Danh sách truyện mới cập nhật
May mắn của Hoài Tân Giang Từ, thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, vốn nổi tiếng phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại chịu thu tâm vì tôi. Cho đến một ngày, tôi tận mắt thấy anh ta ngồi trong một góc phòng, để cho cô gái trong lòng rót rượu vào miệng. Anh ta cười cợt, “Tôi theo đuổi Nhiếp An chỉ vì một cuộc đánh cược thôi.” Người đó chính là tôi. Một năm sau, tôi xuất hiện trước mặt anh ta với tư cách là chị dâu của Giang Từ. Vào một đêm, anh ta ép tôi vào góc tường cạnh cửa sổ. Giọng nói đầy giận dữ: “Anh trai tôi có biết mối tình đầu của em là tôi không? Hửm?”
Thái Bình Thịnh Thế Vào đêm tân hôn, phu quân nhận lệnh xuất chinh, ta ở lại Hầu phủ lặng lẽ chờ đợi suốt năm năm. Năm năm sau, phu quân khải hoàn trở về, mang theo một tiểu thiếp dung mạo tuyệt mỹ. Phu quân nói: “Liên nhi yếu đuối, không thể tự lo liệu, làm phiền phu nhân chăm sóc nàng nhiều hơn.” Tiểu thiếp gì chứ? Đây rõ ràng là muội muội vừa thơm vừa mềm của ta! Nha hoàn bên cạnh ta thấy vậy thì tức giận không chịu nổi, muốn thay ta ra mặt, dạy cho Thẩm Liên một bài học. Ai ngờ phu quân lại khăng khăng cho rằng ta là người sai khiến. Chợt nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của muội muội bất ngờ phát lên: “Hầu gia! Ta đã nói là tự mình sơ ý, là ta không cẩn thận, chàng đừng kiếm chuyện mà gây hiềm khích giữa ta và phu nhân nữa!” Ta: “…”
Đích Nữ Giả Điên Giả Ngốc Thứ muội định đầu độc ta thành kẻ ngốc. Nàng thay ta gả vào Đông cung làm Lương đệ, còn ta lại bị ép gả cho một tiểu tướng quân bạo ngược, tàn nhẫn. Đêm tân hôn, ta bị trói đưa vào động phòng. Trong lòng thầm suy nghĩ kế sách chạy trốn. Đúng vậy, ta giả ngốc. Ta chưa từng ăn những điểm tâm bị hạ độc ấy. Đông cung nước quá sâu quá đục, ta chỉ đành tương kế tựu kế. Không ngờ, khi khăn đỏ được vén lên, tân lang lại chính là tên điên mà trước đây ta từng phụ bạc. Tên điên nhìn thấy ta, liền đỏ mắt, càng phát điên rồi. Là ai tung tin đồn hắn không được? Hắn cả đêm cũng chưa từng buông tha ta.
Đại Boss Là Mèo Cưng Tôi mắc một căn bệnh kỳ quặc. Sau khi dị biến đến, tôi nhìn tất cả sinh vật đều thành mèo. Tôi vừa thọc vào họng của boss vừa lấy ra một miếng thịt zombie: “Mèo con, đừng ăn đồ bẩn, chị đã chuẩn bị snack cho em rồi đây.” Thậm chí còn quay sang em bé ma mà làm âm thanh hôn chụt chụt: “Mọi người xem tui tìm thấy gì này! Một bé mèo con lạc đàn nè đó he he he~~” Các người chơi khác đều phản ứng: “Có bệnh à? Cô xem cái thứ đó mà gọi là mèo sao?” Về sau, tôi thành công mở một quán cafe mèo trong trò chơi kinh dị, còn đại boss trở thành đội trưởng bảo an. Quái vật mới đến run rẩy nhìn boss: “Sát Tinh, tại sao cô ta lại gọi ngươi là mèo con vậy?”
Hệ Thống Bảo Bối Của Tôi Kế hoạch thất bại, tôi đã chết. Nhưng bố mẹ đều thiên vị đứa con nuôi thiên kim giả, từng người đều cho rằng tôi đang ghen tị vì cô ta giành được sự chú ý của bọn họ. Sau đó, hệ thống được cập nhật, nó trở nên rất hung dữ. Lúc thiên kim giả phát điên với tôi. Hệ thống ra lệnh cho tôi đi đánh người. [Đi! Tát cô ta hai cái! Cái thứ giả mạo này xứng đếch gì.]
Hoa Hồng Vượt Rào Tôi đã làm chó liếm của Hoắc Kiêu hơn hai mươi năm. Một lần tình cờ, tôi nghe được Hoắc Kiêu cười đùa, nói với đám bạn: “Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy.” Đám bạn cười nhạo anh ta: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.” Một tay Hoắc Kiêu ôm eo cô gái ngồi cạnh, nhả khói thuốc phì phèo: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.” Hai tháng sau, tôi công khai mang thai, chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Hoắc Kiêu gọi video tới lớn tiếng mắng: “Tạ Thính Vãn, ông đây chưa chạm vào cô, cô lấy đâu ra con? Nói mau! Gian phu là ai?” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, Hoắc Kiêu ngây người: “Chú, chú út?” Người đàn ông nghiêm khắc, mắng khẽ: “Không được vô lễ với thím út cháu!”
Giả Liên Của Tôi Mẹ tôi, bà ấy ghét tôi. Người ta thường nói, người may mắn thì dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, còn kẻ bất hạnh thì dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ. Còn tôi, thuộc về trường hợp sau.
