Danh sách truyện mới cập nhật
Vườn Hồng Gai Năm mười chín tuổi tôi rất yêu Thẩm Bùi. Khi ấy anh ta chán ghét tôi, trong mắt chỉ có mỗi ánh trăng sáng. Tám năm sau sau một vụ tai nạn xe cộ, ký ức của tôi trở về năm mười chín tuổi. Thẩm Bùi ngồi trước giường bệnh dịu dàng chăm sóc, nói tôi là vợ anh ta. Tôi nhìn nhẫn cưới trên tay chúng tôi, nhớ rõ người ấy mắng tôi không có liêm sỉ bám dính lấy anh ta, người ấy lạnh lùng giễu cợt nhìn tôi bị chuốc rượu. Nhưng tôi lại chẳng thể nhớ rõ dáng vẻ người ấy yêu tôi.
Khi Nghệ Sĩ Xăm Mình Xuyên Về Cổ Đại Ta và cô bạn thân làm nghề xăm mình đã xuyên không rồi. Nàng thì lừa đảo trong cung, còn ta thì lừa lọc ngoài cung. Cuối cùng, một ngày nọ, khi ta giả mù đi hành nghề mát-xa cho Thái tử bạo ngược, thấy trên eo hắn nổi bần bật hình xăm heo Peppa, ta cười lớn như gà gáy. Nụ cười đó không chỉ khiến danh tiếng “mát-xa chữa bách bệnh cho người mù” của ta không giữ nổi, mà mạng cũng khó có thể bảo toàn.
Cướp Đoạt Thiên Phú Là nghệ sĩ dương cầm chính, vào đêm trước buổi biểu diễn, tôi đột nhiên quên hết tất cả các kỹ thuật chơi đàn. Cùng lúc đó, trợ lý bên cạnh tôi lại nhận được thông báo từ hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, đã thành công c//ướp đoạt thiên phú dương cầm (cấp độ tối đa)!] Giữa tiếng xì xào của mọi người, tôi rơi xuống vực sâu, còn cô ta vươn lên đỉnh cao. Tôi cầu xin trợ lý trả lại thiên phú cho mình, nhưng cô ta nhẫn tâm đẩy tôi xuống lầu. Sau khi chet, tôi mở mắt ra lần nữa, chuông cửa vang lên. Nhìn cô gái trẻ đến ứng tuyển vị trí trợ lý trước mặt, tôi nở nụ cười đầy thú vị.
Đường A Tang Thanh mai của phu quân đã trở về. Nàng ta dựa vào lòng Mộ Dung Đình, khóc nức nở. Rồi kéo tay Mộ Dung Vân, lớn tiếng gọi: “Mau đến bên nương nào.”” Mộ Dung Đình lập tức động lòng, quyết ý đón nàng về làm bình thê. Sân sâu gió lạnh, ánh mắt nồng cháy trong đáy mắt Mộ Dung Đình khiến ta kinh hãi. Thì ra, hắn không phải là người vô tình lạnh nhạt như ta vẫn tưởng. Hắn chỉ đơn thuần là vô tâm với ta mà thôi. Nhận ra tình hình, ta lập tức lên kế hoạch, quyết định trốn đến Giang Nam. Nào ngờ, khi ta đang thu dọn hành lý, tiểu Mộ Dung Vân lại níu chặt lấy chân ta, khuôn mặt đẫm lệ, vừa đáng thương vừa khẩn thiết. “Nương, dù có đi ăn xin cũng phải mang Vân Vân theo.”
