Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Tro Tàn Vẫn Còn Phượng Ảnh

Tro Tàn Vẫn Còn Phượng Ảnh Mang thai tám tháng, phu quân Thẩm Quân Trạch trúng xuân dược. Nghe nói chàng ngâm mình suốt đêm trong thùng tắm đổ hơn chục thùng đá lạnh, mới áp chế được dược tính. Người người ca tụng ta có phúc khí, nói Thẩm Quân Trạch thân là tướng quân, thể lực sung mãn, thà nhịn đến hỏng người, cũng không coi ta là thu//ốc giải. Cho đến ngày ta sinh nở, bốn nha hoàn trong phòng đồng loạt mang thai. Hỏi phụ thân đứa bé là ai, bọn họ lại ấp úng không chịu nói. Ta còn chưa kịp hỏi phu quân nên sắp xếp cho các nàng thế nào, bà mẫu mừng rỡ khôn xiết, đích thân đưa cả bốn người đến, bắt ta uống trà thiếp thất. “Bảo bối nhà ta long tinh hổ mãnh, các nàng có phúc mới mang thai cốt nhục họ Thẩm, đương nhiên cũng phải có danh phận.”

Một Bước Làm Cô Dâu Chủ Tịch

Một Bước Làm Cô Dâu Chủ Tịch Chị tôi bỏ trốn ngay trước lễ cưới, ba tôi không thể hoàn lại tiền sính lễ, liền muốn đem tôi gán cho Thẩm Minh An. “Ông thật sự nghĩ con gái mình là tiên nữ chắc? Cửa nhà họ Thẩm dễ vào vậy sao? Muốn không c/h/ế/t thì trả lại 100 triệu, không thì ra hải phận quốc tế làm mồi cho cá!” Tôi cắn răng đẩy cửa bước vào, cố tỏ ra bình tĩnh. “Chủ tịch Thẩm, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ trả lại số tiền đó.” Chỉ một giây sau, người đàn ông vừa gầm lên như sấm kia bỗng đỏ bừng mặt. “Tiền gì cơ? Trả gì mà trả? À đúng rồi, là tiền sính lễ đúng không? 100 triệu hả? Không không, 200 triệu nhé? Hoặc… em muốn bao nhiêu thì cứ nói đi?”

Kẻ Điên Dịu Dàng

Kẻ Điên Dịu Dàng Trở lại năm 1983, tôi gắng gượng mở mắt, liếc nhìn đứa con gái vừa mới chào đời, rồi tự véo mình một cái để không ngất đi.

Em Đã Từng Rất Hiểu Chuyện

Em Đã Từng Rất Hiểu Chuyện Hôm tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi thú nhận rằng anh ấy đã ngoại tình. Anh ấy sẵn sàng ra đi tay trắng. Mười năm tình cảm, nói buông là buông được ngay. Anh thu dọn hành lý, lúc tay chạm vào ổ khóa cửa. Tôi không kìm được mà hỏi: “Tại sao?” Anh quay đầu nhìn tôi, khóe mắt đong đầy nước mắt. “Vợ à, xin lỗi em, nhưng Nguyễn Nguyễn là lần đầu tiên của cô ấy, anh phải có trách nhiệm với cô ấy.”

Trọng Sinh Năm 1983

Trọng Sinh Năm 1983 Trở lại năm 1983, tôi gắng gượng mở mắt, liếc nhìn đứa con gái vừa mới chào đời, rồi tự véo mình một cái để không ngất đi. Ở kiếp trước, con trai lên tám gặp ta/i nạ/n, cần truyền má/u mới phát hiện — thằng bé không phải con ruột của tôi. Trên hành trình tìm lại đứa con thực sự, tôi bị chồng – Trương Vệ Quốc – coi là kẻ điên, đẩy thẳng vào bệnh viện tâm thần. Còn anh ta thì cùng mối tình đầu Vu Thanh Liên song hành suốt đời, ân ái viên mãn. Nhưng lần này thì khác, kẻ “điên có giấy chứng nhận” đã trọng sinh rồi đây.

Tôi Lỡ Yêu Tên Tra Nam Thanh Mai

Tôi Lỡ Yêu Tên Tra Nam Thanh Mai Nửa đêm đang lướt mạng, tôi tình cờ xem được một video đời thường của một anh chàng siêu đẹp trai. Nhìn vào làn da trắng như sứ, gương mặt đẹp đến mức như bước ra từ showbiz, tôi không kìm được mà comment một câu hơi lố: “Nếu được cưới kiểu đàn ông như này, dù phải sống trong biệt thự, lái siêu xe, tôi cũng cam lòng!” Không ngờ anh ta lại rep lại: “Đúng là chẳng chịu khổ tí nào.”