Bạn Cùng Bàn Quái Gở Năm lớp 11, tên côn đồ trường học Tôn Thiệu đã ấn đầu Vương Kỳ vào thùng nước bẩn. Tôi gọi bố tôi, lúc đó ông là chủ nhiệm của lớp. Ngay đó, bố tôi đá tung cửa phòng vệ sinh, túm lấy tên con trai kia rồi đuổi học cậu ta. Tôn Thiệu bỏ học, ra phố bán hàng rong, rồi bị một chiếc xe tải lớn đâm chết. Vài năm sau, Vương Kỳ viết một cuốn tiểu thuyết tự truyện. Hóa ra, Tôn Thiệu và cô ta là “nam ngược thân nữ, nữ ngược tâm nam” dây dưa tình cảm sâu đậm. Nhưng cuối cùng con gái của chủ nhiệm – Uất Liễu, đã phá hỏng tất cả. Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, cô ta đăng giấy chứng tử của Tôn Thiệu lên Weibo, kèm theo dòng chú thích: [Uất Liễu, cô đã hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi.] Những người hâm mộ cuồng nhiệt đã tìm ra thông tin của tôi, chém chết tôi ngay trên phố. Bố mẹ tôi vì mất con gái cũng như bị bạo lực mạng nên đã suy sụp tinh thần, buộc đá vào chân, ôm tro cốt của tôi, nắm tay nhau nhảy xuống sông. Tôi được tái sinh, trở về ngày phát hiện Vương Kỳ bị bắt nạt. Tiếng nức nở đau đớn lại vang lên trong nhà vệ sinh. Lần này, tôi quay đầu bỏ đi không thèm đoái hoài.
Cung nữ Bạch Chỉ Năm thứ mười làm cung nữ, Thái tử bất ngờ ban cho ta một hộp phấn kẻ lông mày làm từ vỏ sò. Hắn nói đôi mày dài của ta tựa liễu, nếu tô thêm, nhất định sẽ càng thêm phong tình. Ngày hôm sau, ta vốn muốn xuất cung trở về nhà. Cung nữ khi đủ mười tám tuổi sẽ được thả về xuất giá. Cha mẹ đứng chờ ngoài cổng cung, mỉm cười gọi: “A Chỉ!” Ta cũng vẫy tay, cười tươi đáp lại. Nữ quan Chu Mi Thọ bỗng chặn đường, lạnh lùng cười nhạo: “Ngươi dám ăn trộm hộp phấn kẻ lông mày Thái tử ban cho ta, tiện nhân đáng chết!” Ta bị đánh chết ngay trước cổng cung. Hóa ra, Thái tử và Chu Mi Thọ vốn là thanh mai trúc mã. Hai người cãi nhau giận dỗi, Thái tử mới ban hộp phấn cho ta, chỉ để kích thích nàng ấy. Lúc ta chết, đôi uyên ương ấy lại ôm chặt lấy nhau, hòa giải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay lại đêm Thái tử ban thưởng hôm ấy.
Thuyền Trôi Vạn Dặm Sau bốn năm thành thân với Cố Diễn Triều, cuối cùng ta cũng tìm ra cách trở về nhà. Hệ thống nói rằng, chỉ cần Cố Diễn Triều cưới người khác, ta có thể rời khỏi thế giới này. Vì vậy, ta không còn tranh giành, ghen tuông, mà rộng lượng tác hợp hắn cùng bạch nguyệt quang. Thậm chí, ta còn chấp nhận để Cố Diễn Triều giáng ta từ chính thê xuống làm thiếp. Ban đầu, Cố Diễn Triều còn khen ta hiểu chuyện. Nhưng khi thấy ta tận tay chuẩn bị hôn lễ cho hắn, hắn lại cau mày: “Tần Châu, ta sắp cưới người khác, sao nàng có thể vui vẻ như vậy?” Ta không trả lời, chỉ lấy lại cây trâm từng tặng hắn năm xưa. Trong tiếng cồng chiêng náo nhiệt, đêm động phòng hoa chúc, Cố Diễn Triều dường như cảm nhận được điều gì đó. Hắn đột nhiên chân trần chạy đến tìm ta. Nhưng lúc đó, ta đã đặt chân lên con đường trở về nhà. Thuyền nhỏ xuôi đi, gửi gắm thân ta nơi biển rộng sông dài.
Cùng Mộng Thì Vui Tôi thường xuyên mơ thấy một người đàn ông xa lạ. Tôi cùng anh có những giây phút vui vẻ ân ái, không thể miêu tả được. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều không nhớ nổi tên anh. Nửa năm sau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh. Tin tốt là, anh đẹp trai như trong mơ. Tin xấu là, anh là anh trai ruột của bạn trai tôi.
Cặp Đôi Ngốc Nghếch Ôn Sơ An là nhị thiếu gia ăn chơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, còn tôi cũng là nhị tiểu thư phóng túng có tiếng. Vì vậy, khi chúng tôi kết hôn, người khác gọi chúng tôi là: Cặp đôi ngốc nghếch. Sau khi kết hôn, chúng tôi thỏa thuận rằng mỗi người tự do làm việc của mình, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Nhưng sau một sự cố, tôi đẩy ngã anh, một đêm phóng túng đã xảy ra. Sau chuyện đó, cả hai chúng tôi đều im lặng. Anh nói: “Không phải cô có dày dặn kinh nghiệm sao, sao kỹ thuật hôn lại kém thế?” Tôi không chịu yếu thế, lập tức phản kích: “Không phải anh là tay chơi lão luyện sao, sao đến cả nút áo cũng không biết cởi vậy?” Anh nghiến răng nói: “Tôi còn chưa nắm tay cô gái nào bao giờ!” Tôi: ???