Danh sách truyện mới cập nhật
Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.
Cô Gái Nổi Loạn Từ nhỏ, tôi đã có chút máu nổi loạn trong người. Hồi cấp hai, khi gia đình tổ chức lễ cúng tổ tiên, ba nói rằng con gái đến kỳ kinh nguyệt là “không sạch sẽ,” không được phép vào từ đường. Tối đó, tôi lén thu thập băng vệ sinh từ nhà vệ sinh trong làng, rồi dán chúng kín khắp từ đường. Đến sinh nhật tôi, mẹ bảo rằng ngày tôi sinh ra là ngày bà chịu khổ, không cho tôi tổ chức sinh nhật. Tôi đáp không chút do dự: “Không vấn đề gì, vậy con tổ chức trước mười tháng, ngày đó là ngày ba mẹ sung sướng mà.” Mẹ tức đến mức mặt méo xệch.
Kế Hoạch Trả Thù Sau khi lén trộm hộ khẩu, bảo mẫu cùng bố tôi đã lén lút đi đăng ký kết hôn. Bà ta tự cho mình là nữ chủ nhân, mặt dày đòi tôi phải đưa năm mươi vạn tiền sính lễ với ba mươi vạn tiền dưỡng lão mỗi tháng. Tôi nhìn bố đang ngồi trên xe lăn, liên tục nói rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực. Tôi cười lạnh: “Bà ta không đáng giá đến thế!”
Chính Phi Mưu Lược Thụy vương gia đem lòng yêu thứ muội, vậy mà lại cố ý cầu hôn ta. Chỉ bởi vì thứ muội nói rằng, ta tính tình nhu mì, trong phủ lại không được sủng ái. Nếu ta làm chính phi, nàng vào phủ làm thiếp sẽ dễ dàng khống chế, trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ. Mẫu thân buồn bã đến bạc cả tóc, chỉ cảm thấy Thụy Vương thiên vị Tống Tịch Tịch, lo rằng ta không có được sự sủng ái, sau này ở vương phủ sẽ nửa bước khó đi. Ta không bận tâm, an ủi bà: “Thay vì phải nhẫn nhịn trong phủ mà sống qua ngày, chẳng bằng gả vào vương phủ, cũng coi như có một lối thoát.” “Thánh chỉ tứ hôn, con chỉ cần làm tròn bổn phận chính phi, hà tất phải cùng nàng ta tranh giành sủng ái?”
Kẹo Bông và Nắng Hôm qua tôi ăn một bữa lẩu Trùng Khánh cay đến mức đầu óc choáng váng. Sáng nay ngồi “giải quyết” trong nhà vệ sinh, tôi dùng hết sức lực nhưng mãi mới giải phóng được cái bụng, vừa nhẹ nhõm thì “cửa sau” bỗng đau nhói. Tôi run rẩy đứng lên, kéo quần, chạm tay ra sau và quay lại nhìn. “Mẹ ơi, máuuu!” Lúc này tôi mới hối hận. Tử vi nói rằng cuối tuần tôi không nên ra ngoài, nhưng tôi không tin, còn kéo bằng được Trương Gia Di đi ăn uống thả ga. Và hậu quả là sáng hôm sau cái mông của tôi đã bị hành cho t*n phế. Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi cầm cuốn sổ khám bệnh lao thẳng đến bệnh viện. Ngồi trên taxi, tôi bắt đầu tra cứu trên mạng. “Trời đất, chẳng lẽ là ung thư dạ dày?” Tôi lập tức gọi điện hỏi Trương Gia Di, cô ấy là bác sĩ nhi nhưng dù sao cũng liên quan đến ngành y. Nghe tôi kể xong, cô ấy cười ba phút liền rồi nói: “Chắc chắn là trĩ thôi, ra hiệu thuốc mua thuốc bôi là được.” Nhưng tôi không tin.
