Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Bạn Cùng Phòng Hám Danh

Bạn Cùng Phòng Hám Danh Bạn cùng phòng tổ chức tiệc sinh nhật tại khách sạn năm sao thuộc gia đình tôi. Nhưng cô ta chê tôi nghèo, không mời tôi, thậm chí còn công khai mối quan hệ với bạn trai tôi vào đúng ngày đó. Tình cờ gặp cô ta ở khách sạn, cô ta khoác tay bạn trai tôi, nói một cách mỉa mai: “Sao thế, tôi còn chẳng mời ai kia, mà cô ta vẫn dày mặt chạy đến đây?” Không ngờ, người anh giàu có mà cô ta thường hay khoe chạy tới, cung kính nói với tôi: “Sao cô cũng đến đây?” Tình huống bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Không Thể Cùng Đồng Hành Nữa

Không Thể Cùng Đồng Hành Nữa Tôi và Cố Hàm Sương cùng nhau lớn lên trong một khu đại viện. Cô ấy thích Phó Nghiên Trì, chàng trai nho nhã ở nhà bên. Còn tôi thích Kỳ Bách, anh chàng lạnh lùng bá đạo ở tầng dưới. Hai chúng tôi, mỗi người theo đuổi người mình thích, cho đến khi tôi phát hiện ra cả Phó Nghiên Trì và Kỳ Bách đều thích cô gái mới chuyển đến là Quý Điềm Điềm. Tôi kiên trì một thời gian rồi từ bỏ, Cố Hàm Sương lại nói cô ấy còn muốn kiên trì thêm chút nữa. Tôi mắng cô ấy một trận, rồi tôi nhắm mắt làm ngơ bỏ ra nước ngoài du học. Bảy năm sau, tôi về nước, Cố Hàm Sương ra đón máy bay. Tôi cười hỏi cô ấy và Phó Nghiên Trì tiến triển đến đâu rồi. Cô ấy uống một ngụm rượu, im lặng một lát, rồi bình tĩnh nói với tôi: “Thính Vãn, mình quyết định từ bỏ Phó Nghiên Trì rồi.”

3. Người Bạn Thân Mất Tích

Người Bạn Thân Mất Tích Tôi xuyên sách, nhưng cuốn sách này lại không có nhân vật nào giống tôi. Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, nữ chính sẽ phát hiện ra tôi chết trên chiếc giường xa hoa này, mà còn chết rất thảm. Nói một cách đơn giản, cái chết của tôi quá tàn nhẫn, đến mức biến thành một đống mờ mịt như mosaic. Bởi vì tôi là một nhân vật quần chúng chỉ xuất hiện với tư cách là một cái xác trong cuốn tiểu thuyết này. Hiện tại, nhân vật quần chúng là tôi này, đang nằm trên giường, nhìn vào thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh. Nghĩ đến những miêu tả trong truyện, tôi không khỏi rùng mình. Điều đáng sợ hơn cả là tôi nhớ rõ ràng diễn biến câu chuyện trong sách; kẻ sắp giết tôi lúc này đang ẩn nấp ở một góc nào đó trong nhà.

Ánh Trăng Tàn

Ánh Trăng Tàn  Ngày vong quốc, là một tiểu thị vệ đã cứu ta. Trên đường trốn chạy, hắn thắt lưng buộc bụng, có một đồng tiền cũng phải bẻ làm đôi. Suốt ngày ăn bánh khô, dưa muối, ta nằm mơ cũng chỉ mong được ăn thịt. Tiểu thị vệ nắm chặt hai đồng tiền vừa kiếm được, giọng nói khàn khàn: “Công chúa, bây giờ chúng ta không còn như xưa, tiền phải dùng vào chỗ cần thiết…” Ta buồn bã gật đầu, thấu hiểu sự khó khăn của hắn khi kiếm tiền, cũng bắt đầu học cách sống tằn tiện. Thế nhưng, khi ta dần quen với cuộc sống khốn khó này, lại bắt gặp hắn ngồi trong góc tường lén lút ăn trộm nguyên một con ngỗng quay! Ta tức giận đến phát điên! Hắn ung dung đáp: “Biệt danh của ta là “Đao Nhẫn”* đó, sao hả?” *còn có nghĩa là thứ cần thiết nhất.