Đứa Con Bất Hiếu

Đứa Con Bất Hiếu Mẹ tôi bệnh nặng, lúc hấp hối chỉ muốn gặp lại đứa cháu gái đã lấy chồng xa ba năm nay chưa một lần quay về. Tôi cố kìm nén nỗi đau gọi cho con gái, bảo nó lập tức bay về gặp bà ngoại lần cuối. Nó lại tỏ ra khó xử: “Mẹ ơi, con không thể về được, mai em chồng con cưới, ở đây có phong tục, con mà về lúc này sẽ mang xui xẻo về nhà.” Bà mẹ chồng nó đứng bên cạnh hét lên: “Nếu mày chuyển cho tao 100 triệu, thì có thể xua đi vận xui, lúc đó con Nguyệt mới được phép về!” “Đó là bà ngoại đã nuôi con từ nhỏ! Con để mặc mẹ chồng lấy bà ngoại ra uy hiếp như thế sao?” “Con chịu thôi mẹ ạ, ở đây ai cũng giữ phong tục, lỡ có chuyện gì xảy ra, người bị đổ lỗi vẫn là con thôi, con không thể về được đâu.” Tôi chẳng còn cách nào, đành chuyển tiền theo yêu cầu, mong con gái lập tức quay về. Vì muốn gặp con gái, mẹ tôi cố gắng bám trụ thêm hai ngày nhờ vào máy móc, trong khoảng thời gian đó tôi gọi cho con gái không biết bao nhiêu cuộc, nó chẳng bắt máy lần nào, trái lại còn vui vẻ đăng ảnh chúc mừng đám cưới em chồng trên mạng xã hội. Trước khi nhắm mắt, mẹ tôi hỏi: “Nguyệt mất rồi phải không, nếu không sao ba năm qua chưa từng quay về thăm mẹ?” Tôi gật đầu theo dòng cảm xúc, vì thế mẹ tôi sửa lại di chúc, phần di sản vốn thuộc về Nguyệt được chia đều cho những người còn lại. Còn tôi, không chỉ sẽ kiện bà mẹ chồng vì tội tống tiền, mà từ nay cũng xem như không còn đứa con gái này. Trợ cấp sinh hoạt 50 triệu mỗi tháng từ trước đến nay, từ giờ về sau, cũng sẽ không còn nữa.

Yêu Thầm Anh Trai Kế

Yêu Thầm Anh Trai Kế Đã ba năm, tôi lặng lẽ yêu anh trai kế của mình. Trong một lần có men rượu hậu thuẫn, tôi gom hết can đảm, chủ động kéo anh – Tuân Khâm – lên giường. Thế nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, đập vào mắt tôi không phải gương mặt anh… mà là hàng loạt bình luận đang chạy đầy màn hình. 【Tôi thừa nhận phụ nữ chúng ta thích thứ gì nhất định phải lấy cho bằng được, nhưng mà cưng ơi, giờ nhiệm vụ duy nhất của cưng là phải chạy thật nhanh!】 【Nam chính của chúng ta nổi tiếng là tổng tài cấm dục, ngoài nữ chính là ánh trăng sáng thì ai cũng không được đụng vào đâu đấy!】 Tuy rằng trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng tôi rất quý trọng mạng sống của mình. Vì vậy lập tức đặt một tấm vé máy bay, nhanh như chớp rời khỏi nơi này. Năm năm sau, lúc đón người tại sân bay, tôi run rẩy nhìn người anh trai kế trước mặt. Tôi quay sang nói với con trai mình: “Bảo bối, mau chào cậu đi con.” Tuân Khâm nghe thấy, khoé môi hơi cong lên, mỉm cười lạnh lùng. “Anh cho em thêm một cơ hội nữa, gọi ba hay gọi cậu đây?”

