Danh sách truyện mới cập nhật

Trong buổi tiệc cuối năm, chồng tôi định công khai mối quan hệ của hai vợ chồng, thì cô thực tập sinh lại cố ý phát sai ảnh. Bức ảnh lẽ ra là ảnh cưới của tôi và chồng, vậy mà giờ lại hiện lên hình ngọt ngào tình cảm của anh ta và cô thực tập sinh trên màn hình lớn. Tôi im lặng hồi lâu, rồi ung dung nhường lại sân khấu cho bọn họ, thậm chí còn nâng ly chúc mừng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Thế mà cô thực tập sinh lại cố ý làm rơi ly rượu, nức nở khóc lóc nói: “Chị Linh, chị biết rõ em bị dị ứng rượu mà vẫn cố tình ép em uống, rốt cuộc là chị chúc phúc hay muốn hại chết em vậy?” Tối hôm đó, chồng tôi lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn. Tôi cứ ngỡ là để cho tôi một lời giải thích. Ai ngờ anh ta lại mắng tôi một trận tơi bời, nói tôi cố tình nhắm vào người mới, nhân cách tệ hại, còn tuyên bố sẽ trừ toàn bộ tiền thưởng cuối năm và hoa hồng của tôi để bù đắp cho cô thực tập sinh. Cả phòng họp im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi chỉ khẽ cười, nói: “Ăn nói duyên dáng như vậy, không đi làm diễn viên hài thì đúng là phí của trời!”

Vở Kịch Bị Bại Lộ Trên đường gặp t/a/i n/ạ/n giả, tôi lại phát hiện bí mật qua camera hành trình. “Nhà cô ta nhiều tiền lắm, nhưng phần lớn nằm trong tay ba mẹ cô ấy. Chờ cưới xong rồi từ từ chuyển đi là được! Cô ta là con một, không cho tôi thì còn cho ai? Giờ nhịn chút, cưới xong tôi sẽ cho cô ta thấy bản lĩnh của tôi!” Ờ thì khỏi cưới luôn nhé, để giờ tôi cho anh xem bản lĩnh của tôi đây.

Tĩnh Đêm Tống Hàn Xuyên thường nói: “Chiến tranh lạnh một tuần, mặc định là chia tay.” Yêu nhau một năm, anh ta dùng đúng câu này để nắm thóp tôi suốt một năm trời. Cho đến lần cãi nhau cuối cùng, anh ta lại giở trò cũ. Lạnh lùng xóa kết bạn, chặ/n tôi, bỏ đi mà không buồn ngoảnh đầu lại. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, mối quan hệ này đã th/ối n/át đến tận cùng. Không còn gửi lời kết bạn lại hết lần này đến lần khác. Không còn khúm núm chạy theo anh ta, níu kéo van xin quay lại. Mà là âm thầm sửa nguyện vọng thi đại học, cố gắng tránh xa tất cả những nơi có thể gặp anh ta. Bảy ngày chớp mắt trôi qua, bạn bè anh ta bắt đầu sốt ruột khuyên nhủ tôi. “Han Xuyên nguôi giận lâu rồi, giờ chỉ đợi cậu chủ động xin lỗi thôi.” “Nếu cậu còn cố chấp nữa, lần này mà chia tay thật thì đến khóc cũng chẳng có chỗ đâu.” Nghe vậy, tôi khẽ cười: “Ừ, vậy thì chia tay đi.” “Như anh ta mong muốn.”

Ta theo Thái hậu ở lại Ngũ Đài Sơn suốt nửa năm. Sau khi hồi kinh mới hay, trượng phu của ta đã đưa ngoại thất vào phủ. Hắn nói: “Trong phủ cần có nữ nhân trông nom. Nàng rời kinh hơn nửa năm, mọi việc trong nội viện đều do Phinh Đình vất vả gánh vác thay nàng, nàng nên cảm tạ nàng ấy mới phải.” Sự sủng ái hắn dành cho nàng ta đã trở thành đề tài bàn tán khắp phố phường. Có người thay ta cảm thấy không đáng, cũng có kẻ mong chờ xem trò cười. Tựa hồ bọn họ đã quên, ta là chủ mẫu, là cáo mệnh phu nhân được Thái hậu sủng ái nhất. Ta sao có thể để kẻ khác dễ dàng khi dễ?

