Danh sách truyện mới cập nhật
Phần 2 – Thương Nhân Chợ Quỷ Và Đũa Long Phượng Ngôi sao nổi tiếng đã ăn uống thả ga bằng một đôi đũa mà không béo, giữ gìn vóc dáng gợi cảm. Tôi đã nhắn tin cho chồng cô ấy, khuyên cô ấy tốt nhất không nên dùng đôi đũa đó, vì nó không tốt cho sức khỏe. Tối đó, ngôi sao nữ đã chụp màn hình tin nhắn và đăng lên WeChat kèm theo chú thích: “Nếu muốn quyến rũ đàn ông thì cứ nói thẳng ra, đừng có giả bộ thần bí bảo tôi bị bệnh, tôi thấy bạn mới là người có vấn đề.” Chỉ trong một đêm, tôi đã bị người hâm mộ của ngôi sao nữ chỉ trích và lên hot search. Nhưng sau vài ngày, cô ấy lại đến khóc lóc cầu xin tôi. Bởi vì đôi đũa đó là một món đồ ma.
Tàng Kiều Cha của tên ngốc đến nhà ta cầu hôn, cha ta vừa nghe đã xách gậy đuổi người đi. Ngay lúc đó, trước mắt ta hiện một màn mưa đạn: “Tiểu tỷ tỷ, chỉ qua hai tập nữa thôi, ngốc tử sẽ khôi phục thần trí, trở thành Nhiếp chính vương quyền lực khuynh đảo! Mau ôm đùi hắn đi!” Ta nhìn ngốc tử đang chảy nước dãi trước mặt, không nói một lời bước lên chắn trước mặt hắn. “Cha, con gả.”
Thoát Khỏi Gông Xiềng Bố mẹ không có tiền cho tôi đi học đại học. Tôi quyết định làm thủ tục vay vốn học sinh. Anh trai tôi biết được, liền chủ động đề nghị giúp đỡ. Suốt bốn năm đại học, tôi mượn anh tổng cộng bốn mươi ngàn. Sau khi tốt nghiệp, anh từ chối để tôi trả lại số tiền đó, mà yêu cầu tôi chịu trách nhiệm chi trả các khoản chi tiêu cho gia đình anh. Từ quần áo túi xách của chị dâu đến việc mua nhà, mua xe và nuôi cháu trai, tôi đã phải chi trả hàng chục ngàn. Mỗi lần tôi muốn từ chối, chị dâu lại chửi mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa. Sau đó, vì sự đòi hỏi không ngừng của bọn họ, tôi làm việc ngày đêm, đến mức kiệt sức mà qua đời ngay tại nơi làm việc. Sau khi chết tôi mới biết được, năm xưa bố mẹ không có tiền cho tôi học là vì họ đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để trợ cấp cho anh cùng chị dâu. Cái gọi là “giúp đỡ” thực chất chỉ là để tôi phải biết ơn. Khi trọng sinh, tôi trở về đúng thời điểm chuẩn bị vào đại học.
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Thần Tài Tôi đang quỳ trong đền Thần Tài thì bỗng nghe được tiếng lòng của ngài: “Cái công việc chết tiệt này, ta không thể làm thêm một ngày nào nữa!” “Duma, mình đâu phải cái giếng mà ước cái gì cũng cho!” “Sinh con hả? Lại còn đòi sinh ra cái ATM biết đi nữa chứ!” Ngài vừa càu nhàu xong thì một cặp vợ chồng trung niên đeo đầy vàng bạc bước vào tạ ơn, cảm ơn Thần Tài đã ban cho họ đứa con biết nhả ra tiền vàng. Trời ơi! Vậy là Thần Tài này thực sự biết ban phước nè!