Heo Đất Bốn Mắt Bố mẹ ly hôn, tranh nhau quyền nuôi em trai, còn tôi bị bỏ lại cho bà nội, một lần là mười năm. Tôi tự ti, nhút nhát, cận thị nặng, mái tóc mái dày che kín mặt, bị bạn học đặt biệt danh là “heo đất bốn mắt.” Chỉ có bạn cùng bàn là hot boy của trường từng thay tôi quát mắng những người chế nhạo, cũng chưa bao giờ gọi tôi bằng biệt danh đó. Sau một thời gian dài thầm thích, tôi lấy hết can đảm viết cho anh ấy một lá thư tình. Thế nhưng, vào khoảnh khắc các bạn khác phát hiện ra lá thư, lớn tiếng đọc lên và cười cợt, tôi nghe thấy anh ấy đột nhiên bật cười nhạo: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, làm sao tôi lại thích một con heo đất bốn mắt chứ?” Sau này, có một chàng trai tập tễnh, sẵn sàng vì tôi mà đánh nhau bầm dập. Hot boy ấy lại không vui.
Duyên Kiếp Trăm Năm Tôi là quỷ sai, cũng chính là “Thần Chết” trong lời đồn của mọi người. Lúc này, tôi đang ngồi xổm trong phòng phẫu thuật, thúc giục bác sĩ: “Anh đẹp trai, làm nhanh tay lên, tôi còn phải tan làm nữa.” Bác sĩ không chút cảm xúc liếc nhìn tôi một cái: “Không làm nữa.” Tôi: “?!” Bác sĩ bây giờ đều tùy hứng thế này sao?
Bạn Trai Tôi Là Cậu Ấm Thất Lạc Của Giới Thượng Lưu Bắc Kinh Bạn trai tôi là cậu ấm thất lạc của giới thượng lưu Bắc Kinh. Ngay ngày thứ hai sau khi anh ấy được nhà họ Kỳ nhận về, mẹ Kỳ đã tìm đến tôi. Bà ta đưa tôi mười triệu tệ, yêu cầu tôi rời xa bạn trai. Tôi không chút do dự rồi cầm tiền rời đi. Cách đây không lâu, tôi tình cờ biết được mình chỉ là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết. Trong truyện, sau khi bạn trai tôi – Kỳ Nghiên được gia đình giàu có nhận về thì rất nhanh anh ấy đã có đối tượng kết hôn chính trị. Còn tôi vẫn bám riết lấy anh ấy, dùng mọi cách gây khó dễ cho nữ chính. Cuối cùng, tôi gặp tai nạn xe hơi và chết thảm. Đàn ông nào có quan trọng bằng mạng sống, lần này, tôi chọn cầm tiền và cao chạy xa bay. Ba năm sau, Kỳ Nghiên, người đã trở thành cậu ấm của giới thượng lưu Bắc Kinh, anh ấy tìm thấy tôi. Anh ấy cười nhạt: “Mười triệu tệ mà em đã bán tôi rồi, em giỏi lắm.” Tôi hối hận không kịp: “Tôi cũng thấy là mình lấy ít quá.” Cậu ấm giới thượng lưu Bắc Kinh: “…”
Hòn Đảo Cô Độc Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp với Giang An sau hai ba ngày lại diễn ra trong đồn cảnh sát. Và với tư cách là vợ hắn, tôi cũng không ngờ phải đến bảo lãnh hắn ra vì một lý do kỳ quặc như vậy.
Thiên Kim Hàng Thật Giá Thật Khi tôi và bố của “Ngôi sao điện ảnh” bước ra từ cùng một biệt thự, bị paparazzi chụp được, hôm đó, bảng xếp hạng hot search của mạng xã hội đã bị sập. Cư dân mạng liên tục chỉ trích tôi, bảo rằng tôi không thể trèo lên người ngôi sao điện ảnh, nên đã chạy theo bố của anh ta, thật sự không từ thủ đoạn nào để tiến vào cánh cổng hào môn. Bạn gái của ngôi sao điện ảnh trong một cuộc phỏng vấn đã ám chỉ tôi: “Yên tâm đi, Cố gia sẽ không để những người không sạch sẽ bước vào cửa đâu.” Nhưng cô ta không biết rằng, tôi chính là chị gái của ngôi sao điện ảnh, và bố của cậu ta cũng chính là bố của tôi. Quả thật, tôi không thể để người như cô ta bước vào cửa nhà chúng tôi.
