Danh sách truyện mới cập nhật

Sau Khi Không Nuôi Con Thay Em Gái Vong Ân Bội Nghĩa Em gái tôi còn đang học đại học thì lại mang thai. Mẹ tôi nói, “Đúng lúc đấy, không cần cha, giữ con. Sinh ra thì để chị con nuôi.” Kiếp trước, bị hai người họ dỗ ngọt hết nước hết cái, tôi đồng ý. Thế là tôi trở thành một bà mẹ đơn thân chưa chồng đã có con. Bạn trai chia tay tôi. Công việc thì vì chuyện chăm trẻ mà bị đuổi. Khó khăn lắm mới nuôi nấng đứa cháu nên người, thì em gái và bố đứa nhỏ lại nối lại tình xưa, rồi kết hôn. Họ tuổi tác lớn không thể sinh thêm, bèn muốn đón con về nuôi. Tôi không đồng ý. Họ bèn xúi cháu tôi, nói là tôi đã cướp nó khỏi tay cha mẹ, chính tôi đã chia cắt một gia đình hạnh phúc, khiến nó phải lớn lên trong đơn thân. Thằng bé bị tẩy não, thừa lúc tôi không đề phòng đã đ/ẩ/y tôi từ tầ/ng m/ười bả/y xuố/ng. Mẹ và em gái tôi tận mắt nhìn thấy mà vẫn chọn bao che, còn đứng ra làm chứng giả. Tôi ch .t rồi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ thản nhiên thừa kế nhà, xe, tiền bạc mà tôi dành dụm cả đời, rồi sống cuộc đời mẹ hiền con hiếu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Oán khí ngút trời khiến tôi trùng sinh. Trở lại đúng ngày em gái nói với tôi là nó mang thai.

Chim Trong Lồng Năm tôi 5 tuổi, vào một mùa hè nắng gắt, tôi vô tình nh/ố/t em gái trong x/e. Trời nắng như đổ lửa, trong nhà lại chẳng có người lớn. Tôi và em loay hoay tìm cách mở cửa suốt nửa ngày mà không được. Không lâu sau, em nằm bất động trên ghế sau. Tôi ngỡ em ngủ rồi nên đã bỏ đi chơi. Tối đến, ba mẹ hỏi em đâu, tôi mới sực nhớ ra, hốt hoảng dẫn họ ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, cả nhà ch .t lặng, trên ghế sau chỉ còn một vũng nước. Em gái tôi biến mất không dấu vết. Điều kỳ lạ là… ba mẹ chẳng hề truy cứu chuyện này. Cứ thế, em gái tôi biến mất khỏi cuộc đời. Năm tôi 18 tuổi, ba mẹ lần lượt 44. Lúc ấy, cảnh sát điều tra vụ việc lại hỏi tôi một cách đầy kích động: “Chiều hôm đó, cái ngày em cô m/ất tí/ch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Vợ Cũ Lật Mặt Con gái đi học mẫu giáo về chui vào lòng bố nũng nịu: “Bố ơi, mua bánh cuộn Thụy Sĩ cho con đi mà?” Chồng tôi lập tức nghiêm mặt nhìn tôi: “Hôm qua em vừa mua bánh cuộn Thụy Sĩ mà? Em không mang về cho con à?” Con gái mặt mày ủ rũ: “Bố ăn ba cái, con ăn ba cái, hai cái còn lại bị mẹ ăn hết rồi. Mẹ là đồ tham ăn, ăn đồ ngọt của con.” Chồng cũng giọng nặng hơn: “Anh vất vả kiếm tiền bên ngoài không phải để em phá của đâu.” Tôi hoàn toàn chán nản, cười lạnh một tiếng, quẳng toàn bộ đồ ngọt trong tủ lạnh vào mặt hai người họ: “Ăn nhanh đi! Ăn xong ly hôn!”

Tôi theo đuổi tên đầu gấu của trường suốt nửa năm, nhưng hắn cứ trơ như đá, không chút phản ứng.Đang định từ bỏ để chuyển qua cưa người khác.Không ngờ hắn đột nhiên gặp tai nạn, bị đập trúng đầu.Tỉnh dậy rồi thì mặt dày sáp lại gần tôi.“Bé cưng, lại gần một chút!”Sau đó còn lén hôn tôi một cái.Tôi ôm mặt, hoảng hốt tột độ.Chẳng lẽ chỉ vì mất trí nhớ mà khẩu vị cũng đổi luôn rồi sao?