Quả Ngọt Năm Tháng

Quả Ngọt Năm Tháng Chồng đi công tác gửi cho tôi một đoạn video báo bình an, trong mười mấy giây thời gian đó đầy sơ hở đó thì tất cả đều là bằng chứng. Tôi nhắn tin chất vấn anh ta: [Anh gửi đoạn video này là muốn thách thức tôi sao?] Ba ngày sau, lúc anh ta sắp về đến thì anh ta mới trả lời tôi: “Công việc đã xong, trưa mai anh về đến nhà.” Đã xem nhưng lại nói lảng sang vấn đề khác. Anh ta vẫn luôn như vậy, gặp vấn đề thì không giải thích, không giải quyết. Có lẽ khoảnh khắc đó tôi đã hạ quyết tâm ly hôn…  

Thư Nghi

Thư Nghi Làm gì có ai không biết đại lão Tạ Văn Viễn ở giới Bắc Kinh rất mực cưng chiều một cô bé. Cô bé ấy được chiều chuộng hết mức, giống như nữ chính trong những cuốn tiểu thuyết, được tất cả mọi người yêu thương… Ngoại trừ tôi. Vào ngày cưới, con nhỏ xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, nhìn tôi với vẻ mặt khiêu khích: “Người không được yêu mới là tiểu tam.” “Chị cưới Tạ Văn Viễn thì đã sao, bởi dù gì thì tôi mới là người phụ nữ trong tim Tạ Văn Viễn!” Nghe vậy, tôi nhếch miệng, quay đầu tát thẳng mặt Tạ Văn Viễn: “Anh là người chết à? Tiểu tam tìm tới tận cửa anh vẫn còn giả câm giả điếc?”

Thư Nghi

Chương 4
Hiện đại
4. Ác Quỷ Bên Gối

Ác Quỷ Bên Gối Lúc hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh dậy vì một cơn ác mộng. Quay đầu lại, tôi thấy chồng mình đang ngồi xổm bên giường, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt của anh trong bóng tối tái nhợt đến mức đáng sợ. “Lục Đình?” Tôi khẽ gọi. Lục Đình lộ ra vẻ mỉm cười, “Anh chỉ muốn xem em có ngủ thật không.” Tôi thấy khó hiểu, có phần rùng mình. Khi tôi chuẩn bị xuống giường đi vệ sinh, thì thấy Lục Đình cầm một con dao gọt trái cây sắc nhọn. “Chồng…?” Tôi run rẩy gọi. Lục Đình nhìn tôi một lúc lâu, “Anh muốn gọt táo cho em.” Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một quả táo và bắt đầu gọt. Nhìn bóng dáng cao gầy của Lục Đình, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Dường như hệ thống sưởi trong phòng có vấn đề, lạnh đến bất thường. Tôi khoác thêm chiếc áo choàng tắm, chân trần bước xuống sàn nhà. Bất chợt, có thứ gì đó chạm vào chân tôi. Nhìn xuống, cơ thể tôi đột nhiên lạnh toát. Một đôi chân trắng nhợt đang thò ra từ gầm giường. Các ngón chân của tôi chạm vào các ngón chân lạnh buốt kia. Đôi chân ấy không có chút máu nào, rõ ràng không thuộc về người sống. Lục Đình cầm quả táo đã gọt xong, bước đến bên tôi, như thể không hề thấy đôi chân ấy. “Chồng, dưới giường có một đôi chân!” Tôi khóc nói. Lục Đình bình thản nhìn tôi, thở dài, “Lỗi của anh, giấu không kỹ, để em phát hiện rồi.” Ngay sau đó, trước mắt tôi tối sầm lại, không còn biết gì nữa.