Ba Đòi Ly Hôn, Tôi Giơ Hai Tay Tán Thành

Ba Đòi Ly Hôn, Tôi Giơ Hai Tay Tán Thành Sinh nhật ba tôi hôm đó, tiểu tam dắt theo con riêng đến tận nhà gây chuyện. Ả ta mắng mẹ tôi: “Không đẻ được con trai thì bị cắm sừng cũng đáng đời!” Ba tôi im lặng vài giây, cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng: “Anh có từng ấy tài sản, cần phải có người kế thừa. Nếu em không chịu được… thì ly hôn đi.” Mẹ tôi giận đến run người, gằn từng chữ: “Muốn ly hôn? Anh nằm mơ!” Tôi vỗ nhẹ lên lưng mẹ, bình tĩnh lên tiếng: “Mẹ à, ly hôn cũng được thôi. Bảo ba đưa cho mẹ con mình 50 triệu, cộng thêm căn biệt thự này nữa là xong.” Dù sao thì… đời trước, chỉ một tháng sau đó, công ty của ba tôi bất ngờ gặp khủng hoảng. Cuối cùng tuyên bố phá sản. Ông ta giả ch.t, dắt tiểu tam cao chạy xa bay, bỏ lại mẹ con tôi gánh món nợ khổng lồ. Kết cục của đời trước là: Tôi và mẹ bị đẩy vào bước đường cùng, sống không bằng ch.t. Gắng gượng trả hết nợ, mẹ tôi lâm bệnh nặng, cuối cùng mất trong đau đớn. Còn tôi… bị ba ruột vì lợi ích mà đưa vào tay một lão b/i/ế/n t/h/á/i – bị t.ra tấ.n đến ch.t. Mẹ tôi nghe tin, phun má.u mà ch.t. Còn ba tôi? Ông ta ôm ấp mẹ con tiểu tam, sống cuộc đời sung túc nhởn nhơ. May mà ông trời có mắt… Cho tôi cơ hội sống lại một lần nữa.

Tôi Không Còn Là Cô Gái Ngày Xưa

Tôi Không Còn Là Cô Gái Ngày Xưa Vào ngày sinh nhật của chồng, tôi vội vã bắt chuyến xe đêm trở về từ nơi công tác. Nhưng người ra mở cửa lại là cô trợ lý mặc áo choàng tắm của tôi. “Chị Linh, em chỉ đến báo cáo công việc với anh Cố thôi, chẳng may bị mưa nên mới tắm nhờ. Chị đừng hiểu lầm…” “Cô còn gì để giải thích nữa?” Chồng tôi, cũng mặc áo choàng tắm, bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt đầy chán ghét, ánh mắt nhìn tôi như nhìn kẻ dư thừa. “Cô không phải đi công tác sao? Về làm gì?” Tôi im lặng vài giây, khẽ cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là quay về lấy ít tài liệu thôi.” Tôi tiện tay ném món quà sinh nhật tỉ mỉ chọn lựa vào thùng rác, sau đó nhắn tin cho luật sư: “Giúp tôi soạn đơn ly hôn.” …

Làm Chị Khó Lắm

 Làm Chị Khó Lắm Trước kỳ thi đại học, tôi thay ba đứa em trai từ chối lời mời sinh nhật của hoa khôi. Để ba đứa tập trung nước rút ôn thi thật tốt. Ngày có điểm thi, ba đứa em trai chiếm hết ba vị trí đầu bảng của toàn tỉnh. Còn hoa khôi thì vì điểm quá thấp mà nghĩ quẩn, tự cắt cổ tay. Nhiều năm sau, ba đứa em tốt nghiệp từ những trường danh tiếng ở nước ngoài, tiếp quản sự nghiệp gia đình. Ngày tôi kết hôn, chúng đánh chết chồng tôi. Xé váy cưới của tôi, đẩy tôi vào một căn phòng đầy đàn ông. Chúng mặc kệ tôi gào khóc, khoá chặt cửa lại. “Nếu không phải chị, Tư Dao căn bản sẽ không nghĩ quẩn, cổ ấy chỉ muốn tổ chức sinh nhật một lần thôi, sao chị lại ngăn cản?!” Một ngày một đêm sau, chúng tìm thấy tôi với thân thể đầy vết thương vì bị tra tấn. Chúng dùng dao cắt cổ tay tôi. “Chị cũng nên nếm thử nỗi đau của Tư Dao đi!” Lúc mở mắt lần nữa, tôi thấy hoa khôi đang nhét thiệp mời sinh nhật vào ngăn kéo của ba đứa em trai. Tôi không thèm nhìn thêm lần nào, quay người bỏ đi. Kiếp này tôi sẽ không ôm mộng cứu rỗi nữa, ai có số phận nấy thì cứ theo số phận đó mà sống.