Danh sách truyện mới cập nhật

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”

Vở Kịch Của Thiên Kim Thật! Khi người giàu nhất nói rằng tôi mới là thiên kim thật, mẹ nuôi cùng cả nhà đang ác ý đánh đập tôi. Tôi từ chối theo ông ấy về nhà. “Ba mẹ nuôi vì thiên vị em trai nên mới đánh con.” “Nếu các người cũng thiên vị em gái giả của con thì sao?” “Con không muốn bị đánh nữa.” Chỉ ba câu nói, sự áy náy của người giàu nhất đã lên đến đỉnh điểm. Tôi cười, vở kịch mà tôi chuẩn bị bấy lâu cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Tạm Biệt Kẻ Phản Bội Cái đêm mà bạn trai cầu hôn tôi, tôi đã nghe lén được cuộc trò chuyện giữa anh ấy và cô bạn thân. “Anh sắp kết hôn rồi, em có hối hận không?” Cô bạn thân đỏ hoe mắt, lập tức hôn lên môi anh: “Hối hận rồi.” Tôi nhìn thấy trong mắt bạn trai sự ngạc nhiên, bối rối, cuối cùng là vui mừng. Như thể đại thù đã được báo. Như thể đã đạt được ước muốn. Khi anh ta định đưa tay ôm cô ấy, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt tôi ở góc tường. Tôi không quay đi mà tiến lên một bước tát anh ta một bạt tai. Cô bạn thân theo bản năng muốn ngăn cản, tôi giơ tay định đánh cô ấy thì bạn trai đã đứng cản trước mặt, anh đỏ hoe mắt cầu xin tôi: “Muốn đánh thì đánh anh, đừng đánh cô ấy.”

Hot Boy Và Chị Gái Yêu đương tình chị em được nửa năm, tôi đã tiêu gần 500 triệu cho cậu ta. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ dẫn tôi ra mắt bạn bè, cũng giả vờ độc thân ở trên vòng bạn bè. Chỉ vì tôi lớn hơn cậu ta tám tuổi, cậu ta chê tôi già. Một ngày nọ, bạn trai quên tắt cuộc gọi. Tôi nghe thấy bạn cùng phòng là hot boy của cậu ta đang bình phẩm về tôi: “Lớn hơn tám tuổi, chó cũng không thèm yêu.” Tốt thôi, tôi ghi nhớ giọng điệu lạnh lùng đó. Sau này, vào một buổi chiều bình thường. Anh chàng hot boy chặn xe tôi lại, cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi nói: “Giúp cậu cũng được, nhưng cậu phải làm chó trước đã.” Hot boy: ? Lúc này, hot boy ngây thơ vẫn chưa biết. Ngày hắn bị chị gái hành hạ, đã không còn xa.

Dù đã thích người bạn trúc mã năm năm, nhưng sau khi phát hiện cậu ấy thích hoa khôi của trường, tôi quyết định từ bỏ.Tôi xin đổi chỗ ngồi, không còn cùng ăn trưa, cùng đi học, cùng về nhà với cậu ấy nữa.Trước khi cùng mẹ chuyển đến nơi khác, tôi lén bỏ chiếc khăn mà tôi tự tay đan nhưng chưa bao giờ dám tặng đi vào bàn học phía trước mặt cậu ấy.【Tôi thấy cậu là người tốt, tặng cậu nhé!】Lúc đó, tôi không nghĩ sẽ gặp lại Lục Hứa.Thế nhưng, khi tái ngộ, chiếc khăn lẽ ra nên tặng cho người ngồi ở phía trước Lục Hứa lại đang được quàng trên cổ của cậu ấy.Và khi thấy người đàn ông bên cạnh tôi, hai mắt cậu ấy đỏ hoe:“Em không cần anh nữa sao?”

Đã ba năm kể từ khi tôi trở thành ác quỷ, tôi dính lấy Thái tử gia Tạ Sơ Đình.Khi tôi bóp cổ anh, anh lại nói thích, “Vợ yêu, bóp thêm chút đi.”Khi tôi hút tinh khí của anh, anh lại nói sướng, “Vợ yêu, hút thêm chút nữa đi.”Khi tôi muốn rời đi, anh che môi tôi lại, vừa thở dài vừa ép sát: “Bảo bối, là do mạng anh không đủ mạnh hay hồn anh không đủ hấp dẫn? Rời xa anh rồi, còn ai có thể nuôi em được nữa?”Sau đó, tôi bị pháp sư bắt quỷ của Tạ gia trói lại, treo lên bàn thờ. Tạ Sơ Đình mặt lạnh đốt cả từ đường, trông còn giống quỷ hơn tôi:“Đại sư, anh phải hiểu rõ, vợ tôi chỉ thích chơi những trò đặc biệt với mình tôi thôi.”

Trả lời tin nhắn của bạn trai, mắt mờ nên đã gửi nhầm “ngủ thêm một giờ nữa” thành “đang ngủ với một sinh viên đại học”.Hoắc Cẩm Thần: 【?】Hai tiếng sau, tôi bị dồn vào góc văn phòng, không dám lên tiếng.Ngón tay thon dài của anh ấy vuốt ve mái tóc tôi, bộ dạng quyến rũ đến cực điểm, đột nhiên kéo mạnh một cái.“Gan em cũng lớn nhỉ?”

