Danh sách truyện mới cập nhật

Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.

Sếp đột ngột xông vào hiện trường, giật phăng bó hoa 99 đóa hồng mà tôi định tặng đàn anh.Anh ấy một tay vò nát lá thư tình, một chân giẫm lên bó hoa, đôi mắt long lanh như sắp khóc, nghiến răng chất vấn:“Bảo sao không chịu công khai với tôi, hóa ra em còn nuôi thêm một người bên ngoài à?”“Một công khai, một lén lút, em bận bịu thế chịu nổi không?”Chết tiệt, đơn xin nghỉ việc của tôi làm thế quái nào lại biến thành thư tình cơ chứ?!

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân mang về một đôi mẹ con, ngay lập tức lời đồn lan tràn khắp nơi. Phu quân chỉ tay thề thốt: “Phu nhân, ta cam đoan với nàng, ta và đứa trẻ này không hề có bất kỳ quan hệ nào! Ta chỉ thấy hai mẹ con họ đáng thương nên mới mang về.” Mọi người bất bình thay ta, nói rằng ta không nên tin lời này, để ngoại thất mang theo đứa con riêng đường đường chính chính bước vào cửa. Ta đương nhiên không tin rồi, bởi vì đứa trẻ này rõ ràng chính là con riêng của ta trước khi thành thân mà!

Anh Ấy Bị Bệnh Rồi Nhớ thương Thái tử Hồng Kông đã lâu, tôi không nhịn được mà lôi kéo anh – người vừa mù vừa mất trí nhớ về nhà. Mỗi ngày tôi đều lừa anh hôn mình một cái thì mới được ăn cơm. Thái tử bị trêu đến nỗi đỏ mặt, tim đập rộn ràng, thế nhưng chỉ có thể mở miệng mắng tôi là kẻ lưu manh. Sau đó, gia tộc Thái tử đến đòi người. Tôi vội vàng chạy trốn cả đêm. Nhưng khi đến cảng biển, lại bị đánh ngất. Khi tỉnh dậy, hai tay đã bị còng chặt vào đầu giường, mắt cũng bị bịt kín. Anh khẽ hôn lên môi tôi: “Bảo bối à, tối nay anh muốn nằm trên có được không?”

Sau khi tôi chết, thanh mai trúc mã của tôi quỳ từng bước cầu xin để có được chuỗi Phật châu.Từ đó, anh trở nên thanh tâm quả dục, sống như một người xuất gia, được người đời tôn xưng là “Phật tử của giới quyền quý kinh thành”.Ở địa phủ, tôi vất vả năm năm nấu canh cho Mạnh Bà, đổi lấy một thân phận mới, nặn ra một gương mặt giống mình trước đây đến bảy, tám phần rồi trở lại nhân gian.Tôi chỉ muốn lén nhìn anh ấy một lần.Nhưng không ngờ lại bị anh chú ý, tôi trở thành “thế thân” của chính mình, bị anh đưa về nuôi dưỡng như một con chim hoàng yến trong lồng.Mà anh cũng chẳng hề giống như lời đồn đại trước đây là người sống trong giới cấm dục.Một lần say rượu, tôi trách móc anh:“Anh làm như vậy có thấy có lỗi với cô thanh mai đã chết của mình không?”Anh cười cưng chiều:“Em đang thay chính mình mà bất bình sao?”Tôi trợn to mắt, không thể tin được.

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”

Biển và Anh Người tôi thầm yêu suốt mười năm đã qua đời vào mùa hè năm 18 tuổi. Vào ngày mùng 7 tháng 7 năm tôi 25 tuổi, anh xuất hiện trước mặt tôi với chiếc ô trên tay. Gương mặt vẫn còn nét thiếu niên, tôi nhìn anh, không kìm được nước mắt. Tôi biết, đây chỉ là một giấc mơ tôi đã mua.

Cốt truyện tiến đến đoạn nam chính rơi xuống biển, cả tôi và thiên kim thật đều chẳng buồn động lòng.Tôi đang thắc mắc thì cô ấy thăm dò hỏi: “Cô cũng trọng sinh à?”Tôi lập tức hiểu ra, mỉm cười: “Không, tôi là người xuyên sách.”Cô ấy trọng sinh, còn tôi thì xuyên sách.Tránh xa tên nam chính cặn bã đó, cả hai chúng tôi đều sẽ có một tương lai xán lạn và rực rỡ.