Rồi Cũng Có Ngày Gặp Lại Sau 3 năm dây dưa với Thương Viễn, tôi mình đầy thương tích, cuối cùng chọn kết hôn với người luôn âm thầm ở bên cạnh mình là Tô Chấp Dự. Bảy năm hôn nhân, chúng tôi có một cô con gái đáng yêu. Tôi từng nghĩ, anh và con chính là ánh sáng cuối ngày tôi may mắn nắm được. Cho đến khi tôi tình cờ đọc được cuốn nhật ký năm 18 tuổi của anh: “Nếu có thể, đừng sinh con với người mình không yêu.” Thì ra, trước kia anh không muốn có con… là vì lý do này. Thì ra, người anh thích lại là người khác. Thì ra, tình yêu của anh dành cho tôi, chỉ là sự tiếp cận có chủ đích. Ngay cả con gái tôi, cũng thích người phụ nữ ấy. Tôi quyết định ra nước ngoài. Nhưng hôm đó, anh và con gái lại nắm tay đứng dưới nhà. “Mẹ ơi, khi nào mẹ về nhà?” “Vợ à, khi nào em về nhà?”

Công ty tổ chức tiệc liên hoan, ông sếp cao lãnh của tôi uống say khướt, ôm chặt lấy tôi rồi bắt đầu phát rồ lên: “Bảo bối à, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là 168658, trong thẻ có năm trăm triệu, mật khẩu thanh toán là 990203, mật khẩu điện thoại là 980980, trong túi quần còn có năm chục nghìn tiền mặt…” Một kẻ tham tiền như tôi đột nhiên cảm thấy trời lạnh cắt da, chỉ muốn thò tay vào túi quần anh ta để… sưởi ấm. Không ngờ chưa kịp mò thấy tiền, đã sờ phải một thứ cứng cứng lạ lạ… Tôi: “?” Gì vậy trời? Ngay giây tiếp theo, ông sếp bụng dạ khó lường nở một nụ cười mờ ám, ép tôi vào góc giường, ánh mắt lạnh lẽo, giọng khàn khàn dụ dỗ: “Bảo bối, một đường đi thẳng vào tim anh, được không?”

Muốn Tất Cả Nhà mà anh trai và chị dâu tôi đang ở là của ba mẹ. Tết năm nay, họ đề nghị ba mẹ sang tên căn nhà đó cho họ. Ba tôi đồng ý. Để thể hiện sự công bằng, ông nói sẽ để căn còn lại cho tôi. Tổng giá trị căn đó cao hơn của họ 500.000 tệ. Thế là anh chị tôi lại không vui. Họ muốn… tất cả.

Tôi bắt gặp sếp tổng công ty và cô thư ký đang đút vịt quay cho nhau ăn. Sau đó, cô thư ký đỏ mặt dúi vào tay tôi một bao lì xì to tướng: “Phí bịt miệng đấy.” “Chị cứ yên tâm, đợi em làm bà chủ rồi, sẽ tăng lương cho chị.” Tôi lặng lẽ tháo nhẫn cưới sau lưng, chúc cô ta sớm toại nguyện. Buổi tối, sếp nhìn vào ngón tay trần của tôi, lạnh lùng hỏi: “Nhẫn đâu?” Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc… rơi vào bồn cầu rồi.”

Hai Thế Giới Tôi là đứa nghèo rớt mồng tơi, chỉ mong tìm được chỗ nào thuê càng rẻ càng tốt. Anh môi giới nói như pháo rang, nước bọt bay tứ phía, hăng say giới thiệu: “Căn này đang có khuyến mãi: nhà không thang máy giảm 20%, nhà cũ kỹ thì giảm 50%, nhà từng có người mất thì giảm 70%, mà nếu mất kiểu thê lương ám ảnh thì… chỉ còn đúng 10% giá ban đầu!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc, hớn hở hỏi: “Có căn nào vừa cũ nát, không thang máy, chủ mất thảm khốc không anh?!” Và thế là tôi dọn vào chốn ở mới. Giá thuê mỗi tháng: âm 3.000 tệ. Vâng, bạn không nghe nhầm đâu – bên môi giới trả thêm tiền cho tôi. Đêm đầu tiên. Vòi nước trong nhà vệ sinh bỗng dưng ào ào chảy như sông mùa lũ. Đèn phòng ngủ nhấp nháy như sàn disco, tắt mở liên tục. Không chịu được nữa, tôi bật dậy, gắt lên với cái bóng lập lờ trong góc phòng: “Điện giá thương mại: một tệ hai một số đó nha!” “Nước cũng không rẻ đâu: năm tệ rưỡi một khối!” “Tiền mấy thứ đó, anh tính trả giùm tôi hả?!”