Đại Lão Cố Chấp Hàng Ngày Đều Phát Điên Năm thứ năm thầm thương trộm nhớ chú nhỏ, tôi bèn mượn rượu làm càn với anh. Nhưng vừa hôn một cái đã tỉnh rượu. Hóa ra anh là nam chính, định mệnh của anh là bạn cùng phòng đại học của tôi. Còn tôi chỉ là nữ phụ độc ác, một công cụ giúp cho tình cảm của họ càng thêm nồng nhiệt. Cuối cùng, anh ghét bỏ tôi, tống tôi vào bệnh viện tâm thần. Cơn tức bốc lên đỉnh đầu, tôi mượn hơi men tát anh một cái. Xin lỗi nha, không thèm yêu nữa. Ông già này ai thích thì lấy. Sau đó vào ngày nam nữ chính trong cốt truyện gốc bắt đầu cuộc sống hòa hợp, tôi đã bao một người mẫu nam. Khi đang nhét tiền vào thắt lưng quần của chàng trai đó, người đàn ông kia gần như phát điên đã lao tới khiêng tôi về. Đêm đó, có nhiều lần tôi định bò xuống giường, nhưng lại bị anh nắm chân kéo về. “Sao cưng phải bỏ chạy chứ? Chú nhỏ hầu hạ em không thoải mái sao?”
Năm Tháng Dài Lâu Tôi mua một chiếc túi LV, bạn trai tôi đòi hủy hôn. “Trần Yên, vài chục ngàn chỉ để thỏa mãn sự hư vinh của em thôi à?” “Mẹ em phải rửa bao nhiêu cái đĩa, bố em phải trông bao nhiêu chiếc xe mới kiếm được số tiền này?” Anh ấy mắng tôi không tiếc lời. Mắng xong, thấy tôi im lặng, anh ấy buông một câu: “Đừng cưới nhau nữa.” Rồi anh ấy đóng sầm cửa bỏ đi. Tôi hối hận. Anh ấy nói đúng, bố mẹ tôi lương không cao, số tiền hơn chục ngàn này đủ để họ trang trải cuộc sống trong nửa năm. Tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khách, nhìn cánh cửa rung nhẹ, không hiểu tại sao mình lại làm điều nông nổi như vậy.
Dược Hoàn Cha ta có y thuật cao siêu, thế nhưng ông chẳng bao giờ cứu người, chỉ chuyên tâm điều chế loại dược hoàn khiến nữ nhân tuyệt tự. Chỉ cần uống một viên, từ nay về sau, tuyệt đối không còn khả năng sinh nở. Thêm vào đó, dưỡng vài tháng, thân hình bọn họ sẽ đầy đặn tròn trịa, eo thon, làn da trắng mịn, căng bóng tựa như quả trứng gà vừa bóc vỏ. Một viên dược hoàn nho nhỏ lại có giá trị bằng hai năm thu hoạch của thôn dân. Dẫu là vậy, người đến nhà ta cầu dược vẫn không ngớt, từ lúc xếp hàng đến lúc nhận dược, ít nhất cũng phải đợi nửa năm. Họ mua dược hoàn về, ép nữ nhân trong nhà uống. Chỉ cần uống vào, nữ nhân sẽ trở thành loại hàng mà tú bà thanh lâu ở huyện thành tranh nhau mua về. Ta không hiểu tại sao cha ta, thân là một thầy thuốc, không cứu người mà lại đi điều chế loại dược hoàn hại người như vậy. Về sau, ta dần dần hiểu rõ.
Thế Thân Xoay Người Năm tôi nghèo nhất, tôi đã bán mình với giá ba mươi vạn cho Chu Cận Nghiễn, làm thế thân của ánh trăng sáng của hắn. Tôi bị bạn hắn chuốc rượu, uống đến mức chảy máu dạ dày. Bọn họ hỏi hắn: “Đau lòng sao?” Hắn hạ ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Thế thân mà thôi.” Sau này, vì cứu ánh trăng sáng mà Chu Cận Nghiễn trơ mắt nhìn tôi rơi từ vách núi xuống biển. Đội cứu trợ tìm thế nào cũng không thấy xác. Hắn đột nhiên phát điên, đi khắp thế giới tìm tôi. Năm năm sau, tôi được mời về nước, chúng tôi gặp lại nhau ở nơi tổ chức sự kiện. Hắn nhìn tôi không chớp mắt, hai mắt đỏ ngầu: “Anh biết em không chết mà, anh vẫn luôn tìm em…” Tôi lùi về sau một bức, lễ phép lạnh nhạt cười: “Xin lỗi, anh là ai?”