Sau phẫu thuật, tôi bị mất trí nhớ, vị hôn phu đã đưa tôi ra nước ngoài định cư.Bảy năm qua, anh ta không cho tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.Nhưng vào một ngày, tôi phát hiện một cuốn tạp chí tài chính trong văn phòng của anh ta.“Thẩm Yến Sơn…”Cái tên này nghe quen thuộc quá.Nhìn vào bức ảnh trong đó, một người đàn ông phong thái thanh thoát, được gọi là “tấm gương vượt khó, ngôi sao công nghệ,” trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại.Tôi hỏi vị hôn phu đó là ai.Ánh mắt anh ta thoáng lóe lên: “Người này, em không quen đâu.”

Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Thời điểm ta cùng phu quân động phòng, hắn đột nhiên phi thăng. Lúc phi thăng, hắn thậm chí chưa kịp dừng lại, cứ thế nhẹ nhàng phiêu diêu mà thành tiên. Mà ta, những cảm xúc sắp trào dâng bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng, một cái nghẹn này, đè nén đến mức khiến ta trở nên lãnh đạm trong mọi phương diện. Từ đó, ta chuyên tâm tu luyện Vô Tình Đạo, ba ngàn năm sau trở thành thần, rút kiếm đi tìm tên phu quân kia. Không ngờ, khi vừa dò hỏi tung tích, chúng thần đều cười ầm lên: “Ồ? Ngươi nói là chính là chiến thần trần truồng phi thăng kia sao~” “Hiện giờ, nhân gian đâu đâu cũng có miếu thờ hắn, ngươi chưa thấy kim thân của hắn sao? Hai cái mông sáng loáng được dát vàng, chói mắt vô cùng.” “Thế nào? Ngươi quen hắn sao?” Ta: … “Không quen, chưa từng gặp.”

Hắc Liên Hoa Phản Sát Ta là quý phi được muôn vàn sủng ái. Hôm nay, khi vừa ân ái cùng Hoàng đế xong, ta bỗng nhìn thấy giữa không trung hiện lên những dòng đạn mạc kỳ quái: 【Cười chết mất, lại phải xem nàng ta vui vẻ uống thuốc tránh thai rồi. Không thể không nói, Tiêu Cảnh Hoài đúng là tàn nhẫn! 】 【Thật đáng thương, bề ngoài nhìn thì vinh quang vô hạn, nhưng thực chất chẳng mấy chốc sẽ bị tru di cửu tộc. 】 【Các ngươi chẳng lẽ lại bắt đầu thương hại nàng ta sao? Đừng quên, nàng chính là nữ phụ độc ác đó! 】 Ta ngây người nhìn những lời lẽ quái dị đó. Tiêu Cảnh Hoài ở bên cạnh thì cầm bát thuốc do cung nhân dâng lên, dịu dàng đưa đến môi ta. “Mi Nhi, mau uống đi, thuốc nguội thì hiệu quả sẽ kém đi.”

Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới Ở tuổi bảy mươi, tôi hóa thân thành một nhân vật nữ chính độc ác trong một truyện ngược. Hệ thống nói: “Cô phải theo cốt truyện.“ Tôi đeo kính lão: “Ý mày là theo cốt truyện như thế nào?“ Hệ thống: “Ừm… chính là cô phải ngược đãi cậu ta. Bây giờ, ném cái ghế vào mặt cậu ta! Để cậu ta lăn ra đấy!“ Tôi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Nam chính lúc này vẫn còn là một thiếu niên, gầy như một cây tre, ăn mặc đơn bạc, hung hăng liếc nhìn tôi. Tôi quay người bước vào bếp. Nam chính cắn chặt răng: “Bà định dùng dao giết tôi sao!“ “Bà già chết tiệt, tôi sẽ cùng bà đồng quy vu tận!“ “Cậu quá gầy rồi.“ Tôi thở dài, thành thạo bật bếp, “Tôi sẽ nấu chút cơm cho cậu ăn.“ Làm ơn đi, tôi đây là bà của cậu mà! Có bà nào có thể kiềm lòng được mà không cho cháu mình ăn no nê?