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào Tôi livestream gọi h//ồ/n, bất ngờ kết nối với con trai của một vị tài phiệt. Hắn đưa ra một tấm bát tự. Tôi liếc nhìn, thản nhiên nói: “Người sống thì không thể gọi h//ồ/n.” Hắn cười nghiêng ngả, đập bàn liên tục: “Đó là bát tự của mẹ ruột tôi, bà đã mất nhiều năm rồi.” Tôi nhìn hắn, giọng bình tĩnh: “Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 dưới nhà anh. Không trụ nổi nữa đâu, tốt nhất anh nên tranh thủ gặp bà lần cuối.” Hắn cười càng dữ hơn, mỉa mai: “Nhà tôi chỉ có một tầng hầm thôi. Cô có lừa cũng lừa cho kỹ một chút đi!” Rồi tiện tay re/p/o/rt luôn livestream của tôi. Tối hôm đó, hắn quỳ sụp trước mặt tôi, run rẩy cầu xin: “Cầu xin cô, cứu lấy mẹ tôi…” Ấn tinh hóa quan sát, thân x/á//c thành trận pháp. Mở qua/n t/ài cầu phát tài, đinh bảy tấc đóng chặt luân hồi. Vụ này… hơi khó xử. Cứu thì vẫn cứu được thôi. Nhưng mà, phải trả thêm tiền.

Đêm tân hôn với Giang Dần, tôi nhìn thấy hình xăm trên người anh ấy. Là một đóa tử la lan. Cành hoa cùng lá uốn lượn từ vùng bụng dưới của Giang Dần – nơi kín đáo nhất – len lỏi kéo dài đến hõm lưng – chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể anh. Vừa hoang dã, vừa gợi cảm, vừa mê hoặc. Thế nhưng tôi lại như bị dội nguyên gáo nước lạnh, mọi khao khát phút chốc tiêu tan. Tôi là kiểu người vừa điên vừa độc lập, lòng chiếm hữu mạnh đến nỗi không thể chịu nổi việc “đồ của mình” lại có dấu vết do người khác để lại. Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi thẳng anh ta: “Người để lại hình xăm này cho anh, là ai?”

Khi Mẹ Giở Chiêu Tại Cuộc Họp Phụ Huynh Con gái tôi vừa chuyển tới trường mới, thì hội phụ huynh và giáo viên chủ nhiệm lập tức “dằn mặt”. Hội trưởng hội phụ huynh thì mỉa mai: “Mẹ của bé Thanh Thanh à, công việc hội rất phức tạp, mà chị học vấn thấp thì không hiểu cũng dễ hiểu thôi, cứ phối hợp là được.” Giáo viên chủ nhiệm cũng không kém cạnh: “Chị nên có tầm nhìn lớn hơn một chút, đừng vì vài chuyện nhỏ mà khiến bé Thanh Thanh bị cô lập trong lớp.” Ai nấy đều bảo tôi nên nhẫn nhịn vì con. Nhưng xin lỗi, tôi chưa bao giờ là kiểu mẹ phải cúi đầu. Tôi lật ngược thế cờ: – Đăng ảnh bằng tốt nghiệp Bắc Đại. – Gọi điện thẳng cho tổng giám đốc nhà máy, hủy hợp tác chỉ vì… vợ ông ta đòi đuổi con tôi khỏi trường. – Tung bằng chứng cô giáo chủ nhiệm và hội phụ huynh chia chác tiền quỹ lớp. “Cô Trương, hay là mình hẹn nhau lên Phòng Giáo dục làm ly trà nhỉ?”