Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

HỌC BÁ LẠNH LÙNG THẦM YÊU TÔI

Cấp ba, tôi từng thầm thích một học bá lạnh lùng.Nhưng vì khoảng cách gia thế giữa hai chúng tôi, tôi không dám thổ lộ, để rồi mối tình đơn phương này cứ thế mà kết thúc trong lặng lẽ.Sau kỳ thi đại học, tôi cứ thế mà học lên đại học, rồi tốt nghiệp, rồi đi làm.Trong khoảng thời gian đó, cũng có nhiều người theo đuổi tôi, nhưng không hiểu sao, mỗi lần còn chưa bắt đầu thì đã bị chia tay một cách phũ phàng.Thế nên tôi cũng chẳng còn để tâm đến chuyện tình cảm nữa.Cho đến năm 25 tuổi, vào đúng đêm mẹ tôi thúc giục tôi về quê để đi xem mắt.Tôi bị một người đàn ông chặn lại ở cửa thang máy trong hầm để xe.Chàng nam thần lạnh lùng ngày xưa, giờ đây đã là tổng tài của Tập đoàn Bùi Thị, anh ta ép tôi vào góc tường.“Tại sao lại đi xem mắt với người khác! Bạn trai đổi bao nhiêu người rồi, tại sao vẫn không chịu đến tìm tôi?”“Chỉ thích một mình tôi, không được sao?”Đôi mắt sâu thẳm của anh ta tràn ngập sự cố chấp, cả người toát lên một loại bi thương khó hiểu.Tôi: ?

Tường Đóng Kín

Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.

RẤT MUỐN NUÔI EM

Năm hai đại học, tôi đã cứu một nam người mẫu đẹp trai với chất giọng trầm ấm.Anh ấy bị khách hất rượu vào người.Môi đỏ, răng trắng, tóc ướt, gương mặt sắc nét, vẻ đẹp mong manh đạt đến cực hạn.Sau này, gia đình tôi phá sản, cậu người mẫu nhỏ đó đã thề thốt sẽ nuôi tôi.Để không khiến cuộc đời anh ấy thêm tan vỡ, tôi cắn răng chia tay.Mãi đến khi gặp lại nhau trong hộp đêm.Tôi là nhân viên phục vụ.Mọi người xung quanh kính cẩn gọi anh ấy: “Anh Sở.”Lúc đó tôi mới biết, cậu người mẫu nhỏ tôi từng nuôi suốt nửa năm.Thực ra lại là cậu chủ nhà họ Sở – kẻ máu lạnh, tàn nhẫn nhất trong giới hắc bạch lưỡng đạo của Giang Thành –Sở Lệ.

MAI MỐI TRÚNG ĐẠI CA TRƯỜNG

Thầy bói nói tôi số mệnh phải tìm một người bạn trai nhỏ tuổi hơn mình.Cháu gái tôi học lớp sáu lập tức giới thiệu cho tôi hot boy lớp nó.Nó lừa tôi đến gặp hot boy, ai ngờ người đến lại là anh đại ca trường cấp ba của tôi.Anh ta đạp cửa bước vào, xắn tay áo, chửi lớn:“Đ* mẹ, để tao xem thử ai dám không tha cho cả em trai vị thành niên của tao!”

Em Cũng Không Sai

Em Cũng Không Sai Lén đến thăm chồng làm việc xa, nhưng lại tận mắt bắt gặp hắn ngoại tình. Hắn che chắn cô gái kia sau lưng, nhìn tôi với ánh mắt có chút đề phòng. “Em đừng làm khó cô ấy, đây là lỗi của anh. Chuyện do anh gây ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Nhìn hắn lúc này, tôi bỗng bật cười, nhận ra bản thân chẳng hề đau khổ như mình tưởng. Hắn có lỗi gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ đang theo đuổi một tình yêu rực rỡ, đầy sức sống mà thôi. Còn tôi, những gì tôi có được chính là toàn bộ tài sản của hai chúng tôi. Buồn cười chết đi được. Ngoại trừ hắn, chẳng lẽ còn ai tin vào tình yêu nữa sao?

