Danh sách truyện mới cập nhật
Cô Bạn Thân Trà Xanh Bạn thân tôi là một trà xanh chính hiệu, không ngờ có ngày cô ta lại làm việc đó tôi, tôi vừa chia tay bạn trai xong, cô ta đã nhắn tin ngay: [Tớ với bạn trai cũ của cậu không sao chứ?] [?] [Ôi, yên tâm, cậu với anh ta chỉ chơi bời thôi, tớ hiểu mà.] Tôi cười. [Chơi đi, hai người hợp nhau lắm.] [Thật không?] Tôi không trả lời, trực tiếp chặn cô ta. Thật trớ trêu, chị em tốt với bạn trai tốt của tôi lại cùng nhau hợp sức cắm cho tôi một cái sừng xanh lét.
Mối Quan Hệ Yêu Đương Năm thứ ba sau khi kết hôn, Cố Hoài nói anh ta đã chán rồi nên nuôi một cô nữ sinh đại học xinh đẹp. Tôi cũng đâu có thiệt thòi gì, tôi bao một người mẫu nam đẹp trai như yêu tinh, mỗi đêm lại được ca hát vui vẻ. Sau đó, người mẫu nam này muốn leo lên vị trí cao hơn và yêu cầu tôi cho hắn một danh phận. Tôi sợ quá nên lập tức yêu cầu chia tay. Nhưng điều buồn cười là mặc dù chồng tôi không về nhà ngày nào, mỗi tháng tôi tiêu cho hắn cả triệu cũng chẳng ai quản lý, vậy mà hắn còn không hài lòng sao? Cho đến khi tôi đi cùng Cố Hoài tham dự một bữa tiệc của những đại gia ở Bắc Kinh, sau đó diễn vở kịch vợ chồng ân ái. Không ngờ, người mẫu nam mà tôi vừa chia tay lại chính là người thừa kế của một gia tộc hùng mạnh. Ngày hôm đó, Cố Hoài gọi điện cho tôi: “Em đang ở đâu?” Tôi đứng trước cửa sổ kính, che miệng, thở hổn hển. Ở đầu dây bên kia, anh ta tức giận nói: “Em đang ở với ai?” Người đứng sau tôi lập tức tắt điện thoại, dùng lực mạnh hơn: “Vẫn còn sức để nghe điện thoại của người khác à? Xem ra em vẫn chưa đủ mệt.”
Như Anh Mong Muốn, Tôi Không Còn Yêu Anh Nữa Trong buổi lễ tốt nghiệp, trúc mã đã tỏ tình với tôi trước mặt mọi người. Xung quanh toàn là tiếng hò reo. Chỉ có tôi là ngơ ngác: “Nhưng… tôi đã có bạn trai rồi.” Toàn trường im lặng. Mắt Tần Tề bỗng đỏ hoe: “Quý Tình, chẳng phải em thích anh nhiều năm rồi sao?”
Chúc Niên Tuế Tuế Ta là Thỏ Ngọc, nhưng lại lạc vào vòng tay lạnh lẽo của Đế Quân trên đỉnh Chung Sơn. Khi ta vừa hóa thành người, hắn lạnh lùng bảo ta biến về nguyên hình thỏ. Về sau khi ta định biến thành thỏ, hắn lại khẽ dỗ dành ta hóa thành người.
Bà Nội Siêu Phàm Đã Đến, Mau Tránh Ra! Trong nhóm cư dân, đột nhiên xuất hiện một thông báo xin xài ké mạng: 【Nhà tôi không đóng phí internet, vì không muốn để con nhỏ bị nghiện mạng, nhưng thỉnh thoảng cần dùng mạng để làm việc và giải trí. Vì vậy, mong các hàng xóm chia sẻ. 】 【Thời gian nhà tôi dùng mạng là từ 9 giờ đến 11 giờ tối. Trong khoảng thời gian này, đề nghị các hàng xóm chia sẻ không sử dụng mạng để tránh tốc độ bị chậm. 】 【Tôi sẽ kết bạn với các hàng xóm ở cùng tầng, mong mọi người nhanh chóng chấp nhận và gửi mật khẩu wifi cho tôi.】 Đây là do hộ 901 đăng lên. Còn nhà tôi là 903. Quả nhiên, anh ta đã gửi yêu cầu kết bạn với tôi. Tôi từ chối ngay và đáp lại:【Khi Nữ Oa nặn ra anh, có phải đã cho thêm một lớp da mặt không? Dày thật đấy.】
Chồng Ma Dịu Dàng Trong căn phòng của tôi xuất hiện một người, nhưng có thể người này không phải là người. Đó là một… con ma. Còn là một con ma có hội chứng OCD, và là một con ma có ý định dùng vẻ đẹp để quyến rũ, dụ dỗ tôi yêu nó.
Lập Xuân Năm chín tuổi, ta bị bán vào Phương gia. Tiểu thư ốm yếu đặt cho ta cái tên Lập Xuân. Nàng nói: Mong rằng xuân đến, vạn vật hồi sinh. Để đem chút sinh khí đến viện tử đầy tử khí của nàng. Nhưng về sau, nàng lại chết vào mùa đông lạnh giá. Ta dùng một sợi dây thừng, kết thúc sinh mệnh của nàng.
Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Ác Độc Hệ thống ngủ say tám năm đột nhiên lên tiếng. Nó bảo tôi cầm nhầm kịch bản, tôi không phải nữ chính của tiểu thuyết. Mà là nữ phụ độc ác, tôi không chỉ ngủ với đàn ông của nữ chính, mà còn kết hôn với anh! Sau khi nữ chính thật sự xuất hiện, tôi sẽ vì ghen tị mà điên cuồng tìm đường chết, cuối cùng bị chính chồng mình tự tay giết chết! Tôi thu dọn hành lý suốt đêm rồi ném lại tờ đơn ly hôn rồi vội vàng bỏ chạy. Nhưng không ngờ tất cả các chuyến bay đều bị chặn lại, Phó Thâm Thời mang theo vệ sĩ, chặn tôi ở sân bay! Anh nắm chặt tờ đơn ly hôn, cười lạnh lẽo: “Vợ à, trò đùa này không vui đâu.”
Sơ Thanh Tôi và Ngạch Tri Dã có thân phận khó xử. Anh ta là con riêng nhà họ Cố, tôi là con riêng nhà họ Lâm. Chúng tôi nương tựa vào nhau, cũng thật lòng yêu nhau. Tôi vì anh ta mà nhảy qua rãnh nước bẩn, toàn thân hôi hám, anh ta cũng từng thề trước mộ mẹ tôi, cả đời này tuyệt đối không phản bội. Nhưng mà, người thừa kế nhà họ Cố đột ngột qua đời. Ngạch Tri Dã được đón về nhà họ Cố, những kẻ trước kia chế giễu anh ta, giờ lại nịnh nọt đủ kiểu. Anh ta hả hê ra mặt, nói không còn ai dám bắt nạt chúng tôi nữa. Nhưng sau đó, anh ta lại cười nói vui vẻ với đám người kia, như thể là anh em ruột thịt. Có người nhắc đến tôi, lại nhắc đến tiểu thư nhà họ Tống vừa mới được tìm thấy. Anh ta đáp lại giữa đám đông: “A Sơ là người tôi yêu nhất nhưng cô ấy là con riêng, thân phận thấp hèn, không thể so với tiểu thư nhà họ Tống.” “Bùn đất dưới chân, trăng trên trời, khác nhau một trời một vực.” “Tôi nhất định phải kết hôn với tiểu thư nhà họ Tống, còn A Sơ, tôi sẽ nuôi cô ấy cả đời.” Nhưng anh ta không biết rằng, Ba tháng trước, cha mẹ ruột của tôi đã tìm đến, tôi không phải là con riêng. Mà là người thừa kế duy nhất của gia tộc hào môn hàng đầu – Tống gia.
Lương Xuân Hảo Cảnh Chợ nô lệ kéo đến một xe đầy nam nô. Nương đưa cho ta mười lượng bạc, bảo ta mua một người về làm việc. Ta nhìn vào trong chiếc lồng sắt, thấy Tạ Lương với đầy vết roi trên người, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, liền ngẩn ra một lúc. Ta biết hắn sau này sẽ được rửa oan, thoát khỏi thân phận nô lệ một bước lên mây, thậm chí sẽ cưới ta làm chính thất. Nhưng cuối cùng, ta vẫn chỉ tay về phía nam nhân rắn rỏi bên cạnh hắn: “Ta muốn người này.”
Âm Thai Mẹ nuôi nhận nuôi tôi, là để mượn vận may cho cả nhà. Nhưng vận may của nhà họ ngày càng kém hơn. Họ đâu có biết, tôi đã chết lâu rồi. Thứ họ mượn là vận số của người chết. Mượn vận của người chết, phải lấy mạng ra đền.
Gặp Phải Cô Nàng Ngây Thơ Trong Chương Trình Ngày đầu tiên của chương trình du lịch hẹn hò, cô nàng tiểu hoa đán đình đám đã làm mất sạch tiền, rồi ngồi bệt xuống vệ đường vừa khóc vừa than thở: “Cái đầu ngốc nghếch này, đến cái ví cũng giữ không xong.” Cả đoàn hết sạch tiền, chỉ còn cách cùng cô nàng đi rửa bát kiếm tiền. Nào ngờ cô nàng lại vô cớ ngã sấp mặt, làm vỡ hết cả đống đĩa: “Hu hu, chị ghét Thiến Thiến, cố tình bắt nạt Thiến Thiến, nhưng Thiến Thiến không trách chị đâu. Tại Thiến Thiến ngốc quá, ngay cả đi đường cũng không xong. Chị thông minh thế này chắc chắn sẽ giải quyết được hết mọi rắc rối!” Tôi cười nhạt: “Mười tuổi thế này thì dễ thương, ba mươi tuổi mà thế này thì không phải ngây thơ nữa mà là thiểu năng rồi.” Có lẽ cô ta không biết biệt danh của tôi là “Một nhát dao”, mỗi câu nói đều như dao đâm vào tim người khác. …