Mộng Xuân Ở Kim Lăng Khi ta xuyên không đến đây, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính đã mang long thai, hoàng đế vì nàng mà chuẩn bị một lễ sắc phong hoàng hậu long trọng. Hắn còn muốn giải tán hậu cung, giữa ba nghìn giai lệ, chỉ chọn lấy một người. Còn ta, chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, Nhuyễn Quý phi, người bị đưa ra khỏi cung. Vừa rồi tại yến tiệc, tên cẩu hoàng đế Vệ Kỳ Niên đã không kìm được mà tuyên bố ý chỉ giải tán hậu cung. Hắn phân cho mỗi người chúng ta một ít ruộng đất, trang viên cùng tiền bạc, lại nói từ nay việc hôn phối tự do, bảo rằng sáng mai liền rời khỏi cung. Một vài người tâm trạng không vững đã khóc ngất ngay tại bàn tiệc. Ta nhìn bàn tiệc đầy thức ăn trước mặt, khó khăn nuốt nước bọt. Hay là, ăn xong rồi hãy đi? Ta nâng chén canh hầm lên uống một ngụm lớn, bên trong là món Phật nhảy tường, hầm đến mềm nhừ, hương vị ngọt lịm đến mức khiến chân mày cũng muốn rụng ra. Còn có sườn dê nướng này, thịt mọng nước, một miếng cắn xuống thơm ngon đến mức làm người ta muốn gọi “nãi nãi”. Trên bàn, từ bào ngư, yến sào đến vi cá, không món nào còn sót lại, tất cả đều tiến vào bụng ta. “Nương nương!” Cung nữ Đông Thanh bên cạnh thấy ta ăn uống như thế, cứ tưởng ta vì đau lòng quá độ mà buông thả, ánh mắt nhìn ta đầy đau xót. Ta lau đi vết dầu bên miệng, đưa bát ra, ra hiệu nàng múc cho ta một bát cháo hải sản để lót dạ. Đông Thanh rưng rưng nước mắt, múc cho ta một bát cháo hải sản. Ta hài lòng gật gật đầu. Đang chuẩn bị ăn tiếp, trên đầu bỗng truyền đến giọng nói của nữ chính Thẩm Quân Mai, suýt chút nữa khiến ta sặc chếc. “Muội muội Tô Nhuyễn quả nhiên khẩu vị tốt.” “Ha ha.” Ta ngây ngô cười. Ánh mắt Thẩm Quân Mai thoáng qua một tia nghi hoặc, dường như nàng rất ngạc nhiên khi thấy ta bình tĩnh chấp nhận ý chỉ giải tán hậu cung của hoàng đế, chẳng khóc cũng chẳng làm loạn. Vệ Kỳ Niên nhìn về phía Tô Nhuyễn đang ngồi ở ghế dưới, trong một thoáng thất thần. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm thế để quát mắng nàng, nhưng không ngờ nàng lại cứ thế tiếp nhận. Nhìn dáng vẻ nàng ăn ngon lành, trong lòng hắn bỗng trỗi lên một cảm giác mất mát khó hiểu. Chẳng lẽ nàng thực sự, không đau lòng chút nào sao?
Nhi Tử Đã Chết Sống Lại Rồi Phu quân chiến tử sa trường, ta một mình chèo chống Uy Viễn Hầu phủ. Mời đại nho dạy nhi tử đọc sách, vì hắn cầu hôn thiên kim nhà danh giá làm thê. Nhi tử lại nói đã yêu nữ tử chốn thanh lâu, nhất định phải hòa ly với con dâu, nạp nữ tử thanh lâu vào cửa. Ta lấy cái chết ép buộc, nhi tử lại không tiếc giả chết, cũng muốn cùng nữ tử đó ở bên nhau. Đêm khuya thanh vắng, hắn phóng hỏa thiêu cháy Uy Viễn Hầu phủ, bỏ đi không ngoảnh lại. Toàn gia đều bỏ mạng trong biển lửa, còn có cả tôn nhi đáng thương của ta, chỉ còn một tháng nữa là ra đời. Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm hắn phóng hỏa. Ta cười. Lần này, ta bảo tất cả mọi người cứ mặc hắn giả chết rời đi. Về sau, hắn lại quỳ dưới chân ta khóc lóc cầu xin: “Nương, con thật sự là nhi tử ruột của người mà!”