Danh sách truyện mới cập nhật

gày cậu ấy tự kế/t l//iễ/u đờ/i mình, cũng chính là ngày thanh mai trúc mã của tôi về nước. Cảnh sát gọi tôi tới. Lúc đó tôi mới biết, cậu ấy để lại một quyển nhật ký dày cộp. Hàng trăm trang chi chít chữ, tất cả đều là nỗi si mê đơn phương dành cho tôi: “Người cô ấy thích đã trở về rồi. Một kẻ thế thân như mình, chắc chẳng còn giá trị gì nữa, đúng không?” “Nghe nói người đó môn đăng hộ đối với cô ấy, là bạn thanh mai trúc mã, còn là tinh anh kinh doanh du học từ nước ngoài về.” “Chắc chắn rất xứng với cô ấy.” “Nhưng sao mình vẫn đau lòng đến vậy?” “Sau khi mình chế//t rồi, liệu Vãn Vãn còn nhớ tới mình không?”

Buổi tụ họp hôm đó, nhân lúc mất điện, tôi cưỡng hôn nam thần của trường. Bên tai là tiếng thở dốc ẩm ướt, tôi hoảng loạn bỏ chạy. Nửa đêm, đại ca trường học – Phó Dã – đột nhiên phát điên trong nhóm chat: “Mé nó, là ai làm nát môi ông hả?!” Chết tiệt! Chẳng lẽ người tôi vừa cưỡng hôn… là cậu ta?!

Trả Lại Cuộc Đời Cho Tôi Một tháng trước kỳ thi đại học, tôi đột nhiên thức tỉnh.Hôm nhận kết quả kỳ thi thử lần 3, mẹ tôi phát đi/ên lên mắng tôi:“Con còn định khoe khoang gì nữa hả?! Biết rõ chị con thi không tốt, con không thể nhường chị một chút à?!”Tôi bật cười lạnh một tiếng, rồi ngay tại chỗ phát rồ.“Nhường nhường nhường! Tôi nhường cho tổ tông nhà chị bay lên trời luôn nhé!! Aaaa! Gi .t hết, gi. .t hết đi cho rồi!!”Tôi ngã lăn ra đất, bắt đầu bò, gào thét, giật tóc điên cuồng.

Mùa Xuân Cũ Bạn bè xung quanh đều không hiểu nổi. Rõ ràng tôi đã quá ngán ngẩm người vợ đầu bù tóc rối, suốt ngày cau có oán trách. Vậy tại sao lại phải ly hôn mà không dọn ra ngoài? Hừ. Tôi đương nhiên đã tính toán cả rồi. Ly hôn mà dọn đi thì khổ con, khổ mình. Vậy chi bằng… cứ thế này, chẳng phải tiện cả đôi đường sao?

Tôi gặp lại nam thần từng từ chối tôi hồi cấp ba ở KTV.Tôi vung tiền bao dưỡng anh ta.Chỉ cần có thời gian, tôi sẽ đến căn hộ cho thuê của anh ta.Bạn thân thấy tôi cả tháng nay không ra ngoài chơi, gọi video hỏi:“Dạo này mày đi đâu chơi thế?”Tôi quay camera về phía người đàn ông đang ngoan ngoãn giặt đồ lót cho tôi, khẽ cười:“Coi như là bù đắp cho tuổi trẻ năm nào đi.”Ngay giây tiếp theo, bạn tôi hét lên hoảng hốt:“Chị gái ơi, mấy năm nay, đụng đến Phó Tùng Văn là không yên thân đâu, bao trai kiểu đó, mày không muốn sống nữa à?”

