Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Giả Ngoan

Giả Ngoan Tại bữa tiệc, Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi. Anh ta bị phạt phải đăng ảnh hôn em gái khóa dưới rồi ghim lên đầu vòng bạn bè. Mọi người ái ngại nhìn tôi, bạn gái chính thức của anh ta. Bạn anh ta cười nói tôi hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không hiểu lầm. Thẩm Hoài Xuyên mỉm cười nhìn tôi: “Hình phạt phải ghim đầu trang ba ngày, Ôn Tích em hiểu chứ?” Tôi không nói gì rồi lấy cớ rời đi. Có người hỏi Thẩm Hoài Xuyên có phải chơi quá trớn rồi không. Thẩm Hoài Xuyên nói tôi ngoan như cún, chơi quá chút thì đã sao? Dù sao, tôi cũng chỉ là một sinh viên nghèo dựa dẫm vào anh ta thì có thể đi đâu được cơ chứ? Ngày thứ ba tôi dọn ra khỏi biệt thự, Thẩm Hoài Xuyên vẫn kiên nhẫn đếm ngược. Anh ta không biết, tối hôm đó tôi đã đến thành phố Vọng Kinh để thực tập. Tôi còn gặp cả em trai anh ta. Tháng thứ hai, anh ta mất kiên nhẫn liền gọi cho tôi. “Ôn Tích, em đừng làm loạn nữa được không? Ảnh anh đã xóa rồi.” Em trai anh ta ôm lấy tôi từ phía sau, khẽ cười: “Anh, cô ấy đã mang thai hai tháng rồi, hay là anh tìm người khác bắt đầu lại đi, được không?”

Giả Ngoan

Chương 4
Hiện đại
Thế Tử Phi Trùng Sinh

Thế Tử Phi Trùng Sinh  Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!

Số Phận Của Bốn Nha Hoàn

Số Phận Của Bốn Nha Hoàn Năm ta mười bảy tuổi, lão phu nhân đưa ra hai con đường cho đám đại nha hoàn trong viện: Hoặc là làm thiếp cho các vị gia trong nhà, hoặc là gả làm vợ cho quản sự ở ngoại viện. Bốn người chúng ta, ba người chọn làm thiếp, chỉ có Thu Sương chọn gả cho quản sự. Nàng từng hỏi ta vì sao, ta chỉ cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ: “Bởi vì ta không muốn con cái của mình sau này phải làm nha hoàn nữa.”

Phu Quân Đáng Yêu Của Ta

Phu Quân Đáng Yêu Của Ta Phu quân nhà ta người tựa hoa cúc, nhẹ nhàng thanh tao. Người khác làm hỏng con búp bê đất ta tặng cho hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao.” Vô tình thấy ta trò chuyện vui vẻ với một nam nhân khác, hắn chỉ mỉm cười: “Nàng vui là được.” Ta tưởng rằng hắn không thích, nên mới không để ý. Ai ngờ, một đêm khuya, ta thấy hắn ôm con búp bê đất bị vỡ, mắng chửi gã nam nhân kia, rồi cuộn mình trong chăn mà tủi thân khóc nức nở. Từ đó, ta bỗng dưng có thể nghe được tâm sự của hắn — Ta nói muốn ra ngoài đi dạo, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi.” Nhưng trong lòng lại nghĩ: 【!!! Lại đi ra ngoài! Nàng lại bị tên gian phu nào lôi kéo rồi! Huhu, đừng đi đừng đi mà!】 Phu quân mặt ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, quay người rời đi. Ta nhìn theo bóng lưng hắn, không nhịn được mà cười. Nhưng ta đâu biết rằng, phu quân cũng nghe được tâm sự của ta. Câu đầu tiên hắn nghe được chính là — 【Hí, nhìn từ phía sau, eo của Trần Quân thật sự vừa thon lại vừa mạnh mẽ ~】 Hắn quay đầu, không thể tin nổi, nhìn ta – người mà hắn luôn cho là dịu dàng, hiền thục, ngoan ngoãn.

Mèo Con Ngọt Ngào Chạy Trốn

Mèo Con Ngọt Ngào Chạy Trốn Sau khi tôi từ một con mèo hóa thành hình người, Chu Thần chê tôi ăn nhiều, bắt tôi đi làm ở quán cà phê mèo để kiếm tiền. Để kiếm tiền, tôi đã cố gắng lấy lòng những khách hàng đến quán. Sau khi làm việc xong và trở về nhà vào buổi tối, tôi lại nghe anh ta nói: “Sao cô lại trở nên rẻ rúng như vậy, ai cũng có thể ôm cô sao!” Thế là tôi bị anh ta vứt bỏ. Ông chủ quán cà phê mèo Bạc Tư Hàn đã nhặt tôi về. Sau đó, Chu Thần đi ngang qua quán cà phê mèo và nhìn thấy tôi, anh ta đưa tay định chạm vào tôi. Nhân viên ngăn cản anh ta: “Đây là bảo bối của ông chủ chúng tôi, anh không được chạm vào.” Nửa đêm, sau khi hóa lại thành người, tôi ở trong vòng tay Bạc Tư Hàn khóc lóc cầu xin: “Em sai rồi, em sẽ không bao giờ nhìn anh ta nữa.”

Mộng Độ Xuân Tiêu

Mộng Độ Xuân Tiêu Lần thứ ba cha mẹ tìm đến, ra lệnh cho ta thay đệ đệ trả nợ cờ bạc. Ta chỉ ném nhẹ một thanh đoản đao xuống đất, lạnh nhạt nói: “Được thôi, một ngón tay đổi lấy một ngàn lượng.” Cũng như bao lần trước, họ giận dữ định lao lên đánh ta, nhưng bị thị vệ cạnh bên túm gáy, ép quỳ xuống. Ta khẽ nhướng mày, thị vệ liền tận tâm dạy họ cúi đầu hành lễ: “Nói theo – Tham kiến Quý phi nương nương.”