Khi Hoa Tường Vi Cúi Đầu Vì một vụ cá cược, tôi chủ động theo đuổi nam thần học đường – Chu Dĩ Hành. Chưa bao lâu sau, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò, chỉ là mỗi khi thân mật, tôi luôn thấy chột dạ. Bạn thân cười an ủi: “Yên tâm đi, mấy kiểu con nhà giàu như anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo.” Tôi mím môi, quyết định chỉ tận hưởng niềm vui hiện tại. Hẹn hò được nửa năm, Chu Dĩ Hành vẫn chưa có ý định chia tay, tôi bắt đầu thấy lo lắng, quyết định chủ động ra tay. Một lần đi ăn, tôi lấy cớ đi vệ sinh, thực chất là trốn sau cánh cửa nghe lén. Có một người bạn quả thật không kiềm được, hạ giọng hỏi: “Anh Hành, hai người quen nhau cũng nửa năm rồi, chưa chơi chán sao?” Tôi mừng thầm, tưởng rằng cuối cùng cũng nắm được lý do chia tay. Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Chu Dĩ Hành: “Là ai nói với cậu là tôi đang chơi đùa?”

Ác Nữ Lật Kèo Con gái bảo mẫu rất đáng yêu. Bạn trai vì cô ta mà chia tay với tôi. Anh trai tôi vì cô ta mà mắng tôi thậm tệ. Ngay cả bố tôi cũng thất vọng nói: “Con ngoài việc giàu có hơn con bé, cái gì cũng không bằng, tại sao con gái của bố lại là con chứ không phải con bé?” Tôi cười lạnh một tiếng, đuổi hết họ ra khỏi nhà, cắt hết tiền sinh hoạt. Các người thanh cao như vậy, chắc sẽ rất thích sống cuộc đời nghèo khó nhỉ?

Để theo đuổi nam chính,mỗi ngày tôi đều đặt phần ăn sáng tự tay làm vào hộc bàn của anh ấy.Cho đến một ngày, trước mắt tôi xuất hiện dòng bình luận nổi bật:“Bạn nữ phụ kia, cậu đặt lâu như vậy mà không phát hiện là đặt nhầm sao?”“Đó là bàn của phản diện mà!”“Nhưng mấy người có nhận ra không, từ khi nữ phụ đưa nhầm bữa sáng, tên phản diện nhà nghèo, gầy trơ xương vì không có tiền ăn cơm, hình như mập lên chút xíu rồi.”“Chứ sao nữa, nữ phụ làm sandwich mà như dồn đồ ăn cho lừa ăn, thịt rau nhét đủ cả, thiếu điều tự mình chui vào luôn thôi!”“Haiz, phản diện này cũng tội, còn tưởng nữ phụ thật lòng thích mình, ai ngờ người ta chỉ là đưa nhầm thôi.”Bước chân tôi dừng lại ngay cửa lớp.Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên.Chỉ thấy ở hành lang phía trước,một thiếu niên gầy gò, trông có vẻ u ám, đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực.

Lúc chia tay với Đình Vân Thâm, tôi và anh ta cãi nhau đến mức rất khó coi.Anh ta đập hết tất cả những thứ có thể đập, mắt đỏ bừng, gào vào mặt tôi:“Tô Uyển, nếu lần nữa phải cúi đầu trước em, tôi không bằng con chó!”Vài năm sau, nhà tôi phá sản.Anh ta chuyển cho tôi năm trăm vạn.Bạn thân của anh ta hỏi:“Cậu không phải thề là không bao giờ quan tâm đến cô ta nữa sao?”Đình Vân Thâm thở dài:“Cậu không hiểu đâu. Tô Uyển xưa nay luôn kiêu ngạo, nhưng hôm nay… cô ấy đã cúi đầu rồi.”Bạn thân anh ta ngơ ngác:“Cô ấy cúi đầu lúc nào? Hai người còn chưa gặp mặt à.”Đình Vân Thâm nói rất nghiêm túc:“Cô ấy nhận tiền của tôi. Cô ấy muốn quay lại với tôi.”Bạn thân anh ta tức đến bật cười:“Cậu chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng người ta, người ta từ chối kiểu gì?”“Trả lời tôi đi!”