Ngọn Lửa Điên Cuồng Lần trước, một miếng băng vệ sinh của tôi rơi xuống dưới gầm bàn, bạn nam ngồi cùng bàn nhặt lên, hét toáng lên: “Mọi người ơi, nhìn này! Diệp San San bắt đầu dùng cái này rồi! Cô ấy không còn sạch sẽ nữa đâu, lại còn loại siêu mỏng nữa chứ, ha ha ha…” Cả đám con trai trong lớp cười phá lên, còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, như thể tôi thật sự đã làm chuyện gì bẩn thỉu lắm. Tôi nhìn các bạn nữ trong lớp với ánh mắt đầy hy vọng cầu cứu. Nhưng bọn họ đồng loạt im lặng, vùi đầu vào sách, sợ bị vạ lây. Tôi phát điên lên, trực tiếp nhét miếng băng vệ sinh vào miệng cậu bạn kia: “Sao bọn con trai các cậu không cười nữa đi? Không phải lúc nào cũng thích cười à?”
Bỏ Hay Lấy Nhà tôi có một trò chơi. Gặp chuyện không quyết định được thì cứ bốc đậu trong thùng, bốc trúng đậu đỏ chính là có, bốc trúng đậu xanh chính là không. Lần nào em trai tôi cũng bốc trúng đậu đỏ. Cho nên em trai tôi được vào trung học phổ thông, được vào đại học, tốt nghiệp ở lại Bắc Kinh làm việc, cuộc sống tươi đẹp rạng rỡ. Mà tôi tốt nghiệp trung học cơ sở xong liền vào nhà máy làm công nhân, xem mắt gả cho một ông chồng, ru rú trong thôn tối tăm không có ánh mặt trời. Ba mẹ nói là số mệnh của em trai tôi tốt. Trọng sinh trở về ngày hôm đó, tôi và em trai lại bốc thăm xem ai được học tiếp. Tôi lật tung thùng đậu dùng vải che lên, đậu xanh rải đầy đất, không có một hạt đậu nào là đỏ. Vẻ mặt em trai tôi kinh ngạc vô cùng, bị tôi mạnh mẽ tách tay ra, rớt ra hạt đậu đỏ kia. Thật ra trong thùng đậu chỉ có đậu xanh, đậu đỏ đã sớm nằm trong tay em trai tôi rồi.
Kiên Định Sau khi bị bạn trai lừa dối, tôi quay lại và đưa cho chú nhỏ của anh ta ly rượu có pha một loại thuốc cực mạnh. Chú nhỏ là một người có địa vị cao và quyền lực lớn, ở trong giới anh là người có thể dùng một tay che trời, được gọi là “thái tử gia” cũng không quá lời. Sau một đêm hoang đường, tôi nhận ra thắt lưng của chú nhỏ không phải là thắt lưng, mà là một thanh đại đao chết người. Ban đầu tôi rất dũng cảm, nhưng đến lúc này mới hối hận vì đã quá liều lĩnh. Đúng lúc tôi đang ôm lấy vòng eo mỏi nhừ của mình chạy ra sân bay để trốn tránh, thì những người vệ sĩ chờ sẵn ở sân bay từ lâu đã trân trọng “mời” tôi trở lại chiếc Maybach. Không khí trong xe trở nên đầy căng thẳng và mơ hồ, chú nhỏ ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa nhẹ nhàng cởi cúc áo tôi. “Em không muốn trả thù nó sao? Ví dụ như, trở thành thím của nó?”
Từng Bước Đắm Chìm Khi đang đi nhảy trong quán bar, tôi gặp một anh chàng đẹp trai, học bá cùng trường. Giữa làn khói mờ ảo, tôi nheo mắt lại hỏi: “Làm không?” Anh nhướn mày, lười biếng nằm trên ghế sofa, ra hiệu cho tôi tiếp tục. Tôi phấn khích đến phát điên, lập tức rút từ trong túi ra một cuốn bài tập: “Toán cao cấp, làm đi.” Rồi tôi ném cho anh một xấp tiền. Anh khẽ cười, không nhận tiền mà làm hết bài tập cho tôi. Kết quả là ngày hôm sau, giáo sư gọi tôi vào văn phòng, vỗ vai anh chàng đẹp trai bên cạnh: “Đây là sinh viên hôm qua cậu nói, người đã thuê cậu làm bài tập ở quán bar đúng không?”