Kim Châu Một năm sau khi ta rời khỏi Đông cung. Lý Thừa Diễn năm tuổi đột nhiên xuất hiện trước quầy hoành thánh nhỏ của ta. Thằng bé nghiêm mặt, giọng nói non nớt cố gắng giả vờ uy nghi: “Liễu Kim Châu, đừng giận nữa. Phụ vương đã đồng ý sắc phong ngươi làm Quý phi. Ngươi mau thu dọn đi, theo ta về cung.” Ta nghe vậy lập tức vội vàng lắc đầu, ra hiệu cho nó nói nhỏ một chút. Lúc này Lý Thừa Diễn mới nhìn thấy bụng ta đã hơi nhô lên. Gương mặt nó lập tức biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Còn có… buồn bã. Nó mím chặt môi, tay run run chỉ vào ta: “Liễu… nương…” Giây tiếp theo, nó như sắp bật khóc. Đúng lúc đó, từ phía sau có một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo. Ta xoay người lại, đối mặt với một đôi mắt yêu mị. “Nương tử, đứa trẻ này từ đâu tới vậy? Thật vô lễ, ta muốn ăn nó.” Nhìn thấy người này có vẻ thực sự tức giận, đôi tai lông xù trên đầu hắn sắp dựng đứng cả lên. Ta vội vàng đưa tay bịt miệng hắn lại. Nhỏ giọng dỗ dành: “Nơi này đông người, không được biến hình… cũng không được ăn trẻ con!”
Tình Yêu Giấu Kín Lâm Thận, cậu ấm nhà họ Lâm nổi tiếng ở chốn kinh thành, luôn tỏ ra dịu dàng, cao quý, chỉ riêng với cô con gái nuôi của nhà họ Lâm là chưa bao giờ có sắc mặt tốt. Mọi người đều cho rằng anh chắc chắn là vô cùng chán ghét người chị gái không cùng huyết thống này. Nhưng không ai biết, đêm khuya tĩnh lặng, anh đẩy cô lên giường, gương mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ cuồng loạn và u ám. “Chị sao cứ không ngoan ngoãn nghe lời vậy? Tôi đã nói với chị rồi, đừng có cười với những tên con trai khác.”
Không Đụng Tường Nam Quyến rũ Châu Kim An ba năm, ta vẫn một thân hoàn bích. Huynh ấy quân tử thẳng thắn, ghét bỏ ta ngực quá đầy, eo quá mềm, ánh mắt quá quyến rũ, lạ mến mộ Kinh thành đệ nhất thục nữ Nguyễn Tố Tâm. Huynh ấy hết lần này đến lần khác lạnh lùng cự tuyệt, ta lại hết lần này đến lần khác tiến tới. Toàn bộ kinh thành xem ta là trò cười, gọi ta là “Tiểu thư đụng Nam Tường*”. (Chỉ những người cố chấp, ko biết tự lượng sức, không nghe lời người khác, đụng phải bức tường chắn mới có nhận thức bản thân phải rẻ trái hay phải chứ đừng cố chấp đi thẳng) Cuối cùng, ta cũng từ bỏ huynh ấy, uốn eo một cái, liền rơi vào lồng ngực khác. “Tiểu thư đây là có ý gì?” Ta ngượng ngùng đáp: “Tiểu thư ta không đụng tường nam nữa, muốn đụng chàng cơ.” Có lẽ ta nhìn lầm rồi, Ngục diện la sát thiên hạ người người đều kinh sợ lại đột nhiên đỏ bừng cả tai. … Sau đó, Chu Lệnh An chặn ta ở góc tường, hai mắt mắt đỏ rực, nói từng chữ từng chữ: “Nam Tường, ta muốn tự tiến cử mình làm chỗ dựa cho nàng
Trừng Phạt Gã Hàng Xóm Bại Hoại Hàng xóm nhắn hỏi tôi xin link đôi dép cao gót trong suốt. Sau khi tôi đăng lên nhóm chat. Chủ căn hộ 802 đột nhiên xông vào chửi bới: “Chẳng phải đây là giày của hạng gái rẻ tiền sao?” “Phụ nữ các người thật sướng, chỉ cần banh háng ra là tiền vào đầy tay, không giống như bọn đàn ông chúng tôi phải nai lưng ra làm việc.” “Hơn nữa, cũng may ông trời còn công bằng, trừng phạt cô một bó tuổi rồi vẫn còn chẳng có ai thèm lấy.” “Nếu cô chuyển quyền sở hữu nhà sang cho tôi, rồi sinh cho tôi ba đứa con trai, tiền lương đưa hết cho tôi, làm hết việc nhà, thì tôi miễn cưỡng lấy cô về làm vợ để cô có chốn nương tựa.” Tôi bị chọc giận quá mà cười lên, thứ cóc ghẻ gì đây? Tôi đây vất vả kiếm tiền mua nhà, vậy mà còn bị vu oan. Hôm nay nếu không xử đẹp hắn, thì tôi không phải là tôi.
