là người tốt, ngay cả bản thân anh ta còn chẳng tin.”Cô gái ấy tức giận lườm tôi một cái rồi kéo trúc mã đi mất.Ở góc rẽ, trúc mã quay đầu lại, đưa ngón tay lên môi, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi.“Đúng là có bệnh.”Tôi chửi thầm.

Tôi làm người thế thân cho “bạch nguyệt quang” trong lòng của tổng tài Cố Đốc.Cố Đốc cưng chiều tôi đến tận xương, thậm chí còn nói cho tôi biết mật mã két sắt của anh.Ngày “bạch nguyệt quang” thật sự trở về, tôi hiểu ý, mang theo tài sản kếch xù mà Cố Đốc tự nguyện tặng, lặng lẽ rời đi.Sau đó, Cố Đốc như phát điên, tìm tôi khắp nơi.