Hai Kiếp Sai Lầm Tôi không ngờ rằng, dù được làm lại một lần nữa, tôi vẫn chọn sai chồng. Kiếp trước, tôi đã chọn hôn phu của mình là Hoắc Cảnh Tu. Nhưng anh ta lại ngoại tình với giả tiểu thư Tống Thanh Ngữ suốt ba năm, thậm chí còn có một đứa con với cô ta. Hơn nữa, vì cô ta, anh ta đã tàn nhẫn đâm gãy đôi chân của tôi, trao vị trí vũ công chính của tôi cho cô ta. Sau khi trọng sinh, tôi chọn kết hôn với chú Hoắc Tư Mục. Tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, thực hiện ước mơ của mình. Nhưng trước khi tranh cử vị trí vũ công chính, tôi lại bị người ta đâm gãy đôi chân. Hoắc Tư Mục biết chuyện, không ngại đắc tội với giới quyền quý trong thành, tự tay đưa Tống Thanh Ngữ vào tù. Tôi vô cùng cảm động, lầm tưởng rằng lựa chọn sau khi trọng sinh của mình là đúng đắn. Cho đến năm năm sau, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoắc Tư Mục và con trai. “Bố, lúc trước bố giúp dì Thanh Ngữ tiêu hủy chứng cứ, đổi danh tính để thoát tội, cưới mẹ – một người tàn phế vô dụng để che mắt thiên hạ.” “Bây giờ dì Thanh Ngữ đã quay lại, bố có thể ly hôn với mẹ không? Con muốn dì Thanh Ngữ làm mẹ của con.” Hoắc Tư Mục nghe xong, nhớ lại ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của tôi khi nhìn anh, lắc đầu nói: “Không được, vì Thanh Ngữ, bố đã đối không nên với mẹ con, nên bố sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.” “Danh phận là vợ của Hoắc Tư Mục sẽ không bao giờ thay đổi, con cũng không được phép nói những lời như vậy trước mặt mẹ, làm mẹ buồn.” Tôi ngồi trên xe lăn, nỗi đau khi hai lần mất đi đôi chân không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng lúc này. Hóa ra, năm năm hôn nhân chỉ là một âm mưu. Hóa ra, Hoắc Tư Mục yêu duy nhất chỉ có Tống Thanh Ngữ, ngay cả đứa con tôi đánh đổi mạng sống để sinh ra cũng vậy. Đã như thế, Hoắc Tư Mục, tôi không cần nữa. Đứa con này, tôi cũng không cần.

“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.” Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn. Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu. “Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.” Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng. Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính. Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó: [Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.] Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.

【Ba ơi, con thấy một chiếc váy đẹp lắm, ba chuyển cho con 2000 được không? (chớp mắt)】Biết ba đang bận, nên tôi cứ liên tục nhắn tin giục.【Nhanh lên ba ơi, không là con bị bảo vệ trung tâm thương mại đuổi ra ngoài bây giờ!】【A a a a a a a a a!】【Ba ơi, ba ơi, daddy!】Tôi cuống cuồng gửi liền mấy tin nhắn, rồi ngồi chờ phản hồi.Rất nhanh bên kia gửi lại một dòng:【Chuyển khoản 20000】Hai mươi ngàn?! Trời má.Ba tôi từ bao giờ lại hào phóng dữ vậy trời?Tôi đang định gõ trả lời thì bên kia lại nhắn thêm một câu:【Lần sau nhớ gọi trực tiếp.】Gọi trực tiếp?Trước mặt ông ấy tôi cũng gọi là “ba” mà, ông già này… thiệt là…“Á á á á á á á á!!!”Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi đột nhiên nhận ra—Đó là sếp tôi!!!Tôi đã nhắn cái quái gì thế này???Lướt lại lịch sử tin nhắn, càng kéo xuống càng lạnh sống lưng.Tôi đã gọi ông ta là ba, còn xin tiền nữa.Mà không phải ít, tới hai mươi ngàn!Cứu tôi với.

Thiên Kim Bán Cá Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi bị đưa về nhà bố mẹ ruột. Anh trai tổng tài vừa thấy mái tóc vàng chóe của tôi, hạt Phật châu trên tay rơi đầy đất. “Cô đến đòi tiền bảo kê à?” Tôi huýt sáo một tiếng thật dài, xắn tay áo lên, để lộ hình xăm dán: trái Thanh Long, phải Bạch Hổ. “Anh bạn à! Nhà tôi ph/á sả/n rồi, cho tôi vay ít tiền tiêu chơi đi~” Bố mẹ nuôi tôi vừa tạm ngưng chuyến du lịch, vội vàng quay về, vừa thấy cái khuyên mũi lấp lánh của tôi liền tối sầm mặt, biểu cảm như vỡ vụn: “Trời ơi! Con gái nhà mình sao lại thành loại phá pháp thế này?!”

Một Đời Vì Nàng Kế mẫu thương xót ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn ân cần hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà ta. Bà ta thường nói, ta là đích trưởng nữ, đáng lý nên lớn lên trong cảnh vàng son cao quý. Ấy vậy mà sau lưng, lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội không chút nương tay. Ta được bà ta dung túng đến mức không biết phép tắc, cuối cùng đến năm mười tuổi gây ra đại họa, bị đuổi ra biệt viện sống cảnh tự sinh tự diệt. Về sau, ta được một ma ma quê mùa chẳng biết chữ nuôi lớn. Khi trở lại phủ, muội muội đã sớm được bà ta dạy dỗ thành tài nữ trứ danh kinh thành. Kế mẫu ngoài mặt ôn hòa từ ái, sau lưng lại khinh thường rằng: “Định An hầu phủ sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở chốn thôn dã? Một nha đầu nhà quê, sao có thể sánh với Như nhi của ta?” Ta nghe xong chỉ mỉm cười. Bà ta còn chưa biết, chẳng bao lâu nữa, chính mình sẽ ngã dưới tay nha đầu nhà quê này.

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện. Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai. Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng. Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi: “Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”