Người Mẹ Thiên Vị Tái Sinh Rồi! Mẹ tôi, người trọng nam khinh nữ hơn nửa đời người, lúc năm mươi tuổi ngoài ý muốn bị liệt. Em trai tôi, đứa con ngoan của bà, lại không làm tròn trách nhiệm dù chỉ một ngày. Tôi đã không kết hôn và chăm sóc bà ấy một mình trong hai mươi năm cho đến khi bà ấy mất. Không ai biết, mẹ tôi sau khi chet đã sống lại, sống lại vào năm tôi 18 tuổi.
Miên Miên Bạn khác giới của Cố Kinh Niên sinh non, nhờ tôi đỡ đẻ. Khi truyền máu cần người nhà ký tên, anh ta giữ chặt vai tôi, buột miệng thốt ra: “Nhất định phải cứu được cả vợ và con tôi!” Tôi tát anh ta một cái, sau khi phẫu thuật xong thì xin nghỉ việc và ra nước ngoài. Mọi người đều khuyên anh ta đi tìm tôi về. Nhưng anh ta lại chẳng thèm để ý, nói: “Cô ta mang thai con tôi cơ mà, ở ngoài không quá nửa năm sẽ quay về xin tôi tiền nuôi con thôi.” Sau đó, ảnh chụp ảnh đế mới nổi đưa vợ con đi nghỉ dưỡng hạnh phúc bị tung ra. Mắt Cố Kinh Niên đỏ ngầu chặn anh ấy lại: “Trả vợ tôi lại đây!” Kỷ Quan Trần lấy giấy đăng ký kết hôn ra, lạnh lùng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Cố, tùy tiện nhận vợ là một loại bệnh, cần phải chữa!”
Cuộc Chiến Hậu Cung Năm thứ hai lên làm hoàng hậu, ta mắc bệnh nan y nên để lại di chứng, từ đó không thể sinh nở. Hoàng thượng chuyển sang sủng ái Trân Phi, mười năm bảy thai, cưng chiều không dứt. Cho đến khi thái y quỳ dưới chân hoàng thượng, báo rằng Trân Phi sắp qua đời. Đời này, từ khi ta mắc bệnh đã định sẵn ngày chết của Trân Phi hôm nay. Dù sao kiếp trước, người chết cũng chính là ta.
Bố Giả Chết, Tôi Thật Lòng Đưa Tiễn Sau khi bố mất, mẹ đã bán tài sản để trả hết nợ cho ông ta và từ chối tất cả những người theo đuổi bà. Trong một chuyến du lịch nước ngoài, mẹ bất ngờ nhìn thấy bố đã chết từ lâu, đang ôm một người phụ nữ mà mẹ quen biết. Hóa ra, ông ta đã giả chết để lừa dối mẹ và bỏ trốn cùng với bạch nguyệt quang của mình. Niềm tin của mẹ sụp đổ, bà tuyệt vọng nhảy xuống biển tự tử. Khi tôi cố gắng cứu mẹ, sợi dây an toàn bị ai đó cắt đứt, và tôi cũng vô tình bị biển cả nuốt chửng. Tôi nhìn thấy bạch nguyệt quang của bố độc ác nhìn chúng tôi với dáng vẻ của người chiến thắng. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi được trọng sinh trở về ngày bố giả chết.