Danh sách truyện mới cập nhật
Tạ Quân Phỉ Ngày thứ hai sau khi một nữ ngôi sao nổi tiếng gặp tai nạn xe hơi qua đời, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi sống hòa thuận với cô ta. Thậm chí, ông ta còn nói với mẹ tôi rằng nên coi cô ta như con ruột, dù sao thì cô ta cũng vừa mất mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nép sau lưng bố, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta. Dù sao, mẹ của cô ta cũng chính là người mà chúng tôi thuê người hại chet mà.
Dưới Ánh Đèn Cùng Anh Kiếp trước, tôi bị đánh thuốc, vội vã tìm đến vị hôn phu để cầu cứu, nhưng anh ta lại chụp ảnh tôi rồi tính toán khiến tôi phải chết. Sau khi trọng sinh, tôi không chút do dự lao vào vòng tay của một thợ sửa xe thô kệch. Người đàn ông cao lớn ánh mắt u ám, giọng nói kìm nén: “Ngoan nào, đừng đùa với tôi.” Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, quàng tay qua cổ hắn, run rẩy nói: “Không quan tâm, tôi muốn.” Cuối cùng, tôi phải tự gánh chịu hậu quả, giọng nói cũng trở nên mệt mỏi vì khóc, nghẹn ngào mắng hắn là đồ khốn. Chu Lệ hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, dịu dàng dỗ dành: “Ừ, anh yêu em đồ ngốc.” “Còn có một thứ khốn nạn hơn, em muốn xem không?”
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi Cánh cửa phòng làm việc của chồng tôi bị cô thư ký nhỏ gõ lần thứ tư. Anh ta cau mày: “Cô có hiểu phép lịch sự không, ra ngoài!” Cô thư ký nhỏ ngẩn người, lập tức khóc như mưa, liên tục xin lỗi rồi đóng cửa lại. Chồng tôi mất kiên nhẫn, đuổi theo ra ngoài mắng mỏ. Giọng nói cố tình hạ thấp nhưng vẫn truyền rõ ràng đến tai tôi. Anh ta dỗ dành: “Đừng làm loạn nữa, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy cô ta chẳng bằng em.” “Ngoan nào, đừng khóc nữa, ngoài hôn nhân ra, anh đều cho em tất cả được không?” Tôi bình tĩnh đứng dậy. Mở cánh cửa anh ta quên đóng. “Hôn nhân cũng có thể cho, tôi đồng ý.”
Xuyên thành Lâm Đại Ngọc Xuyên không thành Lâm Đại Ngọc, mười năm sau ta bước vào Giả phủ. Giả Bảo Ngọc liền xông tới hỏi: “Muội muội có tên tự không?” Ta đáp: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, chắc hẳn người trong kinh thành đều đã biết đến danh tính của ta rồi.” “Thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, hãy gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”
Ta Được Cả Tiên Giới Sủng Ái Mẫu thân ta là đoàn sủng của Tiên giới. Phụ thân ta lại là Ma tôn của Ma giới. Ngàn năm trước, phụ mẫu ta cùng lúc hạ phàm độ kiếp. Cha ta cảm thấy độ kiếp quá dễ dàng, nên tự tăng độ khó cho mình, chia thành ba phân thân để cùng trải qua kiếp nạn. Ý định là một lần vượt ba kiếp, đưa tu vi của mình lên một tầng cao mới. Thật khéo, mẫu thân ta lại đang độ tình kiếp, sợ chỉ đạp một thuyền thì sẽ khó mà vượt qua. Cho nên, nàng quyết định một chân đạp ba con thuyền. Và đối tượng đều chính là phụ thân ta.