Tôi vì ham tiền nên đã hẹn hò với những người bạn trai giàu có, rồi đến khi họ phá sản thì lại thay bằng người khác.Thiếu gia nhà họ Chu không tin, nên đã tự tìm đến tôi: “Nghe nói hẹn hò với cô sẽ phá sản?”Tôi gật đầu: “Không ai là ngoại lệ.”Anh cười lạnh: “Vậy thì chúng ta hẹn hò đi.”Tôi thở dài, lại thêm một người nữa không tin chuyện này.“Vậy anh chờ một chút nhé!” Tôi đáp, “Hiện giờ tôi vẫn còn đang hẹn hò với một người chưa phá sản.”

Nhớ Mãi Không Quên, Ắt Có Hồi Đáp “Chu Gia Từ, em yêu anh.” Tại hội trường hôn lễ, ánh trăng sáng của Đoạn Ứng Trạch mặc váy cưới đến để cướp hôn. “Đoạn Ứng Trạch, nếu anh còn yêu em, thì hãy đi cùng em.” Đoạn Ứng Trạch không do dự nắm lấy tay cô ta. Để tôi một mình đối mặt với sự thương hại và chế nhạo của mọi người. Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ đau khổ tột cùng, sống không bằng chết. Nào ngờ, ánh trăng sáng của tôi cũng đã trở lại. Tên thế thân tệ bạc Đoạn Ứng Trạch này, tôi đã không còn cần nữa.

Kẻ Phụ Bạc Không Xứng Đáng Có Được Tình Yêu Con trai vô tình mở một ngôi sao may mắn trên giá sách của chồng. Tôi cầm ngôi sao giúp con gấp lại nhưng lại phát hiện một dòng chữ thanh tú ở mặt sau. [Nụ hôn đêm giữa mùa hè năm mười tám tuổi, chỉ có ánh trăng và côn trùng chứng kiến, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa. Ngày 23 tháng 7 năm 2011.] Năm 2011, là năm thứ hai tôi với chồng ở bên nhau. Tôi run rẩy ngồi xổm xuống đất, lại mở một ngôi sao may mắn. [Món quà khai giảng tuyệt vời nhất năm mười chín tuổi, là có người trốn học đến bên tôi. Ngày 9 tháng 10 năm 2012.] Ngày Quốc khánh năm 2012, chồng nói nhà có chuyện, hoãn năm ngày mới trở lại trường. … [Niềm vui thầm kín nhất năm hai mươi bảy tuổi, là có người bỏ cô ấy ở phòng sinh, để cô ấy trở lại vòng tay tôi. Ngày 15 tháng 10 năm 2020.] Hôm đó là sinh nhật con trai, tôi sinh thường, chịu hai lần đau đớn mới sinh được con. Sau khi sinh bị băng huyết, trực tiếp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hóa ra, lúc đó chồng không thể thoát khỏi công việc, lại đang ở bên chủ nhân của ngôi sao may mắn này.

Đức Dương Quận Chúa Nàng tên Ân Trường Hoan, là quận chúa Đức Dương, từ nhỏ đã là một mỹ nhân kiều diễm, quyến rũ động lòng người, được mọi người yêu chiều, sủng ái ngàn vạn. Mặc dù chỉ là quận chúa, nhưng nàng vẫn sống cuộc đời tiêu dao, muốn gì được nấy, tất cả là nhờ Thái Hậu ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa, hết mực cưng chiều nàng. Nhưng biến cố liên tiếp ập đến, Thái Hậu băng hà, và ngay sau đó, vị hôn phu của nàng cũng bội ước. Nàng thất vọng và đau lòng, muốn nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã trúng kịch độc mà chết. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, mơ màng nhận ra trời cao thương xót, cho nàng trọng sinh trở lại. Việc đầu tiên nàng làm là cứu ngoại tổ mẫu Thái Hậu, sau đó… kiện cáo! Sau khi từ hôn. Thái Hậu ôn tồn hỏi: “Trường Hoan à, cháu muốn quận mã như thế nào?” Ân Trường Hoan nhớ đến kiếp trước, giọng nói đầy nghiêm trọng: “Xấu một chút đi, quá xinh đẹp dễ sinh ra chuyện không hay.” Một nam nhân nào đó nghe vậy, chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mình, thầm nghĩ: Nếu không thì thêm một vết sẹo? Nhiều năm sau, khi đã trở thành Hoàng Hậu Đức Dương, nàng mới nhận ra rằng kết cục bi thảm kiếp trước là vì nàng đã không chọn người đàn ông đẹp nhất đời.

Đám cưới của tôi và trúc mã, kẻ thù không đội trời chung lại diện bộ đồ cao cấp cả trăm vạn để đến gây chú ý.Tôi liếc mắt đá kháy anh ta:“Sao đây, có người mà anh thích trong đám cưới của tôi à? Chi mạnh tay dát vàng lên mặt như vậy là muốn khoe với ai?”Anh ta liếc tôi một cái, nhếch môi nói:“Tiền nhiều nên không biết làm gì cho hết.”Cuối cùng, trúc mã của tôi bỏ trốn, còn kẻ thù lại thế chỗ anh ấy, tổ chức đám cưới với tôi.Đêm tân hôn, nhìn căn hộ sang chảnh đến lóa mắt nhưng chỉ có một chiếc giường duy nhất của anh ta, tôi ngạc nhiên đến độ ngơ ngác:“Lục Hoài, sao phòng khách nhà anh không có giường?”Anh ta bình thản giải thích:“Không đủ tiền, nhà tôi chỉ có điều kiện như thế thôi.”