Đại Bạch Vĩ

Đại Bạch Vĩ “Tôi có thể chạm vào đuôi của anh không?” Tôi cẩn thận hỏi ông chủ của mình. Anh ta đang say rượu, dưới lớp âu phục chỉn chu lại lộ ra một chiếc đuôi trắng xù mềm mại ở phần đốt sống cuối cùng! Anh ta mơ màng, đôi má ửng hồng vì men say, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Được.” “Phương Tiểu Linh, em có thể chạm vào.”

DÀNH CẢ ĐỜI ĐỂ YÊU EM

Tôi bị đẩy vào một show hẹn hò.Tiểu hoa nhỏ do chính bạn trai tôi nâng đỡ muốn chơi khăm tôi, nên cô ta xúi giục đạo diễn bắt tôi theo đuổi vị thái tử lạnh lùng của giới quyền quý Bắc Kinh.Tôi nhìn sang đối diện, nơi Thẩm Yến Sâm đang nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi chìm vào suy tư.Họ không biết rằng, đêm qua, trong bữa tiệc mừng đóng máy bộ phim mới, Thẩm Yến Sâm – người nồng nặc mùi rượu – đã chặn tôi ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ.Không chỉ cư/ỡ/n/g hôn tôi, anh ta còn liếm vành tai tôi, lời nói như van xin:“Nghe nói em chia tay Cố Minh Châu rồi?”“Vậy… thử với tôi xem? Được không?”

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

Nhân Quả Báo Ứng

Nhân Quả Báo Ứng Khi ta mới sinh song thai, cơ thể còn đang yếu, phu quân của ta – Tĩnh Ninh hầu lại mang về một cô nương đang có thai, đứng ngoài phòng sinh ép ta nhận nàng vào phủ làm thiếp. Ta chỉ ngẩn người một lúc rồi sảng khoái đồng ý: “Được”. Sau này phụ mẫu biết chuyện, tức giận đòi làm chủ cho ta. Ta chỉ cười khuyên bọn họ trở về. Bởi vì ta biết Tĩnh Ninh hầu chỉ còn sống được mấy ngày nữa. Mà người đàn bà kia, cả đời này chỉ có thể làm thếp, sống dưới cái bóng của phu nhân hầu phủ là ta, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Những Bài Học Về Tình Yêu Tôi Dành Cho Mẹ

Những Bài Học Về Tình Yêu Tôi Dành Cho Mẹ Mẹ tôi đã dành tất cả tình yêu cho tôi. Nhưng lại để lại ba căn nhà và một chiếc xe cho em trai tôi. Thế nên, sau khi đi làm, tôi mua một sợi dây chuyền ngọc trai nhựa giá 28.8 tệ tặng mẹ. Còn với chú chó của mình, tôi bỏ ra tám ngàn. Mẹ tôi tức giận, nói tôi là đồ vô ơn, là đứa con bất hiếu. Tôi chỉ vào ba quyển sổ đỏ cùng chìa khóa xe, lạnh nhạt đáp: “Mẹ à, đúng là con đã tiêu số tiền này cho chó của con, nhưng tình yêu của con, tất cả đều dành cho mẹ.”

TRÚC MÃ SIÊU CẤP ĐÁNG YÊU

Đi du học trao đổi về, bên cạnh thanh mai trúc mã lại xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ.Mỗi khi tôi và cậu ấy cãi nhau, cô ta sẽ vừa sợ sệt vừa dũng cảm chắn trước mặt bảo vệ cậu ấy: “Cô… cô quá đáng rồi! Cậu ấy đâu phải là con chó của cô!”Tôi kiêu ngạo hất cằm nhìn trúc mã: “Hửm?”Trúc mã không biểu cảm, gạt cô ta sang một bên, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Gâu.”