Danh sách truyện mới cập nhật
Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?
An Tuế Năm thứ bảy bị bán vào thanh lâu, tú bà chê ta lớn tuổi, muốn bán ta đi. Trúc mã mà ta thầm thương suốt nhiều năm đã đến chuộc thân cho ta, nói rằng sẽ nạp ta làm thiếp. Ta lại linh hoạt cự tuyệt hắn, dùng số tiền đã dành dụm suốt những năm qua để tự chuộc thân, rồi mở một y quán nhỏ. Các tỷ muội không hiểu: “Ngươi ngưỡng mộ Bùi đại nhân nhiều năm như vậy, sao lại không chấp nhận hắn?” Ta cười đáp: “Kỹ nữ là bán cho nhiều người, tiểu thiếp chỉ bán cho một người. Dù sao cũng đều là bán, từ giờ ta chỉ muốn sống cho bản thân, không muốn bán mình nữa.”
Người Mẹ Của Kẻ Phản Diện Sau Khi Trọng Sinh Tôi là người mẹ qua đời sớm của kẻ phản diện. Kẻ phản diện có ba không thương, mẹ thì mất sớm, tính cách cô độc, lạnh lùng. Cũng vì thế mà cậu đem lòng ám ảnh đến điên cuồng cô gái từng chữa lành vết thương cho bản thân. Dùng đủ mọi thủ đoạn để chiếm đoạt, cuối cùng lại chẳng có kết cục tốt đẹp. Hệ thống yêu cầu tôi phải cứu rỗi cậu ta. Và thế là, tôi được trọng sinh. Nhìn cậu con trai ruột trong con hẻm nhỏ, mặc áo khoác da, nhuộm tóc màu theo phong cách “hổ báo”, vẫn còn sống nhởn nhơ ngay trước mắt. Tôi khẽ nhấc con dao trên tay, nở một nụ cười lạnh lẽo. Cứu rỗi ư? Đó gọi là mẹ quản con, là lẽ bất di bất dịch !
Làm Giả Hoá Thật Phu quân mất tích. Hộ vệ đến bẩm báo rằng phu quân đã bị bọn cướp tấn công, hiện tại không rõ tung tích. Mãi về sau ta mới biết, hóa ra hắn đã dẫn theo một nữ nhân trốn vào núi ẩn cư, sống những ngày tháng thần tiên quyến lữ . Khổ cho cả phủ phải lo lắng, thấp thỏm vì hắn. Nếu đã như vậy, ta nguyện thành toàn cho bọn họ. Ta công bố với bên ngoài rằng phu quân đã qua đời. Đợi đến khi hắn chán cảnh núi non, muốn quay về phủ, lại bị gác cổng đá một cái bay ra ngoài: “Đồ ăn mày từ đâu đến, cút ngay!”
Gả Qua Cõi Âm Có bao giờ bạn nghe đến chuyện rước dâu vào lúc nửa đêm chưa? Đó là một phong tục ở chỗ chúng tôi. Trước hết phải nhờ thầy xem giờ, rồi tiến hành lễ đón dâu. Khi xưa, chị tôi đã được đón lên đường lúc ba giờ sáng. Cô dâu khoác bộ y phục đỏ, cầm ô, theo sau chú rể cùng người thân của họ, từng bước đi đến nhà trai. Nhưng kể từ đó, chị tôi đi mãi mà không bao giờ quay trở lại. Cho đến khi tôi bước đi trên con đường mà chị từng đi, tôi mới phát hiện ra rằng chị vẫn đang tiến bước về nhà chồng. Một hành trình kéo dài suốt ba năm.
Xuân Vãn Lâu “Ngươi sợ ta sao?” Trong căn phòng u ám, ánh sáng duy nhất đến từ ngọn nến chập chờn. Ta quỳ rạp dưới đất, nhưng cằm lại bị ép ngẩng lên, cả người chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm. “Công… công tử tha mạng.” Ta gượng cười, cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn. Lời vừa dứt, nam nhân trước mắt đã bật cười, trong ánh mắt phảng phất một tia nhu hòa giả dối. “Khi ở Vạn Xuân Lâu nói đến chuyện ân ái với ta, nào có thấy ngươi sợ hãi.” Giọng nam trầm thấp, quyến rũ như hơi nước bốc lên, nhưng đầu óc ta lại càng thêm tỉnh táo. Bỗng chốc, khuôn mặt với đường nét rõ ràng tiến sát lại, khóe miệng lộ vẻ trêu chọc, “Nào, gọi một tiếng phu quân nghe thử.”
Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!
Bạn Cùng Ký Túc Xá Ai Cũng Xin Chuyển Phòng Bạn cùng phòng tôi lén xin chuyển phòng. Tôi tò mò hỏi cậu ấy: “Sao lại chuyển phòng? Mọi người ở với nhau đang vui mà?” Cô ấy cười khan mấy tiếng: “Cái này… Phòng khác rủ mình qua…” Lúc trả lời, cậu ấy gục đầu, giọng cũng run run, không dám nhìn tôi. Tôi nhìn lại, thấy cậu ấy nói chuyện với bạn cùng phòng khác thì cơ thể thả lỏng đi rất nhiều. Trong lòng tôi đánh bộp một cái: “Mình có chỗ nào chưa tốt, làm cậu ở đây không thoải mái hả?” “Không phải! Không có! Sao mà có chuyện đó!” Bạn cùng phòng tôi hoảng hốt chối bay, “Cậu đừng nghĩ nhiều, không phải tại cậu đâu, thật đó!”
Thời Gian Hôn Khi cơn khát da bùng phát, tôi cầu xin Cố Thịnh giúp tôi giảm bớt. Nhưng tôi không đợi được anh ta, mà lại nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng của anh ta. Trong điện thoại, Cố Thịnh chán nản nói với bạn mình: “Có bệnh thì đi chữa, chẳng lẽ tôi không có cuộc sống riêng sao?” “Dạo này cậu không có việc gì, giúp tôi đối phó với cô ấy đi. Khi cô ấy phát bệnh cũng không biết nhờ ai.” Tôi buồn đến mức rơi nước mắt, liền nhắn tin cho bạn cùng phòng của anh ta: “Tôi thấy khó chịu, cậu có thể đến giúp tôi không?” Sau đó, bạn cùng phòng của anh ta nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của tôi, cười khẽ. “Khó chịu cũng khóc, thoải mái cũng khóc.” “Nghe lời, để dành nước mắt cho sau này nhé.”
Hòn Đảo Của Cô Ấy Thích Chu Thời Cảnh suốt bảy năm, cuối cùng lại bị hắn từ chối với lý do tôi và thanh mai trúc mã đã có hôn ước từ nhỏ. Sau đó, tôi chủ động hủy bỏ hôn ước với thanh mai trúc mã, chạy đến tìm hắn. Nhưng lại vô tình nghe được tiếng cười đùa của hắn cùng bạn bè: “Chỉ là một vụ cá cược thôi, cô ta thật sự đã đi hủy hôn rồi, cậu nói xem cô ta có ngốc không?” Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, buông bỏ tình cảm đã dành cho hắn suốt nhiều năm. Một tháng sau, vào ngày sinh nhật của Chu Thời Cảnh, tôi không đến dự tiệc, hắn hoảng hốt gọi điện cho tôi. “Trình Vãn, quà sinh nhật của anh đâu?” Người đàn ông bên cạnh tôi giật lấy điện thoại, giọng điệu khó chịu: “Đồ tự luyến, nửa đêm phá đám chuyện của người khác, anh thiếu đạo đức hay gì?”
Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”
Mẹ Chồng Đại Náo Mẹ chồng của tôi rất ghét tôi, nhưng lại coi bạn gái cũ của chồng tôi như con gái ruột mà yêu thương. Cô ta còn xúi giục mẹ chồng tôi cách để đối phó với tôi. Tôi cố gắng học cách cư xử khéo léo giữa mẹ chồng và nàng dâu, ví dụ như: mẹ chồng gắp thức ăn, tôi xoay bàn; mẹ chồng nói chuyện, tôi hát; mẹ chồng đi bộ, tôi bắt taxi; mẹ chồng múa dân gian, tôi trượt xe trượt… Sau này, bạn gái cũ gọi điện cho mẹ chồng tôi: “Dì à, con lại nghĩ ra một cách nữa rồi, lần này chắc chắn có thể trị được cô con dâu của dì~.” Đang nằm ở bệnh viện bó bột, mẹ chồng tôi liền lớn tiếng mắng: “Sau này đừng có gọi điện cho tôi nữa! Tôi còn muốn sống thêm vài năm đây.”