Quân Tâm Như Yến Màn che đỏ được vén lên, đập vào mắt ta là một khuôn mặt trẻ tuổi, hai gò má dính đầy vệt m*u tươi. “Ta là nữ nhân của Đại Thiền Vu, dám động đến ta thì ngươi ch*t chắc!” “Trùng hợp thay, ta lại chính là Thiền Vu.” Hắn bế ngang ta lên, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, xen lẫn với m*u tươi chưa kịp khô, như một ác quỷ vừa thoát ra từ địa ngục. Bên ngoài đại trướng, đuốc sáng rực, gió mang theo mùi m*u tanh. Hắn bế ta bước ra ngoài, giơ cao ta lên, tựa như khoe khoang chiến lợi phẩm. Ta suýt ngã xuống, sợ hãi quên cả bản thân, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn. “Đại Thiền Vu Y Mông Tà vạn tuế! Vạn tuế!” Bên dưới, đám người cao lớn, vạm vỡ, vung những thanh đao dính m*u, hô vang cả bầu trời. Hắn tên là Y Mông Tà, vừa giết chết Thiền Vu tiền nhiệm. Còn ta, đúng thật là một món chiến lợi phẩm.
A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”
Khi Đàn Ông Mang Bầu Người tôi thầm mến là một tên mọt sách ngây ngô, không hiểu chuyện đời. Để trêu chọc cậu ấy, vào một đêm hè cúp điện năm lớp 12, tôi đã thua trò chơi đại mạo hiểm và phải hôn cậu ấy. Ngày hôm sau, cậu ấy đỏ mắt chặn tôi trên đường tan học: “Bạn học Hứa, tớ, tớ bị cậu hôn đến mang thai rồi.” Tôi muốn nói hôn môi sẽ không mang thai, đàn ông không thể mang thai. Nhưng Thời Diên lại nắm tay tôi rồi đặt lên bụng cậu ấy, nơi đó đang động đậy. “Cậu sờ xem… Em bé đang đá chúng ta.”
Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Ba tôi là bá tổng người giam cầm chim hoàng yến. Mẹ tôi là chim hoàng yến mang bầu chạy trốn. Còn tôi chính là đứa trẻ kia. Khi ba tìm thấy tôi, quả nhiên ông không tin tôi là con ruột của mình. Ông vừa chuẩn bị thốt ra câu nói kinh điển của một tổng tài bá đạo: “Cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ tin đứa con hoang này là của tôi!” Thì đột nhiên ông nghe được suy nghĩ của tôi. “Đây chính là ông ba ngốc nghếch, mù quáng chưa từng gặp mặt của mình sao?” “Tôi có phải là con gái ông hay không, ông không biết đi giật một sợi tóc làm xét nghiệm ADN à? Còn cần phải dây dưa mấy trăm trang nữa sao? Truyện rác rưởi này, chó cũng không muốn đọc!” Ngay lập tức, tôi nhận thấy ánh mắt của ba mẹ tôi và cả người anh trai phản diện trong tương lai đều trở nên kỳ lạ.
Ranh Giới Hàn Thành có một cô bạn thân. Quan hệ tốt đến mức ngủ cùng một giường, cùng ăn một cây kem. Tôi giữ khoảng cách với bọn họ. Hắn lại mất hết kiên nhẫn: “Anh và cô ấy xảy ra chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi, em có thể tin anh một chút hay không?” Hay lắm. Tôi quay đầu tìm một người bạn thân khác giới.
Phúc Đỉnh Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem bán ta đi. Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta. “Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa… Đừng bán A Ngọc.” Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một cái chân trắng nõn. Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện. Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.
Phong Quang Vô Hạn Một buổi livestream phỏng vấn, MC hỏi tôi: “Nếu không ở trong giới giải trí, bạn sẽ làm gì?” Tôi buột miệng trả lời: “Về nhà thừa kế tài sản tỷ đô.” Vừa dứt lời, tôi lập tức bị đẩy lên hot search. Mọi người thi nhau châm biếm, cho rằng một nghệ sĩ hạng mười tám như tôi còn dám mơ mộng hão huyền. Nhưng sau khi rời khỏi giới giải trí, tôi thực sự đã trở thành đại gia sau màn.