Mặc Hoà Yên

Mặc Hoà Yên Khi còn nhỏ, cha ta thấy ta giống ông về ngoại hình, ông lo lắng nên vội vàng định hôn cho ta với ba gia đình. Nhưng không ngờ rằng khi lớn lên, ta càng trở nên xinh đẹp rạng ngời, và cả ba gia đình đó đều đang chờ đợi ta đến tuổi cập kê để thành hôn.

Báo Phi Dũng Mãnh

Báo Phi Dũng Mãnh Ta dựa vào một thân hình rắn chắc để trở thành phi tần đặc biệt nhất trong hậu cung. Các phi tần khác thì ngày lẻ, một ba năm cảm lạnh, ngày chẵn, hai bốn sáu thì ngất xỉu kèm ho ra máu. Còn ta, ngày lẻ thì xé nguyên con dê, ngày chẵn thì ăn đầu bò chấm dầu. Sử quan viết tiểu truyện cho các phi tần trong hậu cung. Tiểu truyện của ta như thế này: “Dùng đá làm bao cát, nhổ liễu như nhổ hành. Mặc áo phấn với đôi mắt sắc sảo như báo, mở mắt là lao vào hành động ngay!” Sử quan viết tiểu truyện cho ta, nước mắt giàn giụa: “Cả đời ta, học vấn đầy bụng, cầm bút viết sách. Chính sử từng viết, dã sử từng viết, nhưng đây là lần đầu ta viết ra thứ như… cứt chó vậy.”

Hào Quang Thiếu Nữ

Hào Quang Thiếu Nữ Bố mẹ ruột không cho tôi gọi họ là bố mẹ, bắt tôi gọi là chú, dì. Sau này, tôi thi đỗ vào Thanh Hoa. Họ gặp ai cũng nói: “Đây là con gái tôi…” Tôi cười phản bác: “Chú, dì ơi, không thể nhận con bừa bãi được.”

Dải Lụa Xanh

Dải Lụa Xanh Vì cứu hắn, ta bán đi món trang sức duy nhất của mình, mạo hiểm khắp nơi cầu y, chỉ mong đến ngày ly biệt, có thể lấy ân tình trói buộc, để hắn đưa ta rời khỏi chốn thanh lâu này. Khi ấy, Tạ Hành Trác một lời liền đáp ứng. Ta ngượng ngùng tháo sợi dây lụa xanh bên hông, trao cho hắn làm tín vật: “Chàng treo sợi dây này lên trên cây hòe trước lầu, ta liền biết chàng đã trở về.” Nhưng ta chờ mãi, chờ đến khi lá cây rụng hết, tuyết phủ trắng xóa, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Nhiều năm sau, ta trở thành một nhạc kỹ được người bao nuôi, khi theo chủ nhân trở lại chốn cũ. Nam nhân bên cạnh ta chỉ vào một cây cổ thụ, giễu cợt nói: “Nghe đồn thế tử của Ân Bình hầu vẫn chưa chịu hồi kinh thành thân cùng công chúa, chỉ vì muốn ở lại chờ dưới gốc cây héo khô này.” “Muội phu của ta quả thật là người si tình.” Ta thoáng nhìn sợi dây lụa xanh vẫn còn treo trên cành cây, rồi ôm đàn không nói gì. Dù hắn có si tình đến đâu, giờ cũng chẳng còn can hệ gì tới ta nữa rồi.

Chủ Nhà Nữ Quỷ

Chủ Nhà Nữ Quỷ Ta bị một tờ hưu thư đuổi ra khỏi nhà. Sau đó, ta dắt theo hai đứa con, một lớn một nhỏ, dọn vào sống trong căn nhà ma ám. Chúng ta sống nương tựa vào nhau và trở thành tỷ muội với một nữ quỷ. Nhưng cuối cùng, chính tay ta đã khiến quỷ muội hồn phi phách tán.