Ngôi Sao Nhỏ Thiên Tài

Ngôi Sao Nhỏ Thiên Tài Từ khi có trí nhớ, mẹ luôn nuông chiều tôi nhưng lại rất nghiêm khắc với em gái. Mẹ sẽ mua cho tôi những chiếc váy xinh đẹp nhất, nhưng lại cho em gái đi học những lớp học thêm đắt nhất. Mẹ nói với tôi rằng sau này tôi sẽ trở thành ngôi sao, không cần học những thứ vô dụng đó. Nhưng sau lưng lại nói với em gái: “Con phải học hành chăm chỉ, sau này mới có tiền đồ. “Đừng như chị gái con, chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại ngu ngốc, chỉ có thể bị mẹ nắm trong tay, kiếm tiền cho mẹ.” Hồi nhỏ, tôi được truyền thông gọi là ngôi sao nhí thiên tài. Tôi cũng đâu ngốc đến thế chứ?

Thượng Xuân Thu

Thượng Xuân Thu Ta là một trắc phi. Phát hiện trong vương phủ người thì ma ốm cái gì cũng không biết, người thì đầu chỉ có yêu đương cùng một tiểu trà xanh thích chèo kéo nam nhân. Thế là ta đã đặt ra kế hoạch năm năm cho từng người: Với tiểu ma ốm, ngày nào cũng phải đi bộ mười nghìn bước cho sáng mắt ra! Não yêu đương thì cho nàng hằng ngày ra ngoài đào rau dại, để nhìn thấu bộ mặt chó của đám nam nhân. Còn tiểu trà ấy hả? Cứ thích cướp nam nhân đúng không? Vậy thì hãy sinh cho đến lúc kiệt quệ, sinh sinh không ngừng nghỉ, sinh đến khi nào mãn kinh thì thôi!

Ly Nô

Ly Nô  Ta và tỷ tỷ là hai con mèo yêu. Sau khi lạc vào hoàng cung, tỷ ấy trở thành Quý phi được Hoàng đế sủng ái hết mực. Còn ta thì bị vị Đại tướng quân oai phong ôm vào lòng, mang ra khỏi cung. Được nâng niu như bảo bối, chiều chuộng hết mực suốt ba năm. Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ. Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: “Miên Miên, ta đã hút đủ long khí rồi, chạy không?” Ta nhanh chóng gói ghém vàng bạc châu báu, vác lên lưng, gật đầu: “Tỷ đi, ta sẽ đi!” Trong chốc lát, Quý phi qua đời, phủ tướng quân có tang. Nghe nói Hoàng đế vô cùng tức giận, thây chất thành núi. Đại tướng quân vì tìm kiếm ái thê, cầm trọng binh vây đánh hoàng thành. Thiên hạ sắp loạn! …

Nhân Quả Tuần Hoàn

Nhân Quả Tuần Hoàn Vị hôn phu của tôi phải lòng cô bé nghèo khó mà tôi tài trợ. Để thể hiện quyết tâm, anh ta bất chấp sự phản đối của gia đình, thậm chí còn chạy đến nhà tôi để thẳng thắn xin hủy hôn. Ba tôi tức giận đến mức gần như đập bàn, mẹ tôi suýt ngất xỉu. Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành trò cười trong giới thượng lưu. Không ai biết, ngay tối hôm đó gia đình tôi đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Mọi người đều bình tĩnh phân tích từng đường đi nước bước. Ba tôi nhấp một ngụm trà, nói: “Xa thơm gần thối, trước hết ra nước ngoài vài năm, lấy lùi làm tiến.” Mẹ tôi giữ vẻ mặt điềm nhiên: “Đổi sang hình tượng khác, cô ta diễn tiểu bạch hoa, con làm ánh trăng sáng.” Tôi mỉm cười: “Vậy chắc con phải mắc trầm cảm trước đã.”

Lòng Người Khó Dò

Lòng Người Khó Dò Ngày tận thế đến, tôi may mắn được rút trúng suất tránh nạn. Mẹ chồng và chồng tôi lại nổi lên lòng thương người, nhất định muốn đưa cả hai mẹ con nhà hàng xóm đi cùng. Đến nơi, tôi nộp tài liệu và chỉ điền tên con gái mình vào. Họ sốt sắng hỏi tôi sao không ghi tên cả nhà. Tôi nhìn đứa bé trai đứng sau chồng tôi, khuôn mặt giống anh ta đến lạ, rồi lắc đầu: “Tôi không quen họ.”

Nghe Xem Trời Sắp Mưa

Nghe Xem Trời Sắp Mưa Người yêu online của tôi là thái tử nổi tiếng ăn chơi ở thành phố A. Đêm trước hôm offline gặp nhau, tôi vô tình nghe hắn nói chuyện với bạn: “Chỉ chơi đùa chút thôi, đừng nhắc tới cái hạng vừa nghèo vừa ngu đó.” “Hẹn offline? Tôi không đi đâu. Mấy người ai rảnh đi giúp tôi cái đi, đuổi cổ nhỏ đó là được.” Tôi không làm lớn chuyện, ngày hôm sau vẫn xuất hiện ở chỗ hẹn như thường. Còn chủ động ôm tay người tới. Người nọ nhìn tôi chăm chú, không từ chối. Đêm đó, thái tử gọi đến, cung kính hỏi: “Anh Văn, đuổi đi rồi à?” Văn Tuần ngắm người đang cưỡi trên người anh là tôi, khàn khàn nói: “…Ừ, đi rồi.”