Mệnh Khắc Phu Tôi đã lần lượt khắc ch .t ba vị hôn phu. Từ đó ánh mắt phụ hoàng nhìn tôi ngày càng… đi/ên cuồng. Ngài phất tay ra lệnh, ban cho tôi một cuộc hôn nhân mới, với vị thiếu niên tướng quân cũng vừa khắc ch .t hai vị hôn thê. “Không có gì đâu, trẫm chỉ tò mò… rốt cuộc ai khắc hơn ai thôi.” Khi nghe tin, tôi ôm lấy chân vị hôn phu mới mà khóc lóc gào thét: “Khắc phu của ta là hư danh! Còn huynh là khắc thê thật sự đó!!” “Con có ba, nó có hai, tỉ số nghiêng về nhà ta!” “Thật sự không được thì trẫm sẽ nhờ Khâm Thiên Giám… buff cho con thêm chút vận mệnh!” Tôi: … Lắm lúc tôi thực sự chỉ muốn nhỏ m/á/u nghiệm thân.

Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã Sau một đêm vượt rào cùng cậu bạn thân thuở nhỏ trong cơn say, sáng hôm sau anh ngồi dựa vào đầu giường, nhíu mày hút thuốc, vẻ mặt đầy do dự và hối hận. Tôi đoán được tâm trạng anh, liền chủ động nói: “Cả hai đều là người lớn, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Cứ coi như… đôi bên giúp nhau một tay.” Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Thật ra… tôi đã có bạn gái rồi.” Tôi sững lại một giây: “Bạn gái?” Anh gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc: “Ừ. Năm nay tôi định dẫn cô ấy về ra mắt gia đình. Đến lúc đó nếu hai người chạm mặt nhau… em nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Trọng Sinh Vì Tổ Quốc Tôi và em gái từng cứu một ông lão. Ông ấy đưa ra hai lá bùa đặc biệt, bảo chúng tôi chọn một. Em gái tôi nhanh tay giành lấy bùa “Thần Tài nhập thể”, lá còn lại “Thần thi nhập thể” đành về tay tôi. Dựa vào bùa Thần Tài, em tôi trúng vô số giải thưởng lớn nhỏ trong một năm. Còn tôi nhờ Thần Thi phù hộ, trở thành thủ khoa kỳ thi đại học toàn tỉnh, được nhận vào Thanh Hoa. Nhưng bùa chỉ có hiệu lực một năm. Sau khi mất đi Thần Tài, em tôi vì không biết quản lý tài chính, tiêu xài hoang phí nên nhanh chóng lâm vào cảnh túng quẫn. Tôi thì khác, từ đầu đã biết Thần Thi chỉ là tạm thời. Tôi luôn chăm chỉ học tập, và những thứ học được, sẽ không bao giờ hết hạn. Cuối cùng, tôi đoạt giải thưởng khoa học cấp quốc gia, cùng một thiên tài thương mại sáng lập Tập đoàn Thần Thoại, trở thành tỷ phú nghìn tỷ, đứng đầu giới doanh nhân. Còn em gái trong một buổi họp mặt gia đình, đã đ//â/m ch .t tôi vì ghen tị.

Học Bá Vả Mặt Cả Thế Giới Ngày thi đại học, tôi cố tình bỏ trống 5 câu trong mỗi bài thi, chỉ để được học cùng trường với bạn trai. Kết quả thì sao? Anh ta bùng nổ phong độ, thi đậu vào trường 985 danh tiếng ở Hải Thị, rồi tay trong tay rạng rỡ bước vào cổng trường cùng “bạch nguyệt quang” trong lòng mình. Còn tôi một học sinh tiềm năng có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại – cuối cùng lại chỉ đủ điểm vào một trường đại học hạng xoàng! Sống lại một lần nữa, tôi thề